Thiên

Chương 164: Đóa hồng ngàn năm




Bất chợt bị hỏi, Vũ Thiên nhất thời im lặng, hắn nhìn hai người, trên mặt nét phân vân hiện rõ, hai cánh tay quờ quạng, liền vỗ vai Tuyết Lĩnh Á, liền như nhận ra điều gì đó không đúng, Tuyết Lĩnh Á đành gượng cười với hắn: 
- Ta cũng không nghĩ mình lại tới nơi này, cũng không biết là nơi này được gọi là Rừng Sinh Linh!
- Tiểu Bạch đã bị ngươi bắt đi, ta không biết là ngươi có ý định gì!
Vũ Thiên ngoái đầu nhìn Tiểu Bạch, ánh mắt không mấy thân thiện nữa nhìn Tuyết Lĩnh Á không dám hé răng với hắn, giọng không mấy lạc quan nhìn hắn như giải thích từ ánh mắt:
- Vũ Thiên, ta chỉ là không muốn thấy Tiểu Bạch gặp nguy hiểm, nó không nên xuất hiện tại Lục địa, càng là không tại Thú tộc!
Từ ngạc nhiên, Vũ Thiên làm lay động không khí trở nên lạnh hẳn, Tuyết Lĩnh Á, Bông Tuyền Duyên liền nhận ra, xung quanh mình đang lạnh dần, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới hai người, ngoài lớp sương mỏng là những hạt trắng đục phủ lên quần áo.
- Thiên ca! Huynh bị sao vậy!
Phía sau, Tiểu Bạch đã hét lên, chạy tới cạnh hắn, khí lạnh không hề giảm mà đang tăng dần, một góc nơi này đang dần đóng băng, lan tràn ra xa, bước chân Tuyết Lĩnh Á, Bông Tuyền Duyên không vì thế mà dần lại, vẫn bước đi trong hơi run, đi cạnh vẫn là Vũ Thiên.
Phía sau, Tiểu Bạch, Xà Xà đuổi theo trong lo lắng nhìn ba người đang kỳ lạ.
- Vũ Thiên! Không sao chứ! Ta cũng không có ý gì xấu!
Bông Tuyền Duyên thở nhẹ ra hơi lạnh, nét mặt đang lạnh, lộ rõ căng thẳng, trấn an Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á xua xua tay, lắc đầu liên hồi, hơi ngoái đầu sang bên nhìn hắn:
- Vũ Thiên! Ngươi thả băng lạnh ra làm chi vậy, không thấy bọn họ đã thành tượng băng hết rồi sao!
- Ta vẫn thấy bình thường!
Hắn không thấy có gì lạ, cũng không để ý băng lạnh từ mình mà lan toả, nhưng câu nói của hắn lại làm cho Tuyết Lĩnh Á, Bông Tuyền Duyên đã bỏ đi lo lắng trong đầu.
Liền suy nghĩ mà nói ra từ Tuyết Lĩnh Á trong đầu:
- Tiểu Bạch, trong Thú Tộc chúng ta rất khó gặp, tộc nhân như nó từ lâu trong tộc đã không còn thấy!
Bông Tuyền Duyên nét mặt mơ hồ giống như Vũ Thiên đi cạnh nghe thấy, hắn: 
- Huynh nói gì ta không hiểu!
- Nó thuộc Hổ tộc, là tộc nhân trong truyền thuyết...
Giật mình liền ngừng ngay bờ môi câu chữ tiếp theo, đôi lông mày co lại hơi hướng sang trái nhìn về phía xa, như vượt qua những gì ngăn cản tầm nhìn, tại trong chớp nhoáng Bông Tuyền Duyên, Vũ Thiên cùng Tuyết Lĩnh Á đã bay lên không trung hướng tới chính là Rừng Suy Nu.
- Thiên ca! 
Tại nơi này, Tiểu Bạch hét to, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối liền lao nhanh lên, theo sau lại là Xà Xà, vẻ mặt ngơ ngác.
Băng lạnh mất đi, không còn ai chỗ này trong thành phố, những người xung quanh ngơ ngác bước đi, để lại một vài ánh mắt hiếu kỳ nhìn hướng xa xăm nào đó.
Tại Rừng Suy Nu, những lão già của Tộc Hoa Hồng đang canh giữ gốc hồng ngàn năm đã bị tách ra, nơi này chỉ còn lại một vài người đứng trên gốc hoa, vẻ mặt ai cũng đều đang nghi hoặc hiện rõ, nhưng lại không có ai nói gì.
Không ai biết đám lão già còn lại đã đi đâu, lại không mấy vui vẻ khi mà vài tiếng hét từ mấy lão đã tán phát ra xung quanh từng trận âm thanh như vang vọng, ba động cả khu rừng.
- Các ngươi dám, cả gan cướp đoạt trong tộc!
Nhìn thấy lúc này, tại khoảng đất đoá hồng ngàn năm, đang dần tách ra, sụp lún, như đã nuốt lấy đoá hồng ngàn năm vào trong hố sâu, mặt đất xung quanh những cây hoa hồng khác đều đã gãy nát, xuất hiện những gốc rễ cây to nhỏ khác nhau, đâm lên, hình thành như những tắm lưới ngăn cách.
Vài lão già của Tộc Hoa Hồng đang giận dữ hướng xuống dụng lực từ chân, tay như để đánh thủng tắm lưới rễ cây này.
- Đoá hồng ngăn năm! 
Giọng nói quen thuộc, Từ Tuyên Chỉnh đã thốt ra, ngay chính bên dưới hố sâu đã xuất hiện này, bên cạnh lại là Min Dũ, hai người đang nhìn nhau, cười to, lại không để ý vài ba lão giả đang hét bên trên, tối đen tại hố sâu.
“Đi thôi”.
Từ Tuyên Chỉnh lất phất tà áo, gật nhẹ đầu với Trung niên Min Dũ đang nhắc, trong một màu tối đen, không thể nhìn rõ chỗ này, bên trên tắm lưới rễ cây giăng kín, vài lão già lúc nãy, lúc này đều đã hoá thân xanh đậm, kỳ dị sắc màu.
Cùng một hành động như nhau, vung tay thành những hình hoa gãy cánh, rất to chém mạnh xuống, vỡ nát tắm lưới rễ cây, đâm mạnh vào mặt đất, rừng hoa tan nát, nước động đỏ màu liền tản mát ra xa, không văng tung toé.
“Nguy hiểm”.
Hai giọng nói, Từ Tuyên Chỉnh, Trung niên Min Dũ, tại trong lòng đất, hố sâu phát ra, cảm nhận sự chèn ép, càng lún sâu vào bên trong, hai người lại quằn quại, mạnh mẽ cử động tay chân như muốn lao lên bên trên.
- Các ngươi đúng là tìm cái chết!
Âm thanh giọng nói khẽ lọt vào tai hai người đang trong tình cảnh khó khăn, đã nhận ra rằng mình khó mà ngăn chặn được đè nén áp lực, thoát khỏi lòng đất một gốc bên trong Rừng Suy Nu.
- Tộc nhân một ngàn năm trong tộc lại chết như thế này sao, chưa thành hình, chưa có ý thức!
- Chúng ta canh giữ lại để xảy ra như thế này!
Bi ai, khó tin hiện rõ trong giọng nói đầy giận dữ từ vài lão già đang mạnh mẽ vung tay xuống mặt đất, tại xung quanh đoá hồng ngàn năm vừa bị cướp đoạt.
Không trung Rừng Suy Nu bóng dáng từng người dần hiện ra, thinh không dưới đám mây, ánh trăng sáng rực cũng đủ nhìn rõ mặt từng người, những lão già canh giữ đoá hồng ngàn năm, cùng đám người đi cùng Trung niên Min Dũ, số người đã giảm bớt đám trẻ nam nữ thanh niên.
Nhìn tại mấy lão giã đang vung tay nghiền nát mặt đất nơi đoá hồng ngàn năm, rỉ tai có thể nghe thấy từ bọn họ.
“Không được rồi”.
“Cướp trộm thất bại rồi”.
Nơi xa, thân ảnh của Vũ Thiên, Tuyết Lĩnh Á, Bông Tuyền Duyên cũng đã tới, ngừng lại cách xa, quan sát nơi đã gây chú ý tới bọn hắn.
Giật mình bởi Bông Tuyền Duyên như nhận ra những trưởng bối trong tộc mình, những ngón tay đã che lấy miệng, Tiểu Bạch, Xà Xà bay chậm phía sau đã tới cạnh nàng, ánh mắt hiếu kì từ chúng chỉ nhìn chằm chằm xung quanh.
- Giết sạch chúng cho ta!
Lạnh loẽ, sát ý từ những lão già đã nghiền ép Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ nơi lòng đất không còn thấy động tĩnh hướng tới tộc nhân Tộc Cây Sồi, mạnh mẽ ra tay.
Không thể ngăn cản, như đã định sẵn, nơi thinh không, tại trên đầu bọn họ, bầu trời đã bị che lấp không còn thấy đám mây, ánh trăng toả sáng thay vào đó là rất nhiều lá cây, hình lưỡi uốn cong, một màu xanh đậm liên kết lại với nhau, từ trên đánh xuống, hình thành lưỡi liềm đánh vào từng người đang đứng tại thinh không mảnh Rừng Suy Nu.
Trong ánh nhìn của đám lão già đã canh giữ Đoá hồng ngàn năm lại không bị công kích, mà hai tay của bọn họ lại đang hướng lên trên trong toàn thân sẫm màu đến kinh dị.
- Không tốt rồi! Chúng ta cũng bị dính đòn!
Tại cổ họng, Vũ Thiên giọng nói không được tự nhiên, khá là hãi, không run gãy, khẽ bay lên một khoảng, tư thế phòng thủ, chuẩn bị đón đỡ đòn công không mong muốn đang đánh xuống mấy kẻ hiếu kỳ bọn hắn.
Rất nhanh, áp lực mạnh mẽ đã chèn ép mấy người, Vũ Thiên ánh mắt khẽ chớp, hơi lạnh trong mắt khẽ tuôn trào, toàn thân nguyên lực bùng phát, bàn chân bún nhẹ, hai tay khẽ xoay vòng, từ sau đánh lên trên, va chạm, ngăn cản, cắt ngang đòn công lưỡi liềm, đóng băng chớp mắt.
Hắn liền đứng vững phía trên Bông Tuyền Duyên, Tuyết Lĩnh Á, cùng quét mắt nhìn về đám người cướp đoạt, nét mặt kinh hãi hiện rõ, nhưng không sợ hãi, không né tránh mà là đón đỡ đòn công tập thể của mấy lão già canh giữ “đoá hồng ngàn năm”.
Từng người một, cánh tay lại hướng lên, vòng xuống, từ lòng bàn tay, xuất hiện rất nhiều thân cây, sần sùi, sẫm màu, không ngừng dài ra kết lại với nhau, bó chặt tạo thành tắm thảm lao thẳng tới “lá hình lưỡi liềm” bóp chặt như đã quấn nát chúng tại khoảng giữa bầu trời.
- Đám cướp bóc này cũng mạnh gớm!
Vài lão giả đã lẩm bẩm kinh ngạc đến đau tức!
Từng tiếng động mạnh tại mặt đất Rừng Suy Nu, phát ra những tiếng động mạnh, đất nức ra, từng đường rãnh xuất hiện nhiều dòng nước bên trên, phía ngoài rừng liền bị hút xuống theo khe nức, cây cối đỗ ngã, những cây hoa hồng liền bị vùi dập.
Một rừng hoa hồng tại Rừng Suy Nu đã bị tàn phá.
Trong mặt đất nơi một đường rãnh lớn, mặt đất bung toả, từng cây hoa hồng vương vãi bay tán loạn lên không trung, giữa bầu trời tại khoảng chân không, hai thân ảnh, Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ cách xa nhau, xuất hiện, vây quanh hai người chính là vài ba lão giả đã nhấn chìm hai người vào lòng đất sâu.
“Hoa Cốt”.
“Nó chắc chưa bị chết”.
Đồng loạt hét to từ mấy lão già này, Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ nét mặt liền hiện kinh ngạc tại không trung bầu trời Rừng Suy Nu, do dự trong lòng dò xét mấy lão nhưng vẫn hiểu ra thứ mấy lão vừa gọi là ai.
“Hoa Cốt”.
Bất giác nói nhỏ.
- “Hoa Cốt” “đoá hồng ngàn năm” tên của nó sao!
- Mau lấy “Hoa Cốt” trả đây!
Không thể nào gay gắt hơn, đã thấy mấy lão già vây quanh Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ đã mạnh mẽ chấn áp, liền tạo ra áp lực cho hai người, không khí như bị đè nén lại.
- Bọn ta không có ý định đánh đấm gì với mấy lão, nên sẽ rời khỏi đây!
Cười to, nhưng lại mang theo một cỗ tức giận.
- Muốn đi sao, để mạng lại đây!
“Hoa quyến”.
Bập bùng đầy mạnh mẽ ập vào tai Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ khẽ run, lại kinh hoảng nhìn tới mấy lão già đang tạo vòng vây mình.
Lúc này, từ thân hai người lại xuất hiện điều kỳ lạ xảy ra, sợ hãi liền dâng tràn, Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ tại thân thể xuất hiện rất nhiều những bông hoa đỏ sẫm, quấn chặt lấy hai người đã kinh hãi hét lớn:
- Đây là!
“Nhẫn, tay mình”
Giật mình nói gấp trong những bông hoa đã phủ kín khắp người, trong hai chiếc nhẫn hình mặt cười từ hai người bay ra, lơ lửng giữa thinh không liền bị một lão già khác nắm lấy trong lòng bàn tay.
Khoảnh khắc nắm lại, hai chiếc nhẫn liền vỡ vụn làm rơi rớt rất nhiều thứ vật kỳ lạ xuống mặt đất Rừng Suy Nu.
“Hoa Cốt”
Trong những thứ vật kỳ lạ ấy có một gốc cây hoa hồng chính là “đoá hồng ngàn năm” cũng là thứ mà mấy lão già Tộc Hoa Hồng gọi là “Hoa Cốt”.
Tại thinh không, ầm vang “Hoa Cốt” từ gần tới xa truyền vào tai những người nơi đây, tất cả ánh mắt lại liền nhìn tới nó.
“Hoa Cốt” đang rơi xuống, rất nhanh nhưng nhìn lại chậm hẳn, lúc này nó lại đang toả sáng, thứ ánh sáng làm chói mắt người nhìn, kinh ngạc, hiếu kỳ hiện rõ trên mặt từng người đều nhìn tới “Hoa Cốt” đang thay hình đổi dạng.
Như quên đi Từ Tuyên Chỉnh, Min Dũ đang trong tình cảnh nguy hiểm, nhưng chỉ hai người là cảm nhận được từ đó là những tiếng thét khiến cho những người đang bay tại chỗ này, Rừng Suy Nu cũng phải lưu tâm nhìn tới.
Hai người đang cố giãy dụa để thoát ra, rất nhiều những giọt máu đang chảy, ánh mắt của vài lão già đang vây quanh chỉ lắc đầu, lạnh nơi đôi mắt, bỏ qua hai người mà nhìn tới “Hoa Cốt”.
Không còn là một gốc cây hoa hồng với thân xanh đậm, lá bung toả, đón đỡ bông hoa đỏ sẫm màu đặt biệt kỳ lạ, có mùi hương không thể dễ ngửi đã lan toả khắp bầu trời nơi không trung Rừng Suy Nu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.