Thiếp Cư Noãn Các

Chương 25:




Bên thân khẽ lay động, Tiêu Lăng ngái ngủ mở mắt, phát hiện Nhạc Thiên Vũ đang định rời giường, liền ôm lấy thắt lưng hắn.
” Ca ca , ngủ tiếp đi mà, trời còn chưa sáng.”
“Không được đâu”, Nhạc Thiên Vũ gỡ tay y xuống, “Hôm nay quân doanh có nhiều chuyện, ta phải qua xử lý”, hắn vuốt ve gương mặt Tiêu Lăng, cười “Hay ngươi đi cùng ta .”
“Ta không đi, ta sợ bị người khác hỏi chuyện chúng ta.”
Nhạc Thiên Vũ một bên mặc quần áo một bên cười nói : “Là ngươi tự mình không chịu đi, không phải là ta giam giữ ngươi đấy nhé”
“Ta muốn một mình ra ngoài chơi”, Tiêu Lăng mở to mắt, ngồi dậy.
“Không được”, Nhạc Thiên Vũ đáp, “Ngoại trừ đi cùng ta, còn đâu cũng không được đi, cãi lời, ta liền đánh gãy chân ngươi.”
“Vậy mà ngươi còn nói không giam giữ ta !”
“Tiểu nô tài”, Nhạc Thiên Vũ hôn y một chút, thấp giọng cười nói, “Ngươi có muốn ta xích ngươi trên giường, cho ngươi ăn uống bài tiết luôn trong phòng hay không ?”
“Ta. . . ta không thèm đi nữa. . . Ta. . . ngủ”, Tiêu Lăng biết hắn nói được thì làm được, không dám đùa dai, ngả đầu nằm xuống giường, dùng chăn che kín mặt.
*********
Nhạc Thiên Vũ rời khỏi Noãn Các, cưỡi ngựa đi tới quân doanh, thủ hạ liền dâng cho hắn một phong mật hàm từ kinh thành truyền tới, nội dung là Bắc Chinh Vương Hàn Thế Xương đang tập kết quân đội, không biết có âm mưu gì, vô cùng lưu ý tới hành trình của đoàn xe vận chuyển trà Ô Hãn quốc.
“Ô Hãn quốc ?” Nhạc Thiên Vũ nghĩ thầm, “Không phải cống phẩm Ô Hãn quốc thực chất là mấy viên trân châu sao? Chẳng lẽ có gì quan hệ đến Hàn Thế Xương ? Nếu không nhờ Hàn Minh Châu, Lăng nhi thiếu chút nữa không còn mạng trở về, chính mình còn chưa tính toán với hắn chuyện đó, hắn lại được thể lấn tới. Vừa sát phạt xong bè lũ Diêu Thành Kì, Hàn Thế Xương không đâu lại xuất hiện, thật đáng ghét.” Nghĩ rồi đem mật hàm vò nát, ném vào chậu than.
*********
“Buông , buông ra, ta không phải gian tế”, một trận ồn ào từ ngoài cửa truyền tới.
“Sao vậy, ầm ĩ cái gì?”Nhạc Thiên Vũ lớn tiếng quát.
“Vương gia”, quân binh đi vào tâu,”Bên cạnh quân doanh tóm được một kẻ lén lút đi tới đi lui, xem chừng không giống người đàng hoàng, hỏi y là từ đâu tới, y cũng không chịu nói rõ.”
“Đưa kẻ đó tiến vào”, Nhạc Thiên Vũ khoát tay, quân binh liền áp giải một nam tử khoảng đôi mươi vào.
Nhạc Thiên Vũ nhìn thoáng qua y, nở nụ cười, dáng vẻ y khỏe mạnh, gương mặt sáng sủa, làn da màu mạch, đôi mắt tinh anh, trong sáng.
“Buông ra, ta là người đường hoàng, các ngươi bắt ta làm gì.”
“Thành thật khai ra, đây là Tây quận Vương gia của chúng ta.”
“Vương gia thì sao,Vương gia cũng không được lạm sát kẻ vô tội a, ta không có làm chuyện gì xấu.” Nam tử này bị quân binh xiết chặt cánh tay vẫn cố giãy dụa .
Nhạc Thiên Vũ lại phất tay, lệnh quân binh lui xuống .
“Ngươi tên gì?”Nhạc Thiên Vũ hỏi.
“Lí Hạc Hiên.”
“Bao nhiêu tuổi ?”.
“Mười chín.” Lí Hạc Hiên xoa nắn cổ tay đau nhức.
” Người vùng nào?”
” Nam Hoài.”
” Nam Hoài ?”, Nhạc Thiên Vũ lại hỏi,”Từ xa như vậy đến Tây quận làm gì?”
“Tìm người”, Lí Hạc Hiên đáp,”Di ngôn của mẫu thân trước khi qua đời nói ta đi tìm một người cậu, hắn tên gọi Triệu Cường Kiệt, tìm trong thành đã lâu cũng chưa thấy, có người nói hắn phục vụ trong quân doanh này, ta liền tìm đến đây, vừa tới cửa đã bị bắt, cấu, cào!”Lí Hạc Hiên vẻ mặt bất đắc dĩ kể.
“Triệu Cường Kiệt”, Nhạc Thiên Vũ gọi to,”Người đâu, nơi này có kẻ tên gọi Triệu Cường Kiệt không?”
” Thưa có”, quân binh ngoài cửa tiến vào lên tiếng, “Hồi bẩm Vương gia, nguyên lai Triệu lão đầu chăm nom ngựa hình như kêu là Triệu Cường Kiệt, đã chết năm ngoái.”
“Aii . . ., cậu ta cũng đã chết rồi sao?”, Lí Hạc Hiên thở dài.
“Ngươi còn nơi khác để đi không?”
“Không có”, Lí Hạc Hiên bộ dáng trẻ con nhìn về Nhạc Thiên Vũ ,”Vương gia, người nói ta biết làm sao bây giờ?”
“Ở lại đây chăm nom ngựa.”
“Thật sao? “, Lí Hạc Hiên vô cùng cao hứng,”Vương gia sẽ thu nhận ta sao?”
Nhạc Thiên Vũ cười đáp:”Làm việc cho tốt, ta không dưỡng kẻ biếng nhác.”
“Được, được, tạ ơn Vương gia.” Lí Hạc Hiên liên tục nói lời cảm tạ, sau đó đi theo quân binh, trước khi rời khỏi cửa, y chợt quay đầu lại hướng về Nhạc Thiên Vũ nở một nụ cười, trên khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh xinh.
“Tiểu tử này, bộ dạng đĩnh đạc, anh tuấn, người ta đều nói khí hậu Nam Hoài tốt đẹp, xem ra đúng là không tồi, một ngày nào đó ta sẽ mang Lăng nhi tới du ngoạn.” Nhạc Thiên Vũ cười cười, bước ra đại sảnh, giục ngựa ly khai quân doanh. Còn khá sớm, hắn một mình tản bộ trên đường, đi dạo chừng hai canh giờ, thấy sắc trời tối dần, định dắt ngựa trở về Noãn Các, chợt có tiếng đàn truyền tới, Nhạc Thiên Vũ theo đó mà đi. Ẩn ẩn trên mộc lầu, sau phiến cửa sổ, tuyệt mỹ nam tử hơi hơi cúi đầu, chuyên tâm đánh đàn.
“Là hắn?”
Khúc nhạc kết thúc, Nhạc Thiên Vũ cao giọng cười hỏi:”Hắc hắc, Mạc Đồng, nguyên lai ngươi cư ngụ ở đây sao?”
“Là người ?”, Mạc Đồng đứng lên, cúi xuống nhìn hắn, trong lòng kinh ngạc, là vui sướng, ngượng ngùng, hay sợ hãi, nhất thời khó phân biệt, mặc dù y đã tính toán từ lâu nhưng không ngờ lại gặp Nhạc Thiên Vũ ở nơi này.
” Ta lên đó “, Nhạc Thiên Vũ cột ngựa rồi đi tới, Mạc Đồng mở hé cửa, hắn lập tức tiến vào, nhìn y đứng bên giường bộ dáng thập phần cứng nhắc, bèn trêu đùa : “Aii Mạc Đồng, sao ta dừng chân chỗ nào cũng gặp ngươi a, đúng là thuận tiện cho ta . . .”
“Vương gia, ngươi đừng thế, cách vách có người.”Mạc Đồng đỏ mặt thấp giọng cầu hắn.
Nhạc Thiên Vũ cười, đóng cửa lại, đi tới áp Mạc Đồng trên giường hôn môi một hồi, đưa tay thâm nhập khố hạ y dùng sức vỗ về chơi đùa, Mạc Đồng làm như lo lắng người bên ngoài nghe được, cắn môi không lên tiếng, vừa vặn cũng để che giấu thanh âm rên rỉ. . .
Nhạc Thiên Vũ vui đùa trong chốc lát, rồi đứng dậy giũ tay áo, chỉnh trang y phục.
“Hôm nay tiếc là không được, trời đã muộn , ta phải về.”
“Về đâu? Noãn Các?”, Mạc Đồng cũng chỉnh đốn lại hạ y, “Tiêu tướng quân đang đợi ngươi ?”
“Đúng”, Nhạc Thiên Vũ thẳng thắn đáp, “Lăng nhi đang đợi, ta không muốn y sốt ruột, một mình y nơi đó rất cô độc.”
“Vương gia thương y thật lòng, phải vậy không?”Mạc Đồng thản nhiên hỏi, dấu không được một tia ghen tuông trong đáy mắt .
Nhạc Thiên Vũ làm bộ như không thấy, cũng chẳng đáp lại, nhìn người qua lại ngoài song cửa, cười nói: “Hôm nào ta sẽ sắp xếp nơi khác cho ngươi cư ngụ, ngươi ở đây chắc không thỏa mái.”
“Ta cảm thấy chỗ này rất tốt, nếu chuyển đi nơi khác Vương gia sẽ càng không biết kiêng dè. . .”
“Ở chỗ này ta cũng sẽ không kiêng dè a”, Nhạc Thiên Vũ hôn nhẹ Mạc Đồng, “Ta phải đi rồi, hôm khác nhất định sẽ khiến ngươi thống khoái.”
Mạc Đồng nhìn bóng dáng Nhạc Thiên Vũ rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên ý niệm: “Nguyên lai hắn thực sự yêu thương nam nhân đó, biết làm sao mới có thể khiến hắn yêu ta như yêu Tiêu Lăng đây ? ” Ý nghĩ trong đầu ấy làm Mạc Đồng có chút sợ hãi cùng kích động.
*********
Nhạc Thiên Vũ về đến trước cổng Noãn Các, thấy Tiêu Lăng đang đi tới đi lui.
“Ca ca, ngươi đã về “, Tiêu Lăng nhìn hắn xuống ngựa, cao hứng chạy tới.
“Ngươi sao lại đứng đây?”Nhạc Thiên Vũ sầm mặt xuống, “Ta cho ngươi ra ngoài ư?”
“Không . . . ta ”, Tiêu Lăng thoáng giận dỗi , ” ta vì phiền muộn , đành ở cổng chờ ca ca, thuận tiện mới bước ra . . .”
“Nếu thấy phiền muộn thì nhanh cút đi cho ta”, Nhạc Thiên Vũ đứng bên cổng, “Về sau đừng bước vào nữa.”
Tiêu Lăng cúi đầu, theo sau hắn, “Ca ca, hôm nay nhiều việc bề bộn không ? Lăng nhi có giúp gì được chăng ?”
Nhạc Thiên Vũ không đoái hoài đến y, vào đến Noãn Trần Cư liền quát:
” Quỳ xuống.”
“Ca ca. . . . . .” , Tiêu Lăng ngẩn người, quỳ gối trên mặt đất.
Nhạc Thiên Vũ nắm roi, Tiêu Lăng kéo thấp quần xuống đất, Nhạc Thiên Vũ đá vào người y, Tiêu Lăng hạ thấp thân trên, thấy Nhạc Thiên Vũ phất roi, toàn thân Tiêu Lăng co ro lại, “Ca ca. . . đừng đánh đau. . . không phải ta . . . muốn bỏ đi đâu.”
Nhạc Thiên Vũ ném roi, ôm lấy Tiêu Lăng trên mặt đất, cười nhẹ: ” Lăng nhi thật ngoan, ca ca đùa ngươi thôi, ca ca không phải nói không đánh ngươi nữa sao?” Hắn đặt Tiêu Lăng lên giường, thoát hết quần áo y, thở gấp, hôn qua loa trên thân y, Tiêu Lăng liền rên rỉ, nhưng tâm tưởng bất chợt dâng lên một cỗ bi ai, nhủ thầm : “Ca ca, trong lòng ngươi, Lăng nhi đến tột cùng là gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.