Thiên Thu - Mộng Khê Thạch

Chương 126:




Editor: Thiếu Quân
Cách thời điểm quyết chiến không tới hai ngày.
Gần như tất cả mọi người đều đang chú ý đến trận chiến này.
Khách điếm trong huyện Phủ Ninh đã chật cứng người, nhân sĩ giang hồ đếm không xuể đều chạy đến trấn nhỏ ngày thường chẳng ai biết đến này, giống hệt như tình cảnh trước trận chiến ngày xưa của Thẩm Kiều.
Khác biệt là, năm đó tiếng tăm Thẩm Kiều tuy cao, nhưng cũng không phải xuất phát từ võ công. Trận chiến giữa hắn với Côn Tà sở dĩ được mọi người chú ý, là vì ở một phương diện nào đó, bọn họ đại diện cho ánh hào quang tiếp diễn của Kỳ Phượng Các và Hồ Lộc Cổ. Mọi người đều tìm kiếm từ trên người họ vầng sáng của hai đại cao thủ thiên hạ khi xưa.
Mà trận chiến của Yến Vô Sư và Hồ Lộc Cổ lần này, rất nhiều người đều coi đó là trận giao thủ giữa võ lâm Trung Nguyên và Đột Quyết.
Phật Môn, Đạo Môn, Nho Môn, thậm chí là rất nhiều tiểu phái đại phái thế gia khác, người nghe thấy tin tức này, tám chín phần đều sẽ chạy tới.
Nghe nói một khách điếm trong nơi này, còn bị người của Lâm Xuyên Học Cung bao trọn, ngay cả cung chủ Nhữ Yên Khắc Huệ cũng đích thân đến nơi này, chuẩn bị tận mắt chứng kiến trận chiến này.
Pháp Nhất thiền sư của Thiên Nhai tông, Dịch Ích Trần của Thuần Dương Quan núi Thanh Thành, Huyền Đô Tử Phủ, Pháp Kính tông, Lưu Ly Cung, Bích Hà tông, thậm chí là Câu Xá trí giả từ tận Thổ Cốc Hồn xa xôi… Những người này, hoặc là tự mình giá lâm, hoặc là phái đệ tử đến. Hiển nhiên là không muốn bỏ lỡ trận quyết chiến đặc sắc ngàn năm một thuở này.
Đây là sự chú ý kinh người cỡ nào!
So với trận chiến của Thẩm Kiều và Côn Tà năm đó, còn chói mắt hơn ba phần!
Có thể hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ thế nhân, thì cũng mang theo ý nghĩa, trận chiến này nguy hiểm cỡ nào.
Thành, thì thiên hạ vô song.
Bại, thì sa vào địa ngục.
Cái này không chỉ là giao thủ võ công, mà còn là giao thủ danh dự cùng tính mạng. Không có ai khờ dại cho rằng, trận chiến của hai người này, chỉ là vui vẻ luận bàn đến mốc là thôi. Phải biết rằng, hơn hai mươi năm trước, trận chiến giữa Kỳ Phượng Các và Hồ Lộc Cổ năm đó, Hồ Lộc Cổ trọng thương, suýt chút nữa bỏ mạng đương trường, lúc này mới không thể không đồng ý hạ xuống cam kết hai mươi năm không vào Trung Nguyên, ra nơi tái ngoại bế quan từ đó. Kỳ Phượng Các tất nhiên cũng không tốt hơn gì mấy —— rất nhiều người đều từng có suy nghĩ, chính bởi vì bị thương quá nặng trong trận chiến đó, mới hạ xuống mầm họa, dẫn đến cái chết sau này của Kỳ chân nhân. Tất nhiên, cái này cũng chỉ là lời đồn đại trên phố phường, chẳng ai chứng thực được.
Nhưng dù như thế nào, đối với rất nhiều người trong giang hồ, võ công bình bình, e rằng cả đời cũng không chạm đến được đỉnh cao võ đạo, có thể xuất hiện ở nơi này, dù không lên được Ứng Hối Phong địa hình hiểm trở, chỉ ở dưới chân núi huyện Phủ Ninh này chờ đợi, cũng đều đã là kỳ ngộ cả đời mới có một lần.
“Nghe nói hiện tại sòng bạc lớn nhất trong huyện Phủ Ninh là Đồng Phúc đã mở bàn đấu, đặt cược tông chủ và Hồ Lộc Cổ ai thắng ai bại.” Nói câu này chính là quản gia của biệt trang. Hắn hiện tại đang một mực cung kính báo cáo tình hình với Yến Vô Sư.
Mấy ngày nay Ngọc Sinh Yên không dám xuất hiện trước mặt Yến Vô Sư, không biết đã chạy đi đâu.
Tuy rằng bọn họ ở tại biệt trang vùng ngoại ô, nhưng cũng không có nghĩa là bế tắc tin tức, vừa vặn ngược lại, mỗi ngày quản gia đều sẽ phái người tới hỏi thăm tin tức mới nhất. Trong huyện lại có môn phái nào tới, đối phương ngủ lại khách điếm nào, người của Lâm Xuyên học cung hôm nay đi nơi nào vân vân, đều rất nhanh đã có thể truyền tới nơi này.
Là một nhân vật trong trận quyết chiến, so với tưởng tượng của bất kỳ người nào  Yến Vô Sư đều nhàn nhã bình tĩnh hơn cả.
Y đang cầm vỏ quả hạch đào mà thị nữ mang tới ném về phía hươu con: “A Kiều, lại đây.”
Hươu con đang tựa sát vào Thẩm Kiều làm nũng, cúi đầu uống nước trong chén của hắn, bị y ném vỏ hạch đào vào đầu, cũng không tức giận, vẫn vui vẻ tiếp tục uống nước.
“….” Thẩm Kiều lại có chút nhìn không nổi. Trước tiên không nói người này đặt cho hươu con cái tên giống với hắn, hiển nhiên không có ý tốt, nhưng hươu con người ta đang ngoan ngoãn, cũng không trêu chọc ai, vậy mà y lại vẫn cứ bắt nạt nó.
Lại một cái vỏ hạch đào nữa ném đến, nhưng chưa kịp đánh đầu hươu con, trên đường đi liền bị một mảnh lá cây bắn đi, lướt qua sát rạt tai quản gia, trực tiếp cắm ở trên cây cột phía sau hắn.
Quản gia kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Thẩm Kiều áy náy nói: “Thật xin lỗi, không làm ngươi sợ chứ?”
Quản gia lắc đầu liên tục, hắn có tài cán gì, để xứng với câu xin lỗi của vị này?
Yến Vô Sư không khỏi nở nụ cười.
Thẩm Kiều thật muốn lườm y một cái, nhưng mà như vậy thì lại thành ra mình cũng quá ẩu tả rồi. Hắn sờ sờ hươu con ngây ngô, lòng nói phải tìm cơ hội đổi cho ngươi cái tên mới thôi.
Yến Vô Sư đột nhiên nói: “Cược nhiều hay ít?”
Quản gia mờ mịt một lát, mới phản ứng, đây là đang hỏi mình sao, vội nói: “Cược một bồi mười.”
Thẩm Kiều chưa từng đánh cược, nhưng hắn cũng biết một bồi mười là có ý gì, không khỏi kinh ngạc: “Cược ai?”
Quản gia: “Cược chủ nhân thắng.”
Thẩm Kiều: “Vậy nếu Hồ Lộc Cổ thắng thì sao?”
Quản gia ho nhẹ một tiếng: “Một bồi hai.”
Thẩm Kiều: “….”
Yến Vô Sư vậy mà lại không tức giận, trái lại cười nói: “Xem ra bọn họ không tin ta sẽ thắng a!”
Hồ Lộc Cổ tái hiện Trung Nguyên, lần đầu ra mắt chính là trận chiến kinh diễm trên núi Thanh Thành. Đầu tiên là đánh bại Dịch Ích Trần, sau đó đả bại Thẩm Kiều. Hai người đứng trong thiên hạ thập đại, đều là cao thủ cấp độ tông sư, đảo mắt một cái liền biến thành bại tướng dưới tay hắn. Phần chiến tích này, đủ để khiến người trong thiên hạ khiếp sợ.
Ngược lại, Yến Vô Sư, tuy có lợi hại thật, nhưng những người bị một tiếng này của Hồ Lộc Cổ dọa sợ, nhất thời chỉ cảm thấy đường đời tăm tối.
Huống chi, Hồ Lộc Cổ lại là người đồng trang lứa với Kỳ Phượng Các. Võ công đạt tới một cảnh giới nào đó, tuổi tác cũng không tạo thành chướng ngại hạn chế được thực lực nữa, trái lại, còn mang tính chất là nhiều kinh nghiệm.
Ngữ khí của Thẩm Kiều thường thường: “Ngươi cứ như vậy, ta cũng không tin tưởng.”
Yến Vô Sư nhíu mày: “Bản tọa như thế nào? Chẳng lẽ đại chiến sắp tới, thì phải mờ mịt thất thố, ăn ngủ không yên? Hay là nước mắt lưng tròng, ôm bắp đùi của ngươi khóc lóc nói A Kiều ta không muốn đi?”
Thẩm Kiều liếc mắt nhìn y, không lên tiếng.
Yến Vô Sư còn an ủi hắn: “Ta không cảm thấy có gì đáng để lo lắng, cho nên ngươi cũng không cần phải lo. Hoán Nguyệt Tông ta đều đã ủy thác cho ngươi, cùng lắm thì đầu lại vỡ thêm một lỗ nữa, dù sao cũng chả phải chưa từng bị qua.”
Thẩm Kiều: “….”
Yến Vô Sư cười tủm tỉm khoanh tay: “Vỡ ra rồi, biết đâu Tạ Lăng của ngươi lại có thể quay về, các ngươi lập tức có thể âu yếm rồi.”
Thẩm Kiều: “….”
Hắn thân trong giang hồ, võ công càng không còn ở mức bình thường nữa càng vì mình từng giao thủ với Hồ Lộc Cổ, mà hiểu rõ được ý vị của trận chiến này là như thế nào. Chính vì hiểu rõ, cho nên những ngày qua hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp, cố gắng trợ giúp Yến Vô Sư, làm sao để đối phương càng thêm chắc thắng trong trận chiến này.
Nhưng con đường võ đạo, muốn đi tắt đâu có phải là dễ? Cho dù là Thẩm Kiều đã từng tái gân tạo cốt, cũng là vì dưới tình hình võ công tẫn phế. Tuy rằng không phá thì không xây được, nhưng đang yên đang lành, ai lại muốn “Phá” đi? Yến Vô Sư có thể chữa trị kẽ hở ma tâm, kỳ thực đã là may mắn một đời Nếu như không chiếm được từ trong tay Trần Cung tàn quyển “Chu Dương Sách” kia, thì có lẽ bây giờ tính về tỷ lệ thắng khi giao thủ với Hồ Lộc Cổ, có khi còn thấp hơn nữa ấy chứ.
Thẩm Kiều có tâm sự trong lòng, đầu óc cứ chuyển động không ngừng, nghĩ lại chuyện xưa, mấy ngày nay đều có vẻ hơi trầm mặc ít nói. Lúc này hắn trầm ngâm một lát, giữa lúc đó cũng không quên thay hươu con đỡ lấy hai vỏ hạch đào bay tới: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, nhớ lại năm xưa, sau trận chiến với Hồ Lộc Cổ, sư tôn cũng rút ra được vài điều tâm đắc, Thời gian qua đã nhiều năm, lúc đó ta còn quá nhỏ, ký ức không rõ ràng lắm, nghĩ bao lâu mới nhớ lại được một ít. Có lẽ cũng không giúp ích được gì, nhưng ngươi biết được chút nào, dù sao cũng tốt hơn là không hề chuẩn bị.”
Yến Vô Sư ừ một tiếng, chậm rãi đợi đoạn sau.
Thẩm Kiều sửa lại suy nghĩ một chút: “Sư tôn từng nói, Hồ Lộc Cổ là một kỳ tài luyện võ. Hắn gần như đã luyện qua tất cả mọi loại binh khí, cũng có thể nói là tinh thông, nhưng cuối cùng lại lựa chọn không dùng binh khí, chỉ dùng một đôi tay bằng xương bằng thịt. Vậy thì không chỉ vì hắn có nội công tinh tế sâu kỹ, đã không cần tới binh khí để thêm hoa trên gấm, mà càng là vì hắn đem tất cả mọi binh khí sáp nhập vào trong từng chiêu thức. Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó. Thế gian này, ngoại trừ thiên đạo, sẽ không tồn tại bất cứ điều gì là thập toàn thập mỹ. Hồ Lộc Cổ cũng vậy, hắn tất nhiên cũng có nhược điểm của riêng mình. Hơn hai mươi năm trước, sở dĩ hắn thua dưới tay sư tôn, chính là vì sai ở một chiêu, cũng là vì nội lực kém hơn sư tôn một bậc. Nhưng lần này, so về nội lực, rất có thể ngươi không bằng hắn, cho nên phải tìm kiếm sơ hở từ những nơi khác.”
Dứt lời chính hắn cúng ý thức được: “Kỳ thực lời này đối với ngươi mà nói cũng không hẳn có tác dụng gì, chỉ có thể để tham khảo qua mà thôi.”
Hai ngươi so chiêu, sẽ rất nhiều cảm giác huyền diệu khó tả, không thể nào nói ra bằng lời được, chỉ có bản thân người trong đó mới có thể lĩnh hội được. Thẩm Kiều nói thì rất hay, nhưng có lẽ cũng chưa hề hiểu hết. Nhưng hiển nhiên hắn hy vọng đối phương có thể thắng, cho nên mới cố công cố sức vắt óc nghĩ lại mấy thứ này.
Yến Vô Sư dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn: “Rõ ràng ta mới là người phải giao thủ cùng Hồ Lộc Cổ, vậy mà ngươi lại thành người khẩn trương hơn cả, khó cho ngươi rồi.”
Thẩm Kiều dở khóc dở cười: “Trận chiến này không phải là chuyện nhỏ. Ngươi xem huyện Phủ Ninh hiện tại có bao nhiêu người là biết, chỉ có mình ngươi là nhàn nhã! Các đệ tử của ngươi thì không cần phải nói rồi, lẽ nào ngươi không hề để ý, hai ngày nay, ngay cả người bên trong biệt trang cũng đều mang vẻ mặt căng thẳng?”
Yến Vô Sư cười ha ha, đứng thẳng người lên: “Ta biết ngươi lo cho ta nhất, việc gì cứ phải lấy người khác ra để làm lá chắn? Ở trấn này nghỉ ngơi nhiều ngày vô vị như vậy, nào, để ta dẫn ngươi đi chơi.”
Thẩm Kiều khẽ cau mày, thấy y đã đi ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là cũng bước theo sau.
Yến Vô Sư dẫn hắn đi vào thị trấn, cũng không phải tới khách điếm nào đó bái phỏng tông sư võ lâm nào cả, mà là ngựa quen đường cũ, tiến vào một gian sòng bạc.
Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn lên.
Sòng bạc Đồng Phúc.
Bên trong rộn rã vô cùng. Vì có không ít người giang hồ đến mà càng thêm náo nhiệt. Rất nhiều người còn nhân dịp chưa khai chiến, tới đây cá cược vài cái để tiêu khiển cho qua ngày. Bàn đặt cược Hồ Lộc Cổ và Yến Vô Sư là nhiều người nhất, gần như là vây kín đến mức nước chảy không lọt. Mà Yến Vô Sư lại chỉ chạy tới tìm tiểu nhị trong sòng bạc, bảo hắn thay mình cược mình thắng, sau đó liền lôi kéo Thẩm Kiều đi tới một phía khác.
“Đây là đánh cược đại tiểu, dễ chơi nhất, ba con xúc xắc, nếu như khi mở ra nhỏ hơn mười thì là tiểu, lớn hơn mười thì là đại.” Y giải thích qua loa với Thẩm Kiều, thấy đối phương vẫn mang vẻ mê man trên mặt, không khỏi nở nụ cười.
Đây là một thế giời hoàn toàn xa lạ với Thẩm Kiều, đâu đâu cũng có tiếng thét to tiếng kêu la vang vọng. Có người là vì thắng tiền mà lớn tiếng hoan hô, cũng có vì thua tiền mà kêu trời trách đất. Một thân đạo bào của Thẩm Kiều rõ ràng chẳng hợp chút nào với nơi này, lại vì vẻ ngoài này mà khiến cho người ta đặc biệt chú ý. Nếu không phải ra vào sòng bạc phần lớn là kẻ không đủ tư cách làm người giang hồ, thì lúc này đã sớm có người nhận ra hắn rồi.
Yến Vô Sư thì không cần phải nói. Đối phương mang một thân khí thế, người ở gần đều cảm giác không thể thở nổi, căn bản không có ai dám lại gần nhìn hắn thêm vài lần.
Ở nơi này, quyết định thắng thua không phải ở võ công, mà là vận may. Không biết bao nhiêu người đều vung tiền như rác để rồi tán gia bại sản ở đây. Năm này qua năm khác, sòng bạc vẫn náo nhiệt như trước, người ra người vào lại chẳng biết đã thay đổi kẻ bao nhiêu rồi.
Thẩm đạo trưởng dù Thái Sơn đổ trước mặt cũng không biến sắc, đứng ở trong này, lại có chút không biết làm sao.
Yến Vô Sư nhưng lại cảm thấy Thẩm Kiều như vậy rất đáng yêu, không uổng công mình dẫn hắn đến đây chơi, vươn tay kéo hắn, vừa cười vừa nói: “Trước kia Kỳ Phượng Các chắc là chưa từng dẫn ngươi đến sòng bạc nhỉ?”
Thẩm Kiều nhíu mày, ý trên mặt rõ ràng là: Sư tôn sao lại có thể dẫn ta tới cái chỗ như thế này?
Yến Vô Sư kéo hắn đến trước cái bàn cược, dùng ngữ khí như dỗ tiểu hài tử nói: “Chơi cũng vui mà, ngươi xem đi, cho dù là đánh cược đại tiểu đơn giản như vậy, nhưng những người kia đều nhìn vô cùng chuyên chú, chỉ sợ bỏ lỡ cái nào.”
Thẩm Kiều quét mắt nhìn vẻ mặt mọi người một vòng, quả nhiên, người nào người nấy đều mang theo thần sắc phấn khởi, hai mắt chuyên chú nhìn chằm chằm cái bát sứ trong tay nhà cái.
Đợi cái bát sứ kia mở ra, kết quả xuất hiện, vẻ mặt của mọi người đều lập tức theo đó mà thay đổi. Lúc trước căng thẳng, thì giờ chia thành vui mừng hoặc là nản lòng ảo não.
Mà Thẩm kiều lại chẳng thể hiểu được vì sao bọn họ lại kích động như vậy. Hắn như người không thuộc về nơi này, thờ ơ lạnh nhạt, không thể nào lây nhiễm cảm động đó được.
Yến Vô Sư đem thẻ gỗ đã đổi đặt vào trong tay hắn. Một thẻ này đại diện cho mười lạng bạc, đặt trong gia đình bình thường đã đủ để dùng trong hơn nửa năm, ở nơi này cũng thuộc về đánh cược tương đối lớn. Mà Hoán Nguyệt tông giàu nứt đố đổ vách, cho nên y tự nhiên chẳng hề chớp mắt: “Ngươi cũng thử xem.”
“Mau đặt đi nào! Mau đặt đi nào!” Bát sức lắc một trận, lộn ngược úp ở trên bàn, nhà cái hô.
Thẩm Kiều do dự một chút, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, thẻ gỗ vô thanh vô tức rớt lên trên khu vực viết một chữ “Tiểu”.
Chiêu thức ấy cực kỳ đẹp mắt, nhà cái trong khi vô cùng bận rộn vẫn ngẩng đầu nhìn lên, thấy đó là một đạo nhân trẻ tuổi đẹp mắt, sau lưng còn đeo kiếm, lòng nói không phải đến để phá đám đó chứ.
Bát sứ mở ra, là tiểu.
Bàn này là một bồi một, Thẩm Kiều thắng thêm được một thẻ gỗ nữa, cái này có nghĩa là hiện giờ trong tay hắn có hai mươi lượng.
Vòng thứ hai, tiếp tục đặt, lúc này hắn đặt đại.
Kết quả công bố, quả nhiên là đại.
Liên tiếp vài lần, đều bị hắn đặt trúng, ngay cả khách đặt cược bên cạnh cũng đều chú ý tới hắn, lòng thì nghĩ đầu năm nay sao cả đạo sĩ cũng thích đánh bạc vậy, nhưng lại chẳng trở ngại gì cho việc bọn họ dồn dập đặt cược theo Thẩm Kiều.
Nhà cái có chút đứng ngồi không yên, âm thầm báo cáo cho ông chủ. Ông chủ mang người đi ra, thấy đối phương là nhân sĩ giang hồ, nhìn bộ dạng rất không dễ chọc, nhanh chóng dâng lên một phần đại lễ, cung cung kính kính mời bọn họ ra ngoài, cuối cùng còn nói cho bọn họ biết, trong thị trấn còn có một gian sòng bạc tên là Tứ Phương nữa, quy mô cũng rất lớn.
Yến Vô Sư từ lúc ra khỏi cửa liền bắt đầu cười, cười đến mức cúi cả người lên vai Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều: “…. Đừng cười nữa.”
Yến Vô Sư cười sắp chảy cả nước mắt: “Đây là lần đầu tiên ta bị người ta đuổi khỏi sòng bạc, đều là nhờ ngươi ban tặng. Có phải ngươi vận nội lực đi nghe xúc xắc của người ta không đấy?”
Thẩm Kiều: “… Ta cũng không biết khi đặt cược trong phường lại không thể dùng chiêu này.”
Trong lời nói không tự chủ được còn mang theo chút oan ức.
Yến Vô Sư chọc chọc hắn: “Đây là quy củ, cho dù là Kỳ Phượng Các đến đây cũng không được dùng nội lực. Bằng không trên đời này còn gian sòng bạc nào cho dám hắn vào nữa.”
Thẩm Kiều ngược lại khá là thoải mái, còn cười nói: “Dù sao nếu không phải do ngươi lôi kéo ta, ta cũng chẳng vào.”
Hắn nhìn túi tiền nặng trịch trong tay Yến Vô Sư, hiếu kỳ nói: “Ngươi thắng không ít nhỉ? Không dùng nội lực?”
Yến Vô Sư cười nói: “Sòng bạc này danh tiếng cũng khá được, nhà cái không giờ trò, mọi người đều nhờ vận may, cũng coi như là có thêm chút việc vui. Ngươi không cảm thấy dùng nội lực nghe xúc xắc, biết trước kết quả, ngược lại rất vô vị sao?”
Tuy rằng Thẩm Kiều không thích chơi, nhưng cũng có thể hiểu được lời y, nghe vậy gật đầu nói: “Mọi việc vẫn nên để lại chút hồi hộp, cũng coi như có thêm ít lạc thú.”
Yến Vô Sư quăng túi tiền lên xuống chơi đùa, đảo mắt liền ném vào trong cái bát vỡ của khất cái ven đường, chuẩn xác không hề lệch. Tên khất cái không ngờ mình lại có một ngày nhặt được tiền từ trên trời rơi xuống, trực tiếp sợ đến ngây người.
Trái lại, người vứt tiền, ngay cả một cái liếc mắt nhìn hắn cũng không có, phảng phất như thứ vứt bỏ, chỉ là một tảng đá mà thôi.
“Không sai, nhân sinh trên đời đều là đánh cược. Đầu thai là đánh cược, có vài người từ khi sinh ra đã có gia đình tốt đẹp, áo cơm không lo, cũng có vài người sinh ra đã làm khất cái, trời sinh nghèo khó; thú thê xuất giá cũng là đánh cược, phu thê hòa thuận có, gia đình không yên có. Gia đình bình thường trên phố phường cũng được, thế gia xa hoa cũng được, thậm chí ngay cả gia đình đế vương, chỗ nào không phải một hồi đánh cược?”
Thẩm Kiều nhớ lại chính mình, nếu như hắn không được Kỳ Phượng Các nhận làm đồ đệ, cho dù thiên phú cao cỡ nào, chỉ sợ trong loạn thế này, hiện tại đã sớm trở thành cô hồn dã quỷ.
Đối phương dùng chuyện đánh bạc đặt cược làm vì dụ, ngược lại cũng mang hiệu quả như nhau, cũng không thể nói là không đúng.
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Yến Vô Sư, từ trong xương ngươi đã là dân cờ bạc.”
Vì mưu cầu sảng khoái, ngay cả tính mạng cũng có thể đem ra đặt cược. Chỉ sợ trong thiên hạ này không có người nào đánh cuộc đáng sợ điên cuồng hơn y.
Yến Vô Sư cười nói: “Người hiểu ta chỉ có A Kiều thôi. Nếu đã nắm chắc trận chiến với Hồ Lộc Cổ, ta còn đi làm gì. Chỉ vì thắng bại còn chưa xác định, cho nên mới có thú vị. Thiếu đi chút hồi hộp này, nhân sinh không phải quá mức vô vị sao!”
Khóe miệng Thẩm Kiều không khỏi cũng vương lên một vệt ý cười: “Người tùy ý giống như ngươi trên thế gian này, chỉ sợ khó kiếm.”
Yến Vô Sư: “Nào, thắng tiền rồi, ta mời ngươi ăn cơm.”
Thẩm Kiều nhắc nhở y: “… Tiền ngươi thắng cược được đều đã vất cho khất cái rồi.”
Yến Vô Sư: “Thắng tiền là vì sảng khoái, sảng khoái thì phải ăn cơm, liên quan gì đến tiền đặt cược?”
Nói đơn giản là, ta cao hứng.
Thẩm Kiều không còn gì để nói bị y lôi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.