Bình thường buổi sáng sau khi ăn xong thì Zane sẽ chuẩn bị rời khỏi nhà ngay. Nhưng lần này anh còn không thay đồ, chỉ mặc quần dài và áo phông đen nên Kaylin nghĩ hôm nay anh không phải đi làm. Mà việc này cũng đồng nghĩa với việc cô có thể bị "treo ngược lên cây" bất cứ lúc nào. Chỉ cần phật ý anh thì nhất định sẽ không yên ổn được rồi.
Thu dọn đồ ăn trên chiếc bàn lớn, Kaylin còn phải rửa bát rồi lau lại sàn nhà. Đây là những công việc nhẹ nhàng nhất đối với cô rồi. Bình thường cô còn bị bắt làm nhiều việc nặng nhọc hơn như vậy nhiều.
Cùng lúc đó, khi Zane ở ngoài sảnh lớn thì có chiếc xe thể thao lớn màu đỏ đô lao tới. Dừng ngay sát mép bậc thềm.
Người đàn ông bước xuống mái tóc màu đỏ rực, đeo kính râm và còn mặc bộ đồ sặc sỡ hoa lá. Ăn mặc còn không thèm đóng cúc áo hẳn hoi, sơ vin cũng nửa vời. Vòng cổ và hoa tai đều là hình thánh giá bạc. Nhìn dáng dấp anh rất cao, còn chuẩn chỉnh để làm một người mẫu. Đi vào trong miệng còn huýt sáo ung dung như là nhà mình vậy.
Chiếc kính râm vừa tháo ra là gương mặt soái ca vạn người mê. Chỉ cần nháy mắt thì sẽ nhiều cô nàng phải điêu đứng vì anh.
Ngồi xuống chiếc ghê êm ái kia, anh còn thản nhiên rót nước để uống. Sau khi cảm thấy thỏa mãn rồi thì mới nhìn về phía Zane vẫn đang đọc báo mà không thèm để ý đến anh, khi này anh chàng mới lên tiếng:
- Nghe nói cậu vừa bị thất thu về cái hầm mỏ than quặng đấy nhỉ?
Zane lúc này mới gập tờ báo lại mà nhìn Austin. Không hẳn là tức giận, nhưng anh không thích nhắc đến chuyện đấy nữa rồi. Đáng lẽ anh sẽ cho hủy diệt luôn đám sâu bọ ngáng đường của anh, nhưng nếu như thế thì sẽ chỉ chặt được một số nhánh "rễ" trong một cái cây to. Điều anh muốn là phải đốt sạch toàn bộ cây đó, từng chiếc lá, từng cành cây, rồi thậm chí cả sâu bọ trên cây anh cũng sẽ cho chúng trở về với cát bụi.
- Chuyện tôi giao cho cậu đã xong chưa? - Zane đưa mắt lạnh nhạt mà hỏi Austin.
- À thì cũng chưa hẳn là hoàn thành. Nhưng mà dù sao cũng đã đến ngày hạn đâu. Yên tâm tôi sẽ xử đẹp bọn đó. Mà bên đó thấy cũng thú vị, chắc có lẽ sau đợt này tôi sẽ đầu tư thêm vào bên đó. Cậu thấy sao?
Nhìn mặt Austin là đủ biết anh hào hứng với dự án mới của mình ra sao.
Nhưng Zane thì buông ra lời nào thì chỉ có khiến người ta lo sợ, hoặc là chán nản. Và Austin cũng nằm trong số đó.
- Dự án của Marrakech còn chưa hoàn thành, cậu nghĩ cậu đủ khả năng để đứng ra chỉ đạo dự án mới?
Trong lúc Austin đang nhếch mép vì lời nói mang hàm ý chế nhạo của Zane đó thì Kaylin từ trên cầu thang đi xuống. Cô đang cầm chổi để quét nhà. Vừa hay ánh mắt tia gái sắc bén của Austin lại nhìn trúng Kaylin.
Nhìn Kaylin rất lâu, sau đó mới quay lại để hỏi Zane:
- Không ngờ bây giờ cậu có mắt thẩm mỹ hơn rồi đấy. Đến cả người hầu cũng chất lượng vậy cơ mà. Nói đi, mua ở đâu? Tôi cũng cần có em hầu gái như này để "rửa mắt" mỗi ngày. Còn gì vui hơn là ngắm thiên thần trong nhà của mình cơ chứ.
Nghe Austin nói nửa câu, Zane đã đưa mắt nhìn đến chỗ Kaylin. Cô vừa phải cầm chậu nước bẩn, còn phải cầm chổi lau nhà nên đi lại có chút khó khăn. Anh không muốn giúp, và cũng chẳng có ý định giúp. Nhưng nhìn Kaylin như vậy, hàng lông mày rậm của anh cũng nhíu lại. Tầm mắt còn không yên phận chỉ nhìn bóng dáng nhỏ đó chật vật.
Thấy Kaylin gần đến chỗ của mình, khi này Austin mới vẫy tay gọi cô tới:
- Em gái này, qua đây chút xem nào.
Kaylin nghe thấy Austin gọi mình như vậy thì lại nhìn về phía Zane. Cô đã cố để tránh mặt Zane nhất có thể, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể tránh được.
Bước từng bước nặng nề mà đi tới chỗ Austin. Kaylin đến cả việc thở cũng không dám thở mạnh.
Cho tới khi đến gần Austin, khi này anh còn chẳng thèm để ý cô ra sao. Ánh mắt cứ chăm chú lên gương mặt cô, rồi lại di chuyển xuống cả người cô nữa. Kaylin cảm giác lành lạnh khiến người cô rùng mình một cái.
Sau khi quan sát một lượt, nhờ cặp mắt tinh tường đó của Austin mà anh liền ngả lưng về sau vắt chân mà nhìn Zane:
- Không nghĩ cậu còn có gu thẩm mỹ là thiên thần đấy.
- ...
- ...
Zane vẫn chẳng nói gì, anh chỉ dùng ánh mắt thâm sâu mà nhìn Kaylin. Còn cô thì cảm nhận rõ được sau lưng mình là một tảng đó đen vô cùng nặng nề. Không dám di chuyển, càng không dám quay lại phía sau để nhìn.
- Này, bao nhiêu tuổi rồi? - Austin búng tay trước mặt Kaylin để hỏi cô.
Kaylin hơi ngơ một lát, sau đó liền dùng ngón tay để minh họa cho anh.
Khi biết được số tuổi của Kaylin, Austin cũng há hốc miệng. Sau đó còn vỗ tay cười lớn.
- Wow, chà. Không ngờ nổi luôn rồi. Cậu ăn "thịt" non như vậy, cảm giác thế nào? - Austin đột nhiên dướn người về phía trước để hỏi Zane.
Lúc này Zane mới để mắt tới anh, ánh mắt cảnh cáo làm Austin chỉ biết cười gượng rồi quay về chỗ ngồi của mình.
- Xinh thì cũng xinh đấy, nhưng mà còn trụ được hai ngày với cậu thì tôi cũng nể phục con nhỏ này.
Austin chỉ mới nghe tin là Zane cho một con nhỏ mồ côi là ân nhân về đây ở. Anselm thì nhận nuôi ngay sau đó nên từ lúc đó tới bây giờ thì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ân nhân của Zane. Thầm nghĩ số của Zane cũng sướng thật đấy, tới cả ân nhân nhìn cũng như thiên thần từ trên cao giáng thế như này thì quả thực còn gì sung sướng hơn nữa chứ.
Kaylin bị đem ra đánh giá gần một tiếng đồng hồ, phải cho tới khi Austin bảo cô đi được rồi thì cô khi này mới dám đi. Dù sao ở lâu cùng với hai người này cô sớm sẽ bị áp lực trong sảnh đè chết mất thôi.
- Chà, nếu cậu dùng chán có thể gửi con nhỏ đó qua cho tôi. Làm búp bê đóng khung cũng rất thú vị đấy nhé. - Austin vuốt cằm suy nghĩ những điều linh tinh.
Zane cũng không muốn tiếp chuyện với con người bệnh hoạn này nên tự đi về phòng mà để Austin chơ vơ trong sảnh lớn. Nhưng căn bản Austin chẳng quan tâm, anh vốn coi đây như nhà rồi còn hạ lệnh cho người mang đồ ăn nhẹ tới để anh ngồi xem TV rồi ăn.
Cứ như vậy cho tới tối muộn thì anh mới chịu đi về.