Vừa rồi, Liễu Thiên đọc cuốn Lôi Quân Quyết thì không hề thấy Lôi Căn quyết bởi vì nó không dùng đến lôi điện nhưng hắn đọc sang cuốn Lôi Quân quyền thì ngay trang đầu hắn đã thấy Lôi Căn quyết này. Bây giờ hắn đã tin rằng tu luyện dị thuật cần tu luyện Dị Căn quyết phù hợp.
Dị Căn quyết chính là một dạng yếu quyết bắt buộc phải có để sử dụng dị thuật. Nó không quyết định việc sử dụng hiệu quả dị thuật nhưng nó lại đảm bảo rằng người dùng không bị chính dị thuật của mình giết chết.
Ví dụ như dùng Hỏa Thuật thì phải luyện Hỏa Căn quyết thì khi dùng lửa đó thì cơ thể mới không bị thiêu đốt.
Dị Căn quyết là một bước đệm quan trọng để dùng dị thuật. Mà Dị Căn quyết này đều đã được những người đi trước sáng tạo ra rồi, người sau chỉ việc tu luyện mà thôi. Nhưng không phải là cứ luyện căn quyết hệ nào là có thể tu luyện tất cả hệ đó vì trong một hệ Hỏa cũng có dị thuật mạnh, dị thuật yếu. Vậy Dị Căn quyết cũng phải có Căn quyết mạnh căn quyết yếu nhằm phù hợp với dị thuật đó. Một số trường hợp miễn cưỡng sử dụng Căn quyết cùng hệ dẫn đến không ổn định hoặc Căn quyết quá yếu thì chắc chắn sẽ bị dị thuật cắn trả. Chính vì vậy khi để lại dị thuật gì đó thì người viết luôn để cả Dị Căn quyết phù hợp lại.
Nói vậy không có nghĩa là người luyện một môn dị thuật bao gồm cả Dị Căn quyết là sẽ không bị người khác dùng dị thuật đó làm bị thương. Dị Căn quyết dùng nguyên thần của bản thân để tạo ra lượng điều hòa tương ứng với dị thuật mà chủ thể tạo ra. Chứ người khác dùng thuật đó đánh đến thì chỉ vận Dị Căn quyết tương ứng nhưng căn nguyên nguyên thần là khác nên vẫn bị thương như thường.
Mà một điều nữa là Dị Căn quyết này chỉ áp dụng cho dị thuật hệ Ngũ hành và Ngoại thiên mà thôi, dị thuật hệ Nội thể không cần đến yếu quyết này.
Những thứ trên Liễu Thiên đã đọc qua nhiều lần nhưng chưa tiến lên Khai Minh cảnh lên không để ý. Bộ Lôi Phá của hắn tuy có chữ Lôi ở trong đó nhưng khi xuất kiếm đa phần đều không có lôi điện còn mấy chiêu có lôi điện thì đều từ kiếm khí chuyển hóa thành nên cơ thể không hề tiếp xúc vì vậy Lôi Phá không có Lôi Căn quyết. Chính vì vậy đến hôm này khi gặp lại Lôi Căn quyết thì hắn mới biết thế nào Dị Căn quyết đích thực.
Liễu Thiên nhìn qua Lôi Căn quyết kia khẽ gật đầu một cái bắt đầu nghiên cứu. Có thần dịch, Liễu Thiên chỉ tốn chưa đầy một khắc đã nghiên cứu xong Lôi Căn quyết này. Mọi thứ khúc mắc hay khó hiểu đều được hắn hiểu một cách cặn kẽ. Hắn thậm chí còn vận hành thử thì liền cảm thấy cả cơ thể có cảm giác rất lạ, cứ như có một luồng năng lượng gì đó làm hắn cảm giác tê tê hưng phấn hẳn lên.
Lúc này, Liễu Thiên cũng không hưởng thụ cảm giác kia mà liền tiếp tục công việc của mình. Hắn lại đọc sang phía sau của cuốn Lôi Quân quyền này. Cuốn này cũng gồm ba chiêu là Lôi Định, Lôi Nhật và Lôi Chấn.
Lôi Định là một chiêu đánh ra trên diện rộng có tác dụng phong tỏa và làm tê liệt hoặc làm chậm đối thủ.
Lôi Nhật là một chiêu tụ Lôi lại thành một Lôi cầu rồi đánh ra, uy lực yếu hay mạnh phải phụ thuộc vào tu vi, lượng nguyên thần, thời gian vận và khả năng vận dụng của từng người.
Lôi Chấn là một chiêu mà khi một quyền xuất ra sẽ tạo thành một luồng lôi điện công kích thẳng đến đối thủ. Chiêu này công kích rất nhanh, lực công kích tạm ổn, có điều là nguyên thần tốn khá nhiều do bức ép nguyên thần thành lôi điện di chuyển với tốc độ cao nên chúng bị tản mát vào thiên địa.
Điểm trung của ba chiêu này là sự vận hành và bố chí của nguyên thần tại kinh mạch và các huyệt là vô cùng phức tạp. Chưa kể đến sự chuyển hóa nguyên thần thành lôi điện cũng phức tạp không kém. Đồng thời cái Lôi Căn quyết kia cũng không dễ gì luyện được.
Nếu người thường muốn luyện Lôi Quân quyền là chuyện rất khó nhưng Liễu Thiên không phải người thường. Hắn bắt đầu quá trình nghiên cứu của mình. Hắn ngồi một mạch hơn một canh giờ, từng thứ một được hắn nghiên cứu kỹ càng rồi khắc sâu trong đầu.
Liễu Thiên đứng dậy nghĩ nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: “Tạm ổn rồi! Những thứ còn lại khá đơn giản, mai kia luyện tập tìm hiểu là được!”
Cất cuốn Lôi Quân Quyền đi hắn lại nhìn vào Lôi Quân công pháp suy nghĩ một hồi.
“Tu luyện công pháp hệ Lôi tuy dùng lôi thuật mạnh nhưng mình không chủ tu hệ Lôi. Mà muốn tu luyện công pháp này thì phải tán công tu luyện lại. Công pháp của mình hiện tại cũng rất ổn rồi. Tốt nhất là không lên đọc để tránh phân tâm!” Liễu Thiên thầm đánh giá một hồi rồi lắc đầu quay đi.
“Đủ rồi, giờ có thể nghịch mấy thứ khác được rồi” Liễu Thiên lúc này khá hài lòng lẩm bẩm.
“Giờ đi kiếm một môn dị thuật gì đó thật độc đáo mới được!” Liễu Thiên mỉm cười nói rồi rất nhanh đi khỏi chỗ này.
Hắn vòng qua vòng lại mấy lượt, vừa đi vừa nhìn ngắm cuối cùng cũng đi đến trước một chỗ mấy giá sách rồi dừng lại.
Chỗ hắn đang đứng trên giá sách có ghi là tạp thuật. Ở đây chính là chỗ chứa đủ các loại dị thuật mà người ta không biết xếp nó vào dạng nào cả. Trong đây có rất nhiều dị thuật hay nhưng cũng không thiếu những thứ vớ vẩn.
Liễu Thiên chính là muốn tìm kiếm ở đây lấy một dị thuật nào lạ một tý để học. Hắn nghĩ mình phải có cái gì đặc thù mới được!
“Âm Huyết thuật, Tam Ảnh quyết, Ngân Minh trưởng, Hóa Huyết pháp…”
Một hồi đọc qua các loại dị thuật ở đây, Liễu Thiên vẫn không tìm được một dị thuật vừa ý. Tất cả đều chỉ là những dị thuật bình thường, hắn nhìn qua cũng hiểu được một chút rồi, nếu nghiên cứu thì chắc sẽ luyện thành. Vì dễ luyện và cách thi triển đơn gian nên mấy thuật này quá bình thường, hiệu quả khá kém đồng thời ra những bí phòng của tông môn thì mấy loại này cũng đầy nên hắn sẽ không tốn thời gian vào mấy thứ này.
Liễu Thiên lúc này lại bắt đầu quá trình tìm kiếm của mình. Thời gian cứ thế trôi qua, hắn tìm hết một lượt mấy kệ sách mà không có dị thuật nào vừa ý cả. Xem ra trong đống sách này không dễ gì mà tìm được mật tịch Liễu Thiên cần.
Hắn lại đi sang một giá sách khác tiếp tục tìm kiếm.
“Tàn đồ?” Liễu Thiên đang tìm kiếm bỗng nhìn vào một mảnh giấy màu xám đen trên giá sách ngạc nhiên hỏi.
“Không là tàn thư, một loại mật tịch gì đó đã bị rách mất một miếng.” Liễu Thiên cầm mảnh giấy kia lên lắc đầu nói.
Liễu Thiên cầm nó lên nhìn kỹ hình dạng và những gì viết trên đó.
Đây là một mảnh giấy khá mỏng màu nâu đất, nó bị rách mất một phần tư, chỉ còn lại ba phần. Trên đó có ghi mấy chữ lờ mờ nhưng nhìn kỹ vẫn có thể đọc được: “Thần Ngục! Mộng Thiên Niên Thời Nhất Khắc. Linh Thần Vạn Khổ Thể Vô Thương. Trích T…”
“Hai chữ cuối là gì? Tiên hay Trần đây? Mà thôi, quan tâm làm gì!” Liễu Thiên lẩm bẩm rồi lại lắc đầu quan sát tiếp.
Bên cạnh dòng chữ lại có một đồ án loằng ngoằng nhiều hình thù kết lại. Nhìn nó như một đại trận gì đó nhìn rất tinh xảo và cổ kính.
Phần dưới đồ án này lại có những hình vẽ thể hiện kinh mạch vận chuyển rồi đến những hình bàn tay kết ấn hình như là tạo ra một chiêu dị thuật gì đó.
Có điều là tàn phiến này lại khuyết mất một góc nên đồ án trận đồ kia cũng thiếu mất một góc, đồng thời hình vận hành nguyên thần và kết ấn cuối cùng lại khuyết mất một phần nhỏ.
“Đây là thứ gì? Một di thuật khống chế ư?” Liễu Thiên lật qua lật lại tấm tàn phiến kia nói.
“Ngươi cũng ở đây rồi!” Lúc này bỗng có tiếng nói vọng lại.
“Ngươi cũng ra đây?” Liễu Thiên giật mình quay lại rồi lại mỉm cười nhìn người đang đi đến, đó không ai khác chính là Khương Tuyết.
“Ừm! Ta cũng định ra kiếm dị thuật nào đó đặc biệt để học. Ta cảm tưởng thần dịch của ta cũng sắp hết nên muốn thứ gì đó đặc biệt!” Khương Tuyết gật đầu nhìn quanh một vòng nhàn nhạt nói.
“Ừ! Ta cũng nghĩ vậy, chúng ta tìm thôi, thời gian cũng trôi qua quá nửa rồi!” Liễu Thiên gật đầu nói.
“Sao ngươi biết thời gian không còn nhiều, ta đọc sách chăm chú quá nên cũng chẳng rõ là qua bao nhiêu thời gian nữa!” Khương Tuyết ngạc nhiên hỏi.
“Thì ta khi vào đây nghiên cứu một thời gian thì đã cảm thấy đói, từ lúc đó đến giờ cũng lâu lắm rồi, ta giờ bụng rỗng tuếch đây!” Liễu Thiên cười nói, hắn chính là dựa vào cảm giác đói để phán đoán ra thời gian.
“Lại còn thế nữa! Thôi ta đi tìm sách!” Khương Tuyết nghe vậy lắc đầu không cười rồi quay người rời đi.
“Khoan! Ngươi cầm cái gì trên tay đó?” Khương Tuyết vừa quay đi thì nhìn thấy trên tay Liễu Thiên đang cầm thứ gì đó liền ngạc nhiên hỏi.
“À! Đây là một tàn thư, ta cũng không biết nó viết về loại dị thuật gì nữa!” Liễu Thiên nhớ ra liền cầm tờ giấy đưa cho Khương Tuyết.
Khương Tuyết liền đi lại cầm lấy tờ giấy nhìn qua một lượt.
“Thần ngục! Đây hình như là một dị thuật dùng để tra tấn thời xưa! Nó là một dạng ảo thuật!” Khương Tuyết nhíu mày từ từ phán đoán.
“Sao ngươi biết?” Liễu Thiên ngạc nhiên hỏi.
“Ta trước đây đã đọc qua một quyển sách nói về cách tra tấn của mật vệ. Trong đó có nhắc đến Thần Ngục này.” Khương Tuyết vẻ hồi tưởng nói.
“Tiếp đi!” Liễu Thiên lại thúc dục.
“Thần Ngục là dị thuật do tông chủ đời thứ ba của tông môn sáng tạo ra. Vị tông chủ này là một cao thủ dùng ảo thuật. Nghe nói Thần Ngục có thể đưa một người ta vào trong một cái ngục ảo rồi tra tấn trong đó. Trong cái ngục ảo kia có gì thì không ai rõ nhưng nghe nói ai bị tra tấn một lần khi nghĩ đến nó đều sợ đến hồn phi phách tán.”
Khương Tuyết từ từ kể lại, trong lời kể đầy sự sợ hãi với dị thuật này.
“Lợi hại như vậy?” Liễu Thiên nghi hoặc.
“Tuy nó chỉ tra tấn về linh hồn, không tấn công thể xác nhưng đó lại là sự tra tấn khủng khiếp nhất. Không biết người dùng biến Thần Ngục đó thành cái gì nhưng chắc chắn rất tàn khốc. Ta chỉ biết nếu tra tấn nhiều lần rất dễ làm cho người bị tra tấn mất hết lý trí trở lên điên dại.” Khương Tuyết vẻ mặt ngưng trọng kể lại.
“Có điều dị thuật này muốn dùng lên một người thì phải khống chế được người đó. Bố trí cùng thi triển trong hình này cũng rất phức tạp và khó thành công. Như vậy thì khi chiến đấu không có tác dùng gì cả, chỉ dùng để tra khảo trong thẩm vấn!” Khương Tuyết lại nói.
“Ừm! Khi mà bắt được đối thủ thì còn nói gì nữa!” Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
“Nhưng nếu ta muốn luyện thì liệu thần dịch có cải biên ra những đoạn đồ án, kinh mạch vận chuyển và kết ấn còn thiếu không?” Liễu Thiên như nhớ ra gì đó lại hỏi.
“Cái này thì ta cũng không rõ nhưng ngươi cũng không nên phí công làm gì, phải biết thần dịch có thể luyện được nhiều lại dị thuật hữu dụng hơn nhiều.” Khương Tuyết lắc đầu rồi lại nhíu mày khuyên nhủ.
“Ừm! Ta chỉ hỏi vậy thôi! Chúng ta tiếp tục tìm kiếm thôi.” Liễu Thiên cười cười nói.
“Vậy chúng ta lại tách ra thôi!” Khương Tuyết cũng gật đầu nói rồi quay đi đến một giá sách phía xa.
Liễu Thiên cầm tàn thư trong tay để lại chỗ cũ.
Hắn vừa để vào thì lại lắc đầu cầm lên suy tư: “Không thể để nó thất truyền được! Mà mình nghĩ dị thuật này cũng có tác dụng nhất định của nó! Mình cũng chán đi tìm rồi!”
Liễu Thiên biết mình nghiên cứu mấy thứ kia đã tiêu tốn rất nhiều thần dịch rồi, bây giờ thần dịch chắc cũng sắp hết. Hắn cũng chán tìm những dị thuật khác rồi, hắn đối với Thần Ngục này cũng hứng thú nên quyết định tu luyện.
Hắn không nghĩ nhiều nữa liền đi lại một chỗ thoáng đãng ngồi xuống bắt đầu nghiên cứu. Hắn bắt đầu ghi khắc những đồ án kia vào trong đầu. Hắn nghĩ trước tiên phải thử xem thần dịch có thể làm hắn tìm ra những phần thiếu xót của đồ án không đã.
Đồ án kia gồm năm vòng, vòng ngoài cùng là một dãy liền những cổ tự, chúng sắp xếp lần lượt theo quy luật tạo thành một vòng và đến chỗ giấy rách thì những chữ này cũng thiếu khuyết. Theo Liễu Thiên đoán thì thiếu khoảng năm, sáu chữ gì đó.
Vòng tiếp theo bên trong là hình những ký hiệu như mặt trời, đất, mây, mưa, gió, lửa, nước, sấm, một số ký hiệu hình hài khó hiểu nữa. Chúng cứ nối đuôi nhau tạo thành một vòng theo một quy luật sắp xếp rất lạ, có lúc thì lặp lại vài hình nhưng có lục lại đan xen không có điểm trung. Vòng này cũng khuyết mất một đoạn. Nhìn vào mật độ thì Liễu Thiên cũng đoán ra được thiếu khoảng ba hình đồ.