Thiên Vương II

Chương 64:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Mimi
*****C64Khi Tư Đồ Sênh nhận được tin nhắn của Thẩm Ngọc Lưu, cũng là lúc cậu đang trốn trong hoa viên tối đen như mực để giải quyết nhu cầu thoát nước thiết yếu của thân thể. Mặc dù Lận Nhã Cầm đã chuẩn bị phòng ốc cho cậu chu đáo đến mức chẳng khác cung điện của hoàng tử là bao, song cậu vẫn không chấp nhận nổi việc cởi quần ngay trước hai cái cameras.
Hình ảnh mà Thẩm Ngọc Lưu gửi đến, có kèm dòng chữ thuyết minh: ‘Đây là thiết bị cất giấu chứng cứ phạm tội của hai anh em kia, nhất thiết phải tìm được trong vòng mười lăm ngày, bằng không, sẽ mất đi hiệu lực’.
Chứng cứ mất đi hiệu lực, hơn phân nửa có ba loại nguyên nhân:
Một là thiết bị giấu chứng cứ tự tiêu hủy nội dung lưu trữ bên trong;
Hai là vụ án vượt quá thời hạn mặc định;
Ba là hai anh em kia vô tội và được phóng thích.
Bất kể lý do là gì, đối với Tư Đồ Sênh mà nói đều rất không tốt đẹp. Cậu có dự cảm, chỉ cần hai anh em nọ được tự do, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, chính xác hơn thì, tên anh trai cuồng em gái kia sẽ không tha cho cậu.
Tư Đồ Sênh không tiếp xúc với bọn họ nhiều lắm, cho đến bây giờ cậu vẫn không biết tại sao đối phương lại nhắm vào mình. Chẳng phải chỉ là cậu được người nhờ vả, tới nhà bọn họ ”lấy” một món đồ, vừa vặn nhìn thấy em gái gã kia bệnh phát, cho nên mới thuận tay đưa thuốc cho cô nàng hay sao? Đây là hành động mà bất cứ thanh niên bốn tốt nào cũng sẽ làm, hoàn toàn không với tới được trình độ của Lôi Phong.
(*) thanh niên bốn tốt: phẩm chất chính trị, đạo đức, lối sống tốt; chất lượng huấn luyện, học tập, công tác tốt; đoàn kết nội bộ, đoàn kết quân dân và dân chủ tốt; cảnh quan môi trường văn hóa tốt
Người ngoại quốc chính là người ngoại quốc, thái độ đối với hôn nhân thật quá tùy tiện. Chỉ tiện tay một cái đã vội vàng lấy thân báo đáp, thế này đối với ân nhân cứu mạng, chẳng phải máu chảy đầu rơi làm trâu làm ngựa cũng bằng lòng à?

Nếu thật sự như thế thì đã tốt.
“Bảo bối, con đang làm gì đó?” Lận Nhã Cầm cầm đèn pin đi tới phía này.
Tư Đồ Sênh lập tức cúi đầu nhìn xuống, xác nhận khóa quần đã kín không còn kẽ hở, mới trả lời: ”Tưới hoa.”
“Bảo bối, con thật hiểu lòng mẹ, đây là chậu hoa mẹ thích nhất đấy.” Lận Nhã Cầm hoàn toàn không có ý thức tự giác đi ngủ sớm, vừa tóm được Tư Đồ Sênh đã bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lể chính mình năm đó ở tại Thi gia đã khổ sở cỡ nào. Ông nội của Tư Đồ Sênh là lão già ác độc nhất trên thế giới, lãnh khốc vô tình còn cố ý sinh sự, kể cả bà sinh được con trai cũng chết sống không cần. Nếu không phải bà mưu trí khôn ngoan, tranh đấu tới cùng, lại sống lâu hơn lão, chống mắt nhìn ngày lão chết thì tuyệt không có thắng lợi hôm nay.
Tư Đồ Sênh hỏi: ”Khi nào có thể đem kết quả thắng lợi truyền lại cho tôi?”
Lận Nhã Cầm trầm mặc một lát, nói: ”Cũng không phải là không thể được, thế nhưng con phải gánh vách trách nhiệm chấn hưng nhà họ Thi.”
Tư Đồ Sênh chắc nịch nói: ”Tôi triệt để kế thừa sự cơ trí dũng cảm và tinh thần đấu tranh ngoan cường của bà! Phổi lớn, hơi dài, tuyệt đối sống lâu hơn ba tôi!”
“…” Lận Nhã Cầm chuyển đề tài, ”Một tuần sau, mẹ sẽ an bài một bữa tiệc, mời những nhân vật nổi tiếng trong thành phố tới, chứng kiến con nhận tổ quy tông.”
Tư Đồ Sênh đáp lời: ”Chọn ngày không bằng gặp ngày, mai luôn đi.”
Lận Nhã Cầm khó xử: ”Những nhân vật nổi tiếng rất xoi mói chuyện lễ nghi, mẹ nghĩ cần có chút thời gian để giảng dạy cho con.”
“Chọn giờ không bằng gặp giờ, hiện tại luôn đi.” Tư Đồ Sênh kéo tay bà bước đi.
Lận Nhã Cầm: “…” Hình như có cái gì đó không đúng lắm.
Thời điểm kể lể lịch sử phấn đấu của mình, Lận Nhã cần tinh thần phấn chấn, ý chí sục sôi, chính là khi nói đến phần lễ nghĩa, bà lập tức ngáp ngủ, đầu cũng như chim gõ kiến mà không ngừng gật lên gật xuống. Đã thế Tư Đồ Sênh còn cố tình muốn tra tấn bà, cứ nhắm vào lúc đối phương ngủ gật, liền hô to một tiếng: “Mẹ, như vậy có đúng không?”
“A? Chỗ nào chỗ nào? À, chỗ này kỳ thật là…”
Cứ thế năm sáu lần, Lận Nhã Cầm thật sự đấu không lại thần ngủ, bắt đầu mơ mơ hồ hồ, nói năng lộn xộn lung tung: “Con nói đúng, nói đúng. Hả? Chào hỏi phải dập đầu với nhau, đúng rồi đúng rồi, chính là như vậy.”
Tư Đồ Sênh nhân cơ hội này đề nghị: ”Vậy ngày mai chúng ta liền tổ chức yến tiệc đi?”
Nói đến yến tiệc, Lận Nhã Cầm tựa hồ thanh tỉnh vài phần, ý vị sâu xa mà nhìn cậu, chậm rãi gật đầu.
Tư Đồ Sênh âm thầm nói “YES” một tiếng ở trong lòng. Cậu cảm thấy chính mình tiến được một bước dài đến chỗ cất giấu thiết bị chứa chứng cứ phạm tội thần thần bí bí kia – cũng không biết nó rốt cuộc có xa tầm với lắm không.
Đến ngày hôm sau, Lận Nhã Cầm bắt đầu bận rộn mời mọc khách khứa. Nhưng buổi sáng vừa mời buổi tối liền mở tiệc là không có khả năng, cuối cùng, bà vẫn quyết định tổ chức bữa tiệc chậm lại hai ngày, cũng là vào ngày thứ tư kể từ hôm Tư Đồ Sênh đến Thi gia. Mấy ngày nay, Thi lão tam giống như người tàng hình, kể cả thời điểm ăn cơm cũng rất ít khi thấy bóng, Tư Đồ Sênh không có hứng thú với ông ta, cho nên mừng rỡ mà nhắm mắt làm ngơ. Chính là từ sau khi ly biệt ở sân bay, Anh Hạo Hanh cũng liền bặt vô âm tín, hai người bọn họ trở lại thời kỳ chiến tranh lạnh như ngày xưa. Song Tư Đồ Sênh cũng không lo lắng cho đối phương, Anh Lệ Cần đã xuất ngoại, Chu Duy Ân phải ngồi tù, bên người anh ta hẳn đã không còn ’độc trùng’ quấy nhiễu. Người duy nhất khiến cậu phiền muộn chính là Lận Nhã Cầm. Vì để con trai mình càng thêm đẹp trai và quyến rũ, bà liền kéo cậu chạy loạn khắp các trung tâm thương mại, chỉ cần quần áo nhìn thấy trên mình ma nơ canh, bà đều nhất định đòi lấy xuống cho Tư Đồ Sênh mặc thử.
Cậu có thử thăm dò quan hệ giữa bà và hai anh em kia vài lần, song không thu được kết quả gì, ngược lại bị đối phương ba hoa đến đau cả đầu. Nhìn bộ quần áo Lận Nhã Cầm đưa tới, khóe miệng Tư Đồ Sênh nhất thời hơi hơi run rẩy, cậu nói: ”Đây là thời trang trẻ em.”
Lận Nhã Cầm: ”Vì sao bộ đồ trẻ em này còn đẹp hơn tất cả quần áo nam đã thấy hôm nay vậy?” Bà vẫn chưa từ bỏ ý định, nhất quyết mua bộ đồ đó về, cố tình tìm tiệm may để mô phỏng lại.
Tư Đồ Sênh: ”…”
Cũng không biết bà cho thợ may bao nhiêu tiền, quần áo thế nhưng được đưa tới đúng vào ngày tổ chức yến tiệc. Lận Nhã Cầm dứt khoát quyết định dùng nó làm bộ lễ phục cho lần đầu tiên Tư Đồ Sênh ra mắt bàn dân thiên hạ.
Tư Đồ Sênh nói: ”Tôi cảm thấy không ổn lắm. Nó không phải hàng hiệu.”
Lận Nhã Cầm đáp lời: “Hàng độc cấp bậc còn cao hơn hàng hiệu! Được chế tác hoàn toàn bằng tay.”
Tư Đồ Sênh: “Nó vẫn là hàng nhái.”
“Sẽ không ai biết nó mô phỏng thời trang trẻ em!”
Lận Nhã Cầm tràn đầy tự tin nói. Kế đó, ngay khi yến tiệc bắt đầu, cái miệng quạ đen của bà đã bị đá đập trúng phóc.
Một đại gia nào đó trong thành phố B dẫn theo một cặp song sinh tới dự tiệc, trên người hai đứa trẻ nọ chính là bộ quần áo mẫu được bà mô phỏng lại kia.
Tư Đồ Sênh mặc chung một kiểu quần áo với trẻ con, phi thường tự giác mà chạy tới góc phòng đứng đợi. Có lẽ góc phòng kia phong thuỷ không tồi, chẳng những thích hợp ẩn thân mà còn tiện nghe lén. Cậu bỗng nghe thấy Thi lão tam hùng hổ mắng Lận Nhã Cầm, nói bà quả nhiên không có khả năng xuất hiện ở nơi đông đúc, ngay trong hoàn cảnh hoành tráng như vậy, cư nhiên để Tư Đồ Sênh mặc một thân quần áo trẻ em.
Ban đầu Lận Nhã Cầm còn chịu đựng, về sau nhịn không nổi nữa, mới trở mặt mắng chồng càng gay gắt hơn, nói ông ta để cho quan hệ với Tư Đồ Sênh kém như vậy, một chút cũng không chịu cố gắng vì nhiệm vụ.
Hai người bọn họ chỉ trích nhau trong chốc lát, rốt cuộc đều thấy được hơi hướng chính mình ở trên người đối phương, vì thế điều chỉnh lại bộ dáng cho giống người mà chạy đi xã giao đãi khách.
Tư Đồ Sênh ngáp một cái, đang định thừa dịp không ai chú ý đến mình, dứt khoát lên lầu ngủ một giấc, lại vừa vặn nhìn thấy bồi bàn dẫn một cặp song sinh đi tới đây.
“Bọn nhóc vừa bị lạc đường, vẫn luôn nháo nhác tìm kiếm phụ huynh.”
Tư Đồ Sênh được coi là ‘phụ huynh’ liền dùng vẻ mặt vô tội mà nhìn đối phương.
Nhân viên bồi bàn kia chỉ thấy ba người này ăn mặc giống nhau như đúc, vì thể nhận định bọn họ có quan hệ thân nhân, trong lòng lặng lẽ tán dương sự cơ trí của mình.
Tư Đồ Sênh không còn cách nào khác, đành phải dẫn hai đứa em kết nghĩa nay tới giao cho Lận Nhã Cầm.
Lận Nhã Cầm nói: ”Mẹ đưa con đi gặp gỡ mọi người, về sau khi con thừa kế Thi gia, nhất định phải có quan hệ tốt với những người này. Tốt nhất là có thể chọn cưới khuê nữ nhà bọn họ.”
Tư Đồ Sênh: “…” Cảnh tượng này hình như rất quen, tựa hồ đã thấy ở thành phố A cách đây không lâu.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Tư Đồ Sênh vừa mới tự giễu mà nghĩ chính mình thế nhưng lại tiếp bước Anh Hạo Hanh, được an bài một bữa tiệc xem mắt, đã tức thì nhìn thấy anh ta một thân tây trang thuần trắng, tư thế oai phong lẫm liệt đi tới. Người nọ vóc dáng cao to, bộ dạng hoàn hảo, khí chất phi phàm, vừa xuất hiện liền hấp dẫn không ít ánh mắt ở đây. Sau khi nghe ngóng, rất nhiều người biết được anh ta là con trai của đại gia bậc nhất thành phố A, mẹ lại là tiểu thư Giang gia, cho nên tâm tư tức thì lay động. So ra, Thi gia ở thành phố B chỉ thuộc hạng hai, hơn nữa Tư Đồ Sênh lại là con ngoài giá thú của một đứa con ngoài giá thú, hiển nhiên không đủ vẻ vang.
Trong lúc nhất thời, Anh Hạo Hanh như trăng sáng được vây bủa giữa trời sao.
Lận Nhã Cầm sợ tâm tình Tư Đồ Sênh không tốt mà luẩn quẩn trong lòng, liền an ủi: ”Hay ho còn ở phía sau kìa.”
Lời này vừa dứt, một thiếu nữ ngoại quốc xinh đẹp như búp bê Barbie, mặc một chiếc váy dài tha thướt màu xanh lam, tao nhã đi đến.
Đồng tử Tư Đồ Sênh nhất thời co rút lại. Mặc dù lần trước chỉ là loáng thoáng nhìn qua, song khuôn mặt này đã để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng cậu – Thiếu nữ nọ chính là một trong hai anh em thần bí kia.
Thiếu nữ xách váy, đi thẳng về phía Tư Đồ Sênh. Trên cổ cô nàng có đeo một chiếc vòng nạm đầy kim cương lấp lánh, vừa thấy đã biết giá trị cực kỳ.
Dù biết chính cô gái này cùng với anh trai là đầu sỏ gây nhiễu loạn cuộc sống của mình, thế nhưng, đối với khuôn mặt trước mắt, Tư Đồ Sênh lại tựa hồ không chán ghét được.
“Chúng ta lại gặp nhau, Tư Đồ tiên sinh. Tôi là Hoa Độc Hậu.” Cô vươn tay, đáy mắt tràn ngập chờ mong nhìn Tư Đồ Sênh.
Bàn tay đang cắm trong túi quần của Tư Đồ Sênh thoáng do dự, sau đó vẫn vươn ra nắm hờ lấy tay cô nàng: “Anh trai cô không phải tên là Hoa Đắc Thiên (*) chứ?”
(*) Như đã nói, cha mẹ mấy anh em này rất có tâm. Mỹ Mộng - Thành Chân là mộng đẹp thành sự thật, còn Đắc Thiên - Độc Hậu chính là trời đất ưu ái yêu thương
Hoa Độc Hậu: ”Đúng vậy.”
Tư Đồ Sênh: ”…”
Cậu nhìn kỹ gương mặt Hoa Độc Hậu, bên trên mặc dù đã phủ một lớp phấn thật dày, thế nhưng, đôi mắt vô thần, tinh thần không phấn chấn, ”Thân thể của cô có khá hơn chút nào không?”
Hoa Độc Hậu lắc đầu: “Không tốt.”
“…”
“Tôi nghĩ, tôi sắp chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.