Những ngày sau đó Zane đều thờ ơ, thậm chí còn không quan tâm xem đồ ăn cô như thường ngày. Kaylin cũng không làm gì cả, ngày nào cũng chỉ yên lặng trong phòng, nếu có thể thì cô sẽ đi dạo để cơ thể cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng thời kỳ ốm nghén khiến Kaylin khổ sở. Cô mệt mỏi, gương mặt xanh xao. Ông Anselm cũng không nỡ nhìn cô như vậy nhưng ông cũng chẳng có cách nào. Nó theo từng chu kỳ một, cô cố gắng đợi qua đợt này sẽ ổn hơn.
Tối đến Kaylin vừa từ nhà tắm ra, cô nôn khan, thậm chí chẳng có gì nhưng vẫn khiến cô buồn nôn. Bụng dạ bỗng chợt đau nhói, cô không còn sức mà khuỵu chân xuống sàn. Cảm thấy rất đau, lại không có cách nào kêu lên. Giọng cô rất nhỏ, không đủ cho người ngoài nghe thấy.
Zane ở ngoài phòng, anh cũng có thể biết chuyện gì nhưng lại chần chừ không muốn vào. Anh không hề muốn, đây mới chỉ là dạo đầu. Nếu nó lớn lên, Kaylin có khi ngày nào cũng sẽ phải ở trong bệnh viện, nhìn người cô cắm đầy ống tiêm, anh tức mắt vô cùng.
Thế nhưng vẫn là không chịu được mà phải đi vào. Kaylin mơ hồ thấy chân của Zane. Anh bế cô lên còn gọi điện cho bên bệnh viện sắp xếp người. Cô rất vui, nhưng rồi lại lo lắng.
- Con.. con... của chúng ta... - Kaylin mơ hồ nhìn gương mặt anh mà nói.
- Lo cho bản thân mình trước đi. - Zane tức giận, chỉ hận không khiến đứa bé biến mất được.
Sau khi ngất đi rồi thì Kaylin cũng không còn biết gì nữa hết. Cô tỉnh dậy thì đã đêm muộn, nhìn xung quanh liền biết đang ở bệnh viện. Zane nằm bên cạnh, cô cứ nghĩ anh đã ngủ, nhưng vừa nhìn đã thấy anh đang nhìn chằm chằm mình thì cô đã giật mình.
- Con.. không sao đúng không ạ? - Kaylin dè dặt hỏi anh.
- Nó mà có chuyện thì tốt.
- ...
Kaylin cũng không thể nói gì thêm. Cảm thấy bụng cô khó chịu thế nào nhưng cô vẫn không dám nói cho anh. Xoay người, cố gắng nhẹ nhàng nhất nhưng vẫn thấy đau. Lại không ngờ bàn tay to của anh đã xoay người cô lại, còn xoa bụng cô. Điều này làm Kaylin cảm động phát khóc. Cô cảm thấy được anh đối xử như vậy đã là tốt lắm rồi, không thể đòi hỏi gì nữa.
- Em không biết... từ sau sẽ cố gắng hơn. Tự dưng bụng rất đau... lại không thể đi...
- Bây giờ vẫn đau?
Kaylin nhìn anh, cô dè dặt mãi mới dám gật đầu.
- Có thể suy nghĩ, giữ lại đứa bé không tốt.
Lần đầu anh nói với cô nhẹ nhàng tới vậy, điều này khiến cô không quen. Nhưng cô làm sao có thể bỏ con được. Cho dù cô có ra sao vẫn mặc kệ, chỉ cần con của cô có thể được sinh ra và sống là được rồi.
- Em... không sao mà...
- Không sao? - Zane nhìn cô, anh không chấp nhận nổi việc miệng thì nói ổn nhưng cơ thể thì phản lại.
- Ngài không cảm nhận được sao? Em rất vui... dù đau nhưng em vẫn rất vui. Sau này con sẽ giống Zane...
Kaylin định nói tiếp nhưng lại thôi. Để một Zane phiên bản mini thì cô sẽ nhân đôi sự đau khổ. Mỗi ngày đều phải nhìn cái vẻ lạnh nhạt đấy khiến cô cảm thấy bị tổn thương nghiêm trọng.
Cứ để anh xoa bụng mình như vậy, Kaylin lại thấy dễ chịu hơn để mà ngủ. Cô đã rất vui khi mà Zane đã lo cho sức khỏe của cô. Nhìn cô yên tâm ngủ mà không bị gò bó như trước, cơ mặt anh cũng được thả lỏng. Anh rất quan ngại việc cô trở thành mẹ của một đứa bé. Cô yếu đuối như thế, bản thân không lo được tốt thì lo được cho ai?
Điều chỉnh lại người cho cô cảm thấy dễ chịu hơn, anh cảm thấy chiếc bụng phẳng còn nhỏ của Kaylin bây giờ cũng đã nhô lên, chỉ là vài cm nhỏ nhưng anh vẫn cảm nhận được. Anh không thích, cũng không ghét. Nhưng đứa bé này làm cho mẹ nó chịu khổ, cho tới lúc sinh nó ra thì anh không thể yên tâm được.
...
Lại một buổi tối, Kaylin lọ mọ dưới bếp. Cô không dám gây ra tiếng động, chỉ sợ mọi người sẽ để ý nên cô chỉ dám cầm đèn điện thoại để soi. Có cảm giác đói, cô cũng không rõ mình thèm ăn gì nhưng cô cứ mở tủ lạnh ra để tìm đã.
Còn đang tìm kiếm thì đèn nhà bật sáng hết cả lên khiến cô giật mình. Quay lại nhìn thấy Zane đang hằm hằm về phía mình khiến cô rất sợ. Cô ấp úng, không thể nói ra được. Cô thèm ăn, nhưng không dám cho anh biết. Cô sợ anh sẽ thấy phiền nên không có đòi hỏi anh làm giúp mình.
Thấy anh đi đến gần khiến cô lo sợ đứng nép vào bàn ăn.
- Muốn ăn gì?
- À... Em... em không biết. - Kaylin lo lắng, cô thật sự cũng không biết bản thân thích gì nữa.
Vậy mà Zane lại không hề khó chịu. Anh mở tủ nhìn một lúc, vậy mà chỉ có thể mà cho cô ăn mỳ gói. Zane không hề biết nấu ăn, từ trước đến nay anh đều không động tay làm đồ nào cả. Ngay cả mỳ pha như vậy, anh cũng không làm tốt được khiến cô thấy rất mặn. Nhưng cô cũng không than vãn, cố gắng mà nuốt xuống.
- Không ăn được? - Nhìn biểu cảm của Kaylin khi ăn, Zane lại mở lời hỏi cô.
- Có thể... từ sau cho ít muối một chút...
Kaylin còn chưa nói xong, Zane thử ăn một miếng liền quăng nó vào bồn rửa bát. Cô sợ rằng anh không vui, biết thế cô không nên nói như vậy.
- Ý em là...
- Đứng dậy.
Zane đến cạnh cô, bắt cô đứng dậy để đi. Kaylin bị anh đưa vào xe lái đi, trên đường buổi đêm rất nhiều đèn sáng. Cô lại không ngờ anh đưa cô đi ở thời điểm như bây giờ.
Không hiểu anh làm cách nào lại có thể khiến nhà hàng năm sao đã nghỉ, giờ lại phải mở cửa để đón hai người ăn vào tầm giờ này.
Tuy vậy thì món ăn vẫn khiến cô thấy rất ngon. Ăn cái gì cũng thấy vừa miệng. Từ khi cô có thai, cảm thấy ăn gì cũng được, không còn no như trước nữa.
Có điều, sau lần này Kaylin không hề xa cách anh nữa. Ví dụ như mỗi lần đi khám định kỳ, cô sẽ nói với Zane. Có những lúc khó chịu cũng sẽ nói để anh biết. Cô thấy anh đã hiện hữu với tư cách là một người chồng đúng nghĩa của cô hơn.