Thiên Ý

Chương 118: Thần ngục (1)




Vòng thứ ba là một vòng tròn gồm những điểm tròn lớn được nối với nhau bằng những hoa văn bé xíu ngoằn nghèo. Tổng có mười một điểm tròn, nếu đoán ra thì chỗ khuyết còn một điểm tròn nữa. Mà nhìn kỹ lại thì trong mỗi điểm tròn nhỏ này lại có ẩn hiện một hoa văn tinh xảo vẽ về một con thú.
Vòng thứ tư là một dáng ký hiệu như là đánh số của cổ ngữ. Những hình thù mang tính số liệu xếp thành vòng. Điều đặc biệt và vòng này không bị khuyết, nếu không những số liệu này thật khó để đoán ra.
Vòng trong cùng là một dạng hoa văn gấp khúc như một kiểu hoa văn trang trí trên các cổ đình mà Liễu Thiên từng thấy trong tông môn. Trong đó có một hình người được hai ký tự cổ đè lên! Mà theo Liễu Thiên thì hai chữ này rất giống Tiên Văn tự hay còn gọi là Kim Di văn.
Không để ý đến chữ cổ kia nữa, Liễu Thiên nhìn tổng thể một lượt đồ án này còn có tám đường chữ nhỏ li ti nối từ trong ra ngoài, tám đường chữ này chia đồ án ra đúng bằng tám phần bằng nhau, và một đoạn chữ nhỏ cũng bị khuyết thiếu. Nhưng Liễu Thiên nhìn qua thì thấy những dòng chữ này đều giống nhau nên không cần phải nghiên cứu đoạn thiếu làm gì!
Tổng thể có năm vòng thì có ba vòng ngoài bị thiếu, Liễu Thiên bắt đầu nghiên cứu tìm ra vòng thiếu ngoài cùng. Hắn lúc đầu định một lần tìm hiểu xem cả mạng đồ án thiếu là gì nhưng hắn nghĩ lên tách ra từng vòng một tìm hiểu thì sẽ dễ dàng hơn.
Vòng ngoài là một loạt văn tử cổ nối sát vào nhau, cái này cũng không phải là Tiên Văn, hình như là Thái Văn hay một dạng văn tự nào khác mà hắn không biết. Mà nhìn đến đoạn rách kia thì bị khuyết thiếu một đoạn. Liễu Thiên nhìn một lượt các chữ cổ kia rồi ghi nhớ chúng trong đầu. Thế rồi hắn bắt đầu tưởng tượng ra những vòng văn tự khuyết thiếu kia.
Điều kỳ diệu lại xảy ra, trong đầu hắn bỗng hiện lên mấy hình ảnh những vòng văn tự cổ đầy đủ không khuyết thiếu. Hắn bắt đầu đánh giá và so sánh với vòng văn tự của đồ án. Một hồi so sánh tỉ mỉ hàng chục hình ảnh khác nhau thì hắn đã tìm ra được vòng văn tự tương thích. Hắn thử đi thử lại cuối cùng không cảm thấy có gì sai thì bắt đầu ghi nhớ cái vòng văn tự đó lại.
Nói đến ghi nhớ thì trước đây trí nhớ của hắn cũng rất bình thường nhưng khi dung nhập vào cơ thể này thì trí nhớ lại cao hơn hẳn rồi đến khi lên Thông Thiên lầu về hắn lại cảm thấy trí nhớ của mình lại cao hơn trước. Bây giờ tuy không nói nhìn một lần là không thể quên nhưng nếu nhìn nhiều lần hoặc đọc đến lúc thuộc và khắc sâu trong trong tâm trí thì khẳng định không thể quên được.
Ghi nhớ xong vòng văn tự cổ này, Liễu Thiên liền nghiên cứu đến vòng những hình mô phỏng những hiện tượng trong thiên địa kia.
Lần này thần dịch lại trợ giúp nên hắn rất nhanh tìm ra quy luật sắp xếp của vòng tròn chứa những ký hiệu trời đất mây mưa kia. Tìm được quy luật hắn chỉ cần truy từ điểm đầu là ký hiệu mặt trời kia rồi dần đi theo thứ tự sắp xếp tìm ra những ký hiệu nằm ở những vị trí tiếp theo trong đoạn khuyết. Lại dựa vào khoảng cung tròn khuyết thiếu cùng với kích thước của các ký hiệu, hắn tính ra trong chỗ thiếu có bao nhiêu ký hiệu. Và cuối cùng chỉ là tổng hợp lại thành một vòng hoàn chỉnh. Cuối cùng hắn thử lại rồi ghi nhớ vòng đồ án này lại.
Vòng thứ ba gồm mười một điểm tròn, Liễu Thiên nhìn vào chỗ thiếu cũng biết là nó có một điểm nữa là mười hai điểm. Hắn nhìn kỹ hoa văn trong từng điểm tròn rồi bắt đầu tưởng tượng ra một trận đồ có mười hai điểm tròn. Hắn bắt đầu suy tư xem hoa văn trong điểm tròn còn lại là gì? Lúc này thần dịch lại giúp hắn, trong đầu hắn lại xuất hiện một trận đồ mười hai điểm tròn chứa mười hai con thú khác nhau kia, mỗi điểm đều phát ra kim quanh trói mắt. Lần này dễ dàng hơn rất nhiều, hắn vừa nghĩ thì chỉ có mỗi trận đồ này hiện lên và so sánh lại thì quá khớp còn dị thú thứ mười hai cũng hiện lên rõ ràng trong đầu Liễu Thiên.
Ba vòng khuyết thiếu đã tìm xong, Liễu Thiên bây giờ chính là dung hợp lại để có một đồ án hoàn chỉnh.
Trong đầu hắn một đồ án khuyết một góc hiện lên. Bắt đầu trong tưởng tượng của hắn, một vòng tròn nhiều văn tự cổ bắt đầu trồng lên vòng ngoài của đồ án khuyết thiếu kia. Vòng tròn xoay đi xoay lại vài lần thì dừng lại, nó đã nằm đúng vị trí.
Vòng tròn cổ ngữ nằm đúng vị trí, Liễu Thiên tiếp tục đưa vòng tròn nhiều ký hiệu vào trồng lên vòng tròn ký hiệu khuyết thiếu kia. Sau khi xoay qua lại vài nhịp thì nó cũng nằm đúng vị trí.
Đến vòng tròn thứ ba cũng tương tự làm như vậy, Liễu Thiên đã có một đồ án khá hoàn chỉnh, bây giờ chỉ còn thiếu một đường văn tự loằng ngoằng nối giữa các vòng tròn nữa là xong.
Lúc này dựa vào đồ án gần hoàn thành và có thần dịch hỗ trợ Liễu Thiên dễ dàng tưởng tưởng ra đồ án hoàn chỉnh của nó. Có đồ án hoàn chỉnh, hắn xuy xét lại đồ án này vài lần rồi cũng bắt đầu ghi nhớ nó.
Sau một lúc, nghiên cứu đồ án như vậy đã xong, Liễu Thiên liền tiếp tục nghiên cứu đến hai hình đồ vận chuyển nguyên thần trong kinh mạch và cách kết ấn khuyết thiếu một phần kia.
Tầm khoảng một khắc, Liễu Thiên đã nghiên cứu ra hình vẽ phù hợp với nửa khuyết thiếu của hai kết ấn hình kia. Công việc này chỉ tiêu tốn của hắn chút ít thời gian và thần dịch nên hắn không ngần ngại tiếp tục phục chế.
Thêm một chút nữa những đường vận chuyển nguyên thần cũng được Liễu Thiên phục chế ra. Công cuộc phục hồi đến đây đã thành công nhưng hắn lúc này vẫn có việc quan trọng cần làm đó chính là tìm hiểu cách vận hành của dị thuật này. Từ nãy đến giờ hắn chỉ làm công việc phục chế mà thôi, bây giờ mới bắt đầu luyện!
Tuy đã có đầy đủ đồ án cùng cách vận chuyển nguyên thần trong kinh mạch và các kết ấn nhưng để hiểu được và dùng được là một chuyện hoàn toàn khác. Vì vậy tận dụng lúc còn thần dịch, hắn phải học hiểu luôn môn dị thuật này.
Liễu Thiên nhìn vào mấy dòng chữ nhỏ giải nghĩa phía dưới đồ án. Nó nói lên công dụng của đồ án phức tạp kia. Đồ án chính là thứ điều khiển ảo cảnh bên trong dị thuật. Mỗi một vòng trong đó sẽ quyết định đến hình ảnh, âm thanh, cảm nhận, ngoại cảnh phụ trợ và con người trong ảo cảnh.
Để điều khiển được ảo cảnh hợp lí để cho người rơi vào ngỡ như mình đang trải qua cuộc sống thật thì phải cân đối giữa những yếu tố trên. Mà theo như thần dịch gợi ý thì Liễu Thiên rất nhanh tìm ra được công thức.
Sau khi hiểu được công dụng, Liễu Thiên lại tìm đến cách bố trí và địa điểm bố trí đồ án kia. Về cách bố trí thì chính là dùng nguyên thần để vẽ thành, chỉ cần vẻ ổn tý là được. Địa điểm bố trí thì chính là trên thân thể của người cần tra tấn hoặc cũng có thể tạo thành một trận đồ rồi bắt người kia ngồi vào.
Đồ án đã nghiên cứu xong, nhưng đồ án chỉ là một phần, muốn thuật này có hiệu quả thì người dùng phải xuất ra một dị thuật làm cho thần thức của đối thủ bị mê muội đi. Chỉ như vậy thì đối phương mới dễ dàng tiến vào trong trận được. Mà cách vận hành cùng với kết ấn phức tạp chính là để dùng cho thuật kia.
Nửa canh giờ tiếp theo, Liễu Thiên đã nghiên cứu xong dị thuật Thần Ngục này, đồng thời hắn cũng biết thần dịch coi như gần hết. Nhưng hắn cũng không để ý lắm vì hắn cũng đã thu được những thứ mình muốn.
Thuật hắn vừa nghiên cứu có uy lực đối với thần thức(linh hồn) khá mạnh nhưng nhược điểm của nó là đối thủ cần ngồi im mới thi triển được, xem ra đúng là khi chiến đấu thì không có hiệu quả rồi! Nhưng Liễu Thiên cũng không nản, hắn vẫn muốn học môn Thần Ngục này vì có chút cần dùng đến mai sau.
Hắn lúc này đứng dậy bắt đầu thử vận hành nguyên thần rồi kết ấn thử. Khi này nguyên thần trong cơ thể hắn đi qua nhiều huyệt trong cơ thể, chúng đi theo một số lộ tuyến khác nhau rồi theo sự kết ấn của hắn dồn ra cánh tay phải.
Lúc này, Liễu Thiên bàn tay phải xòe ra đẩy ra trước. Theo cảm nhận của hắn thì nguyền thần huyễn hóa thành một nguồn năng lượng mới lạ rồi theo kinh mạch đẩy ra năm đầu ngón tay của hắn. Chỉ có điều là nguyên thần của hắn mới ở dạng sơ nguyên không thể đi ra khỏi cơ thể được nên luồng năng lượng do thuật kia hình thành chỉ đi ra đến đầu ngón tay rồi cũng dừng lại mà không đi nữa.
Với kết quả này, Liễu Thiên cũng thầm gật đầu hài lòng.
“Thời gian còn lại mình làm gì đây? Xuống tầng bốn!”Liễu Thiên nhíu mày tự hỏi rồi lại tự trả lời. Với người khác thì có thể kiếm thật nhiều bí tịch học thuộc để mai kia luyện nhưng Liễu Thiên thừa biết nếu không có thần dịch thì rất nhiều bí thuật hắn sẽ không học được. Vì vậy hắn cũng không muốn nhọc lòng học thuộc nhiều làm gì, hắn muốn dành thời gian đi khám phá cái Vạn Điển đường này.
Thế là hắn bắt đầu chạy ra con đường giữa hành lang của dị thuật tu luyện này rồi tiến về phía trung tâm. Đến cái cầu thang kia, Liễu Thiên không nghĩ ngợi nhiều liền đi xuống.
Xuống đến tầng bốn, Liễu Thiên trố mắt nhìn không gian trước mặt.
Trước mặt hắn là một gian phòng chỉ tầm mấy chục trượng vuông, trong gian phòng cũng chỉ có một hai cái giá sách, cùng với mấy cái bàn, một vài cái tủ nhỏ mà thôi.
Đồng thời chỗ này cũng chẳng phân biệt mục nào vào mục nào, mỗi giá sách cũng có rất ít sách, để ý thì chúng không phải là sách làm bằng giấy mà đa số đều là thẻ tre hoặc những tấm da dê, một chỗ khác lại là những miếng đá hoặc ngọc thạch rồi khắc chữ lên đó, tất cả đều cổ kính cũ kỹ vô cùng. Điều đặc biệt nữa là ở tầng này không hề có cầu thang đi xuống nữa.
“Không phải có cửu giai sao, sao đến tầng bốn đã hết rồi?” Điều này làm Liễu Thiên nhíu mày tự hỏi.
"Thôi xem đi đã!" Hắn không nghĩ nhiều mà liền đi đến một giá sách rồi cầm xuống một bó thẻ tre đầu tiên xuống đọc.
“Quả nhiên ngoài vạn năm toàn thứ đâu không! Thời đó thế giới dị giả còn chưa phát triển như bây giờ! Những thứ lợi hại thì sớm có truyền thừa và chuyển biến thành những thứ khác rồi. Mấy thứ còn nguyên thế này đa số chỉ như đồ cổ!” Liễu Thiên đọc qua một loại dị thuật thời cổ thì không khỏi lắc đầu rồi bỏ xuống.
Hắn tuy cũng biết thời cổ cũng có nhiều người tài sáng tạo ra dị thuật khủng nhưng dù sao thì thế giới nào cũng phát triển theo chiều hướng đi lên. Người thời sau mỗi ngày sẽ một tìm tòi nghiên cứu ra những thứ lợi hại hơn người đi trước. Mà những nghiên cứu này có thể dựa vào hoặc không dựa vào những kiến thức của những tiền bối đi trước để lại.
Nghĩ vậy lên Liễu Thiên chỉ đọc mấy thứ này để tham khảo chứ hắn không quá kỳ vọng vào đống đồ cổ này.
Hắn đi dạo quanh gian phòng một lượt thì lại đi lại đống đồ đá cùng ngọc thạch có khắc chữ kia. Trên đống này toàn là văn tự cổ, hắn nhìn qua một lượt thì lắc đầu cười khổ quay đi chỗ khác. Hắn bây giờ không còn thần dịch mà có còn cũng chẳng thể nghiên cứu cổ văn được. Cổ văn này mai kia có thời gian thì học sau vậy!
Liễu Thiên loay hoay một hồi cuối cùng đi lại mấy cái tủ nhỏ kia rồi thuận tay kéo một ngăn tủ ra.
“Kẹt!”
Ngăn tủ được kéo ra, Liễu Thiên nhìn vào căn tủ ánh mắt tập trung, hai mày nhíu lại.
Trước mắt hắn là một tấm lệnh bài nhỏ bằng hai đầu ngón tay màu đỏ tươi, trên đó có khắc một chữ cổ. Hắn khi này lại kéo một ngăn tủ khác ra, trong đó tương tự cũng có một cái lệnh bài khắc một chữ cổ khác.Tiếp mấy ngăn tủ nữa đều là một tấm ngọc bài như vậy chỉ có điều là chữ khác đi mà thôi.
Liễu Thiên cầm một miếng lên lật qua lật lại xem xét nhưng cũng không thấy gì đặc biệt cả. Xem xét một hồi ở chỗ này, Liễu Thiên liền quay người rời đi. Hắn muốn quay lên tầng ba, ở đó kiếm một cuốn sách nào đó hay rồi ngồi đọc cho hết giờ cũng được.
"Tạch!”
Liễu Thiên vừa đi ra đến chân cầu thang thì bỗng nghe thấy một âm thanh lạ, hắn liền quay lại nhìn vào gian phòng một lượt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.