Vì nghe tin Kaylin lại vào bệnh viện nên Austin ngay lập tức phi xe tới để xem tình hình sức khỏe của cô ra sao.
Vinson theo đó muốn đi cùng anh, nhưng khi đến cửa liền bị chặn lại. Ngay kể là Austin cũng không được vào vì là lệnh của Zane.
- Mẹ kiếp, tên này không biết tôi là ai thật à? - Austin tức giận chửi bới bên ngoài.
Tên thuộc hạ chỉ biết cúi đầu xin lỗi anh.
Kaylin ở bên trong phòng nghe thấy tiếng nói lớn ở bên ngoài, cô vịn vào thanh truyền nước mà đi ra mở cửa. Cô vừa nhìn thấy Austin, giống như là một vị sứ sẽ cứu rỗi linh hồn của cô vậy.
- Lyly, em khỏe chứ? Mấy tên này chắc bị mù nên mới không cho anh vào. - Austin thấy Kaylin đến liền cười tươi chào hỏi cô.
Nhìn đằng sau Austin là ông Vinson, Kaylin cũng tò mò vì sao ông lại tới đây. Cúi đầu chào ông rồi mới nhìn về phía mấy tên thuộc hạ. Họ không cho anh vào thì cô có thể đứng ngoài này với anh, Zane cũng đâu nói cô không được rời khỏi giường nằm đâu.
Gặp được Austin, Kaylin càng muốn hỏi rõ hơn về chuyện của cô. Không chú ý xung quanh, chỉ muốn nghe câu trả lời từ Austin mà thôi.
"Anh, có thể nói cho em biết chuyện của em được không?"
Đôi mắt tròn xoe nhìn anh với hi vọng anh sẽ là người trả lời cho cô biết. Thế nhưng Austin cũng không nói về vấn đề đó luôn, anh đề cập tới chuyện quan trọng hơn thế:
- Chuyện đó, một lúc nữa anh sẽ nói rõ cho em biết. Có điều bây giờ anh muốn cho em biết chuyện này. - Nói rồi còn quay về phía Vinson để nói - Tuy có hơi đột ngột lúc này nhưng mà ông ấy, là chú của em đấy. Là chú ruột.
Lời Austin nói ra, Kaylin như cảm thấy như được tiếp thêm hi vọng sống. Cô nhìn Vinson, quen thuộc với cô đến vậy tại sao cô lại không thể biết? Khi này ông Vinson cũng xúc động nghẹn lời khó nói. Sau hơn mười tám năm ông mới có thể tìm lại con gái của anh trai ông, hai người vốn dĩ rất gần nhau, còn nói chuyện với nhau rất thân thiết, vậy mà bây giờ mới có thể nhận ra nhau.
Ông tới gần muốn ôm Kaylin lập tức bị vệ sĩ ngăn lại. Chỉ có thể nắm lấy bàn tay cô, như vậy cũng đủ.
- Angel, đợi cháu khỏe lại, ta sẽ đưa cháu đến gặp cha mẹ của cháu ngay.
Đôi mắt ông đỏ hoe nhìn Kaylin khó mà nói được nhiều lời. Cháu gái ông lớn rồi, còn rất ngoan ngoãn khiến ông càng đau lòng. Giá thử ngày đấy không có sự việc đó xảy ra, bây giờ gia đình ông có thể sống tốt, Kaylin cũng không phải chịu khổ suốt thời gian dài tới vậy.
Trước người chú vừa lạ lẫm nhưng vừa thân thuộc này, Kaylin nghẹn trong cổ họng nuốt nước bọt cũng thấy khó khăn. Người thân ruột thịt của cô chỉ có mình ông, cuối cùng cô cũng có thể gặp. Suy nghĩ suốt mười chín năm qua, cô luôn nghĩ bị gia đình ghét bỏ vì vẫn xui xẻo của cô. Không ngờ là sau lời nói của Vinson, cô thấy họ lo cho cô, vẫn luôn muốn tìm lại cô.
- Lyly à, chuyện lần đó anh đã định nói với em rất nhiều lần, chỉ là cũng sợ em sẽ hiểu lầm như bây giờ. - Austin vuốt mái tóc của cô, anh có hơi lo vì nghĩ Kaylin sẽ lại nghĩ sai cho anh giống như Zane - Năm đó, quả thật xảy ra chuyện không ai mong muốn. Khi đó Zane vẫn chưa bước vào con đường như bây giờ, chỉ là có một số thành phần vẫn muốn triệt tiêu cậu ta. Hôm đó là sinh nhật em, cũng chính là tổ chức bữa tiệc để chào mừng em. Zane phát hiện có người đuổi theo nên đã nhờ anh giúp. Anh cứ nghĩ rằng đã ổn... Không ngờ sau đấy mới được nghi tin.
Vẻ mặt Austin xem ra rất thất vọng về khi đó, một khi bản thân anh không làm được vì hoàn thành tốt anh cũng sẽ thấy rất khó chịu. Đây xem ra là một cái gai khó mà nhổ bỏ trong lòng anh được.
Ông Vinson thấy Kaylin nhìn mình, cô thấy ông không hiểu kí tự mình vừa đưa ra nên đã nắm lấy tay ông để viết:
"Chú... có ở đó vào lúc xảy ra chuyện không?"
Đối với việc này, Vinson cũng chỉ biết lắc đầu. Ông hôm đó vẫn đang ở bên Pháp để xử lý nốt công việc. Ai ngờ tin dữ tới khiến anh không kịp trở tay. Khi về cũng trở nên hoang tàn khiến lòng ông như chết lặng vậy.
- Chú xin lỗi. - Vinson ôm lấy tay Kaylin đặt lên trán ông mà nói.
Việc này đối với Kaylin mà nói rất khó để nghĩ được hết tất cả. Cô đã là người không am hiểu nhiều khi bị Zane nhốt trong nhà suốt quãng thời gian dài, chỉ ít tháng học hỏi được một ít. Bây giờ cô liền nghe tin mình có gia đình, rồi vụ hỏa hoạn xảy ra, họ lại không thể sống sót. Có điều, chi tiết khiến cô ngứa ngáy trong lòng lại là việc không phải Zane giết cha mẹ cô. Khiến cô luôn nghĩ anh hại chết cha mẹ mình rồi đem cô về Anthony sống. Nhưng cha mẹ cô chết, Zane có lẽ đã biết được ai là thủ phạm. Kaylin liền hấp tấp muốn hỏi Austin:
"Vậy người gây ra thì sao? Họ là ai vậy anh?"
- Zane đã xử lý tất cả bọn chúng ngay sau hôm đó xảy ra. Nhưng khi đó không có tung tích của em, sau này mói có cơ duyên gặp lại như vậy.
Kaylin nghe vậy, trong lòng cũng bị xáo trộn cả lên. Ước mơ có một gia đình của cô cuối cùng cũng thành hiện thực, tuy là không hoàn hảo, tuy là đau khổ vẫn ập tới nhưng ít nhất một phần nào của ước mơ đó đã thành. Dòng nước mắt nóng trào ra khỏi mắt cô. Thật sự rất khổ nhưng cô vẫn thấy một tia mừng rõ trong đó. Ít nhất giờ cô có chú của mình, một ngày nào đó rồi sẽ thoát khỏi Zane mà thôi.
Vậy mà vừa nghĩ tới Zane, anh đã đi từ dãy hành lang rộng lớn tiến tới chỗ mấy người đang đứng trước cửa phòng. Vẻ mặt anh vẫn lạnh lẽo không biểu cảm gì khi thấy ba người bọn họ đứng để nói chuyện. Có điều, anh nhìn Vinson một lúc liền nói:
- Nhận cũng nhận rồi, giờ về được rồi đấy.
Nói xong đẩy Kaylin vào trong, ngoảnh đầu lại còn dặn dò thuộc hạ của mình:
- Năm phút nữa hai người bọn họ không đi, các cậu tùy ý xử lý.
Nói xong cửa phòng đóng lại. Kaylin đứng bên trong hay ngay cả Vinson và Austin đứng bên ngoài cũng không kịp chào tạm biệt nhau. Austin lo lắng cho sức khỏe của Kaylin, nhưng ở lại lâu người chịu tổn thương lại là cô nên anh đành phải kéo ông Vinson rời khỏi bệnh viện.