Buổi tối, Anselm sau khi ở khu nghiên cứu của gia tộc của Zane về. Ông còn mới nghe được thông báo của Maxi về việc Kaylin học tiếp thu rất nhanh. Còn về mua thêm cho cô một hộp bánh crepe để cho cô có thêm tinh thần học tập.
Nhưng vừa mới ở gần bể tượng đài thì Finnegan lại đi đến gần. Anselm nhìn cái liền có thể đoán ra ngay là anh có chuyện gì đó không mấy tốt đẹp.
- Chú mới làm về sao? - Finnegan lấy câu hỏi làm câu chào đầu.
- Ừ. Có chuyện gì sao?
- À thì, về cái cô giáo mà dạy cho cái đứa cháu gái của chú. Lão đại không đồng ý chuyện này.
Nghe đến vậy thì Anselm nhắm mắt lại một lúc lâu rồi thở dài. Gì mà không thích chứ, có mà anh không muốn cháu gái của ông có học thức thì đúng hơn. Nhưng dù sao thì nếu đã như vậy rồi thì ông cũng đành phải là người dạy Kaylin rồi. Biết làm sao được nữa, Zane là luật lệ, ông cũng không muốn vì một việc nhỏ này mà khiến anh tức giận thì lại không hay.
- Tôi biết rồi, sẽ tự sử lý về việc thuê người đến dạy. Cậu cứ báo lại Ngài ấy là tôi sẽ không thuê thêm bất cứ ai nên Ngài cứ yên tâm. - Anselm nói xong liền vỗ vai Finnegan rồi quay về khu phụ.
Finnegan cũng quay về ngay khu chính, đi đến phòng làm việc của Zane gõ cửa, đợi anh lên tiếng cho vào thì mới dám mở cửa để vào trong.
- Lão đại, thuộc hạ vừa nói với chú Anselm. Chú ta nói sẽ tự mình giải quyết, cũng sẽ không thuê thêm bất cứ ai khác nữa.
- Còn gì nữa không? - Giọng nói băng lãnh cất lên làm bầu không khí càng thêm trầm xuống.
- Hết rồi thưa lão đại.
- Được, cậu lui ra trước đi.
- Vâng, vậy thuộc hạ xin lui.
Finnegan vừa đi, đôi mắt xanh dương của Zane hiện lên tia máu đỏ. Bàn tay anh cũng siết chặt mà nổi gân xanh. Những vết sẹo theo đó mà hiện rõ hơn. Thật khó biết anh đang nghĩ về chuyện gì nhưng xem ra anh đang tức giận thật rồi.1
...
Còn về phần Kaylin, cô bé thấy Anselm về liền đi tới chào ông ngay. Còn đưa cho ông xem cả bài tập hôm nay cô mới làm xong. Đúng là trẻ con, vẫn luôn có những suy nghĩ ngây ngô khiến người ta yêu mến.
- Để ta xem, chăm chỉ quá nhỉ. - Anselm cầm quyển vở tập viết của Kaylin lên còn xoa đầu khen cô.
"Cô giáo nói nếu hoàn thành bài tập sẽ có quà ạ." Kaylin vui vẻ còn nói lại chuyện này chuyện Maxi hứa sẽ tặng quà cho cô cho Anselm nghe.
Anselm nghe vậy cũng chỉ cười nhạt.
- Ông cũng có quà nhỏ cho Kaylin đây. Cứ chăm chỉ là sẽ có quà.
Lôi ra chiếc bánh crepe, Kaylin nhìn vậy mà đôi mắt càng long lanh lên. Cô ôm lấy ông thay lời cảm ơn rồi mở hộp bánh ra. Còn là vị sô cô la mà cô thích nữa.
Chiếc bánh chỉ to bằng bàn tay của Anselm nhưng Kaylin đã chia một nửa với ông như những lần có đồ ăn gì đó. Anselm biết từ chối thì Kaylin cũng không dám ăn nửa kia nên chỉ đành nhận, để dành ngày mai cho cô ăn nốt vậy.
- Cô giáo đó, dạy được những gì rồi? - Anselm ngồi nhìn Kaylin ăn mà bắt đầu hỏi chuyện.
"Cô dạy Kaylin học viết ạ."
- Ông thấy cô giáo này không được tốt cho lắm. Nên ông quyết định, từ giờ sẽ là người dạy riêng cho Kaylin của ông.
Nghe được điều này Kaylin liền bỏ dĩa bánh xuống mà ngây người nhìn ông. Cô biết ông rất bận, còn có những hôm ông đi mấy ngày trời liền, khi về mà mặt mày tiều tụy đi. Vì thế nên cô không muốn làm phiền ông dạy dỗ, ông đủ mệt với công việc bên ngoài rồi.
"Ông sẽ mệt ạ, Kaylin không muốn ông mệt. Kaylin không cần học cũng không sao ạ."
Anselm thấy thế mà trầm ngâm, ông im lặng rất lâu mà không nói gì. Kaylin tưởng vì cô nói sai gì khiến ông phật ý nên mới như vậy.
- Ông ổn, có chút thời gian không để dạy Kaylin của ông thì dạy cho ai được chứ. Cứ yên tâm, ông còn nhiều kiến thức hơn cô giáo mới của cháu nữa đấy.
Thấy Anselm cười cười như vậy mà Kaylin yên tâm. Cô đi đến ôm lấy người ông còn dụi đầu vào lòng ông khua tay "nói":
"Vậy Kaylin muốn ông dạy ạ."
- Ừ, ông cũng sẽ bớt chút thời gian cho Kaylin của ông.
Cứ như vậy hai ông cháu ngồi còn nói chuyện với nhau rất nhiều. Chủ yếu là chuyện về những thứ bên ngoài xã hội kia. Kaylin chỉ được đi lại trong phạm vi khu phụ, vì vậy nên chưa được ra bên ngoài từ lúc đến đây cho tới giờ. Cô bé đương nhiên rất tò mò bên ngoài kia bây giờ ra sao, còn muốn nghe kể về những đứa trẻ bên ngoài.
- Được rồi, muộn lắm rồi đấy, ngủ đi. Ngày mai ông có việc phải rời đi một tuần, có việc gì thì bảo với trưởng bếp, đừng có nhịn đói biết chưa? - Anselm vỗ vai Kaylin dặn dò.
Cô bé liền hiện rõ nét buồn trên mặt. Ở đây tuy không bị ai bắt nạt, nhưng họ đều coi cô như không khí, chẳng ai mảy may đến cô, điều này càng khiến cô lạc lõng hơn. Mà nói cô được tự do ở khu phụ nhưng Kaylin chưa từng đi quá khu vườn trước cửa phòng và nhà bếp. Tất cả chỉ gói gọn trong phạm vi đó. Bởi vậy nên rất khó để hòa nhập với mọi người. Mà không những vậy, cô rất sợ mỗi khi ở một mình mà không có Anselm. Trước kia thì có chú mèo làm bạn, bây giờ không có ai khiến cô sợ hơn. Dù sao cô cũng đã dựa dẫm rất nhiều vào ông của mình, bây giờ không có ông cảm thấy rất lạc lõng.
Nhưng ông có việc nên mới vậy, cô cũng đâu thể không ngoan ngoãn được.
"Kaylin sẽ nghe lời ông."
- Khi nào về ta sẽ có quà cho Kaylin. Không được nhịn ăn, phải nhớ đấy.
Kaylin gật đầu như gà mổ thóc.
Thấy cô bé hiểu chuyện như vậy thì Anselm mới yên tâm rời đi. Kaylin chỉ nhìn ông về phòng rồi lại cúi đầu đóng cửa lại.
Quay về giường Kaylin ôm con gấu bông mà Anselm mua cho, coi nó như người bạn được ông mình gửi gắm để thay ông chăm sóc cô những ngày ông đi vắng.
Trong đầu Kaylin đã kiên định mà nghĩ "Phải ngoan ngoãn đợi ông về".