Thiên Ý

Chương 110: Hồi cung, khai báo




Tụ tập lại thì Liễu Thiên thấy đội Mười Hai số đệ tử vượt qua thí luyện này cũng không nhiều, chỉ tầm bảy tám mươi người. So với các đội khác thì ít hơn một chút.
Trong đó thì cung Càn đứng sau Thượng Quan Định lại là Cung có nhiều đệ tử vượt qua nhất. Nhìn sơ qua chi một của Thượng Quan Nhu Vân cũng đã có bảy người rồi. Thượng Quan Nhu Vân lúc này cũng đang đứng đầu trong số đó. Cộng thêm những chi khác thì đứng sau lưng Thượng Quan Định khi này đã có đến mười sáu người, thêm ba người Liễu Thiên đi đến đứng vào nữa là mười chín người. Quân số này so với những cung khác là nhiều hơn hẳn, có khi còn gấp đôi hoặc mấy lần nữa.
Ba người Liễu Thiên đi vào hàng thì những người khác đa số cũng đã ổn định hết rồi. Có một số quay ra nhìn nhưng cũng rất nhanh không để ý nữa. Còn Thượng Quan Nhu Vân đứng đầu thì gương mặt xinh đẹp vẫn vô cảm không một chút giao động.
Lúc này, hơn một ngàn đệ tử đã chia làm mười sáu khối đứng xung quanh tượng đài. Mỗi khối đều chia làm nhiều hàng dài ngắn khác nhau, tất cả đều tập trung hướng về phía tượng đài.
Tất cả các đội đều đã tập hợp, đây đều là những gương mặt xuất xắc nhất của ngoại môn đệ tử năm nay. Trong những đệ tử này có người tả tơi nhưng cũng có người nhàn hạ. Nhất là bên Tứ Tượng đội, đa số đệ tử đều quần áo chỉnh tể sạch sẽ vô cùng. Nhìn từ Thanh Long đội đến Huyền Vũ đội, tất cả đệ tử ai đấy đều có vẻ xuất chúng hơn người, phong thái khí chất cũng khác hẳn, ngay cả khí thế đứng tập trung cũng chỉnh tề và uy nghiêm hơn những đệ tử bên Thập Nhị đội.
Khi này tại Thanh Long đội, số đệ tử tầm hơn trăm người đang đứng tập trung thành năm hàng. Tại một hàng có hơn mười người, Khương Tuyết cũng đứng trong đó. Tiểu cô nương này lúc này quần áo sách sẽ, gương mặt vui vẻ, xem ra một màn tỷ thí trước đây rất thuận lợi hoặc cũng có thể tiểu cô nương này có chuyện vui gì khác.
Bạch Hổ đội bên cạnh cũng có tầm trăm đệ tử, tất cả đều mặc bạch y chia ra năm hàng đứng ngay ngắn, đứng đầu tại một hàng ở giữa là tên đệ tự tóc xù, sau lưng hắn vẫn là một thanh cự kiếm. Phía sau hắn không ai khác chính là tên thiếu niên thư sinh đang cầm quạt phe phẩy. Hai tên này ánh mắt tập trung, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn về phía trước.
Tại Chu Tước đội, tất cả đệ tử đều mặc áo đỏ, trong đó Diệp Ninh kia đứng đầu một hàng, nàng thân hình uyển chuyển, ánh mắt thản nhiên nhìn lên phía trước, trong tay nàng thì đang vân vê một viên ngọc đen óng to bằng ngón chân cái. Xem ra đây chính là nội đan của con Ô Kim Hạt kia.
Cách đó không xa, tại Huyền Vũ đội nơi toàn người mặc đồ đen có một thiếu niên gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt đầy hàn khí nhìn về phía Chu Tước đội. Người thiếu niên này không ai khác chính là Tề Thiếu Tiên đã từng bị Ninh Diệp cho ăn quả đắng trong thí luyện.
Tứ Tượng đội phân biệt làm bốn màu khác nhau đứng uy nghiêm khí thế vô cùng. Thập Nhị đội thì lại không hề có phân biệt gì cả, tất cả đều là một màu áo xanh trắng đứng trải đều quanh tượng đài.
Tuy mấy đội trong thập nhị đội không có gì đặc biệt nhưng những đệ tử đứng đầu của mỗi đội đều có khí thế không kém gì những đệ tử của Tứ Tượng đội.
Đội một, một nam đệ tử dáng người cao lớn, nửa thân khoác áo, nửa để trần. Người này tầm mười năm mười sáu nhưng cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt thì sắc bén vô cùng đang nhìn về đằng trước. Nếu có người nào hiểu biết thì chắc chắn sẽ biết đệ tử này chính là Phi Nha Hiển – đệ tử đứng đầu đội một.
Tại đội hai, hàng đầu tiên có tầm mười đệ tử, trong đó đứng sau một trưởng lão là một thiếu niên có gương mặt thanh tú tóc tai gọn gàng, quần áo sạch sẽ vô cùng. Người này không ai khác chính là Lâm Mộng. Đây chính là một trong những nhân vật của Thập Nhi đội khiến cho những đệ tử của Tứ Tượng đội phải kinh sợ. Lâm Mộng khi này vẻ mặt cũng rất vui vẻ nhìn về đằng trước.

Quay lại với Liễu Thiên, hắn lúc này thì đang đứng cuối hàng của cung chữ Càn. Gương mặt có điểm dễ nhìn, nước da hơi đen ánh mắt thì đang đần ra nhìn về nhiều phía. Xem ra hắn không có chút phong thái cao thủ nào cả.
“Tông lễ!” Phía trên bỗng nhiên có một tiếng quát lớn vang ra.
Nghe thấy câu này, toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả đều chỉnh lại quần áo của mình.
Liễu Thiên cũng làm điều tương tự, hắn cũng biết qua về Tông Lễ nghi thức này và điều mình phải làm.
Đây là một nghi thức cũng giống như chào cờ đầu tuần của trường học trước kia vậy. Nó chỉ có động tác rất đơn giản chính là đứng im hai tay thả lỏng, hai mắt nhắm lại đầu ngước lên tượng đài. Đồng thời trong miệng niệm một câu “Nhất Xuân Tại Kim Kỳ Nhân Tích Lai!”
“Tông Lễ bắt đầu!” Một tiếng hô lớn lại vang lên.
Tất cả mọi người từ trưởng lão đến đệ tử đều đứng thẳng tắp đầu hướng lên tượng đài, hai mắt nhắm lại miệng lẩm bẩm không thành tiếng.
Liễu Thiên cũng bình thản làm lễ, hắn biết đây chính là nghi thức tưởng nhớ đến vị tổ sư của tông môn, đồng thời cũng dùng để ghi nhớ câu nói của người lúc lâm trung. Tuy nói vậy nhưng cũng có rất nhiều đệ tử chỉ làm lấy lệ chứ thực chất không hề hiểu Tông Lễ là cái gì.
Nghi lễ tiến hành tầm mười giây gồm ba nhịp nhẩm khẩu hiệu thì kết thúc.
Như có một mệnh lệnh, lúc này, những trưởng lão đứng đầu mỗi hàng đều đi xuống kiểm lại người trong cung hay hành của mình. Thượng Quan Định cũng đi xuống đếm qua một lượt.
“Rất tốt!” Khi đếm đến chỗ Liễu Thiên là người cuối cùng thì gã cười một cái vỗ vỗ vai Liễu Thiên tỏ vẻ hài lòng.
Liễu Thiên thì chỉ đứng im không nói gì nhìn Thượng Quan Định đi lên.
“Đông vậy! Thật không ngờ lại nhiều đệ tử vượt qua như vậy! Tên tiểu tử kia quả nhiên không tầm thường.” Thương Quan Định vừa đi vừa nghĩ, vẻ mặt thì đầy vui vẻ tự hào.
Gã không ngờ là hơn ba mươi người tham gia thí luyện lại có đến hơn nửa già vượt ải thành công. Phải biết những đệ tử bình thường vào đó sinh tồn cũng khó chứ đừng nói là tiêu diệt yêu thú rồi còn đi tìm điểm nghỉ chân. Có một số đệ tử cảm thấy không tìm được điểm nghỉ chân thì thường kiếm một chỗ an toàn ẩn nấp để bảo toàn tính mạng. Cung chữ Càn bỗng dưng nhiều đệ tử qua ải như vậy thì bảo Thượng Quan Định không vui sao được.
Công việc báo cáo quân số và tên tuổi chẳng mấy đã xong, mấy vị trưởng lão đứng phía trên lại khẽ ra hiệu một cái.
Tất cả các trưởng lão đứng đầu mỗi đội thì đều tụ tập lại rồi cùng rời đi, những trưởng lão đứng đầu từng Cung hay Hành đều hướng đệ tử cung mình đi đến.
“Các ngươi bây giờ hãy theo ta về, chúng ta sẽ thống kê phần thưởng các ngươi đạt được.” Thượng Quan Định vừa đi đến liền nhìn đám Liễu Thiên khẽ nói một câu rồi quay người đi trước. Đám người trong cũng chữ Càn đều theo đó rời đi.
“Đây đúng là quảng trường trung tâm!” Đi theo Thượng Quan Định một đoạn thì Liễu Thiên đã khẳng định đây chính là quảng trượng trung tâm của Ngoại Môn. Hắn lần trước cùng Hứa Vĩnh Thiên cũng đi qua đây một lần. Lúc đầu mới từ mật thất đi lên, hắn ngờ ngợ nhưng không giám khẳng định. Bây giờ hắn đi ra phía ngoài của quảng trường để hướng về đội Mười Hai đã gặp một số cảnh vật quen thuộc nên hắn có thể khẳng định suy đoán lúc trước.
“Quả nhiên những điểm nghỉ chân kia đều được xây dựng dưới đại quảng trường Ngoại Môn này. Kết giới kia chỉ cũng rất phức tạp a!” Liễu Thiên lúc này nhìn lại mấy thông đạo từ dưới lòng đất nối lên quảng trường lẩm bẩm.
Những thông đạo đi từ dưới đi lên quảng trường kia vẫn mở. Lúc này, lại có một vài nhóm người mặc đồ đen đi vào trong đó.

Khi này tại Huyễn Cực sơn mạch, kết giới khắp nơi quanh đây đã được giải khai. Cùng với đó là rất nhiều những hắc bào nhân từ đâu xuất hiện. Những người này di chuyển cực nhanh trong sơn mạch như đang tìm kiếm gì đó.
Cùng lúc này, những đệ tử còn lại trong sơn mạch như đã được thông báo trước lần lượt đi ra. Ngay tức khắc những hắc bào nhân kia liền tập hợp tất cả lại thành từng nhóm đưa về các điểm nghỉ chân rồi qua đó trở về tông môn. Khắp nơi trọng Huyễn Cực sơn mạch đều xảy ra hiện tượng tương tự.

Sau khi đi hơn nửa canh giờ để trở về đội thì trời cũng đã tối, đám người Liễu Thiên cũng đã vào cung của mình. Tất cả khi này lại tập trung trong một gian phòng lớn. Thượng Quan Định thì ngồi tại một cái bàn, sau lưng gã là một cái tủ cao đên mấy trượng với rất nhiều ngăn kéo.
“Lần lượt, Nhu Vân con lên khai báo trước!” Thượng Quan Định giở một quyển sổ ra nói.
Thượng Quan Nhu Vân nghe vậy cũng không ngần ngại đi lên phía trước.
“Có tham gia điểm tài vật không?” Thượng Quan Định nhàn nhạt hỏi.
“Có!” Thượng Quan Nhu Vân liền đáp.
“Đi thông đạo nào, thần lộ nào, vượt qua mấy ải? Thượng Quan Định lại hỏi.
“Thông đạo Xích Tuyết Tiên Tử, Sinh Tử lộ, vượt hết cửa ải thứ năm!” Thượng Quan Nhu Vân vẫn bình tĩnh trả lời.
“Rồi! Giờ là nộp yêu đan để ký nhận thưởng diệt yêu thú.” Thượng Quan Định khẽ cười một cái rồi lại gật đầu nói.
“Đệ tử không diệt được con yêu thú nào!” Thượng Quan Nhu Vân lắc đầu nói.
“Vậy! Phần thưởng tham gia thí luyện chưa nhận được sẽ được ban xuống khi hết tháng. Người tiếp theo!” Thượng Quan Định lúc đầu hơi ngạc nhiên nhưng ngay sau đó liên gật đầu gọi người tiếp theo.
Thượng Quan Nhu Vân lui xuống liền quay người đi ra ngoài, nữ đệ tử tiếp theo tiến lên.
Khi Thượng Quan Nhu Vân đi ra đến ngoài khi thấy Liễu Thiên ánh mắt bỗng nhíu lại một cái rồi cũng lạnh lùng rời đi.
Nhìn thấy vậy, Liễu Thiên hơi giật mình nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường.
Bị tiểu cô nương tóc đỏ này ghét đối với Liễu Thiên quả là một ý hay, dù sao thì nàng ta còn nhớ đến hắn. Nếu cứ bình thường thì không gây được chút ấn tượng nào cả. Nhưng hắn cũng biết chút ấn tượng này cũng nguy hiểm vô cùng. Nếu trong thí luyện gặp nàng dù không bị giết thì chắc chắn cũng bị đánh cho bầm dập rồi.
Liễu Thiên đang suy nghĩ thì số đệ tự lên khai báo đã đến hơn nửa. Những đệ tử tiếp theo đa số đều không tham gia điểm tài vật nên chỉ nên nộp chút yêu đan rồi từ từ lui xuống rồi đồng loạt ra về.
Hai người Hà Minh và Tằng Nhất cũng báo cáo rất nhanh, rồi lại lui xuống. Cuối cùng cũng đến lượt Liễu Thiên đi lên.
“Có tham gia điểm tài vật không?” Thượng Quan Định nhìn Liễu Thiên mỉm cười hỏi.
“Có! Thông đạo Kỳ Nhân Thủy Tổ, Sinh Tử lộ, vượt hết ải bốn!” Liễu Thiên cũng có ấn tượng rất tốt với vị trưởng lão trước mặt nên hắn không chờ gã hỏi tiếp đã trả lời luôn một mạch.
“Cái gì? Ngươi nói gì?” Thượng Quan Định nghe vậy giật mình hỏi lại.
“Ta..”
“Hai ngươi về trước đi, ta muốn hỏi riêng Liễu Thiên chút việc.” Liễu Thiên đang định nhắc lại thì Thượng Quan Định đã chặn lại rồi lại hướng hai người Hà Minh bên ngoài chỉ thị.
Hai người Hà Minh tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nhiều lời, cả hai cúi đầu khẽ ra hiệu cho Liễu Thiên một cái rồi cũng rời đi.
“Kỳ Nhân Thủy Tổ, Sinh Tử lộ, làm gì có ải bốn, ải bốn chính là phần thưởng rồi, ngươi có nhầm lẫn không, cái này không phải chuyện đùa!” Trong phòng chỉ còn hai người, Thượng Quan Định mới bày ra vẻ mặt ngưng trọng hỏi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.