Thiếp Cư Noãn Các

Chương 5:




Tiêu Lăng tỉnh lại đã là giờ điểm tâm .Y từ trước đến nay vẫn ăn cùng Nhạc Thiên Vũ , nhưng có phu nhân cùng lão phu nhân đến đây, y rất phân vân có nên tới phòng ăn không. Rửa mặt xong, y phục chỉnh tề , y đành ngồi ở trong phòng chờ lệnh truyền.
Trên đại sảnh, Nhạc lão phu nhân, Liêu Vãn Thanh, cùng Nhạc Thiên Vũ ngồi cạnh bàn nói nói cười cười, chờ dùng bữa. Thu Bình tiến đến trước mặt Nhạc Thiên Vũ, nhỏ giọng hỏi hắn :
“Vương gia, Lăng nhi hắn. . . . . .”.
Nhạc Thiên Vũ biết Thu Bình muốn nói cái gì, nghiêng đầu nói :
“Bảo hắn xuống phòng bếp, các ngươi cùng nhau dùng bữa.”
“Về sau cũng vậy?”Thu Bình lại hỏi.
“Các ngươi cùng nhau dùng.”
“Vương gia. . . . . . Ân. . . . . .”
Thu Bình ấp a ấp úng nói : “Trong phủ, mấy vị tướng quân đều ở nơi đó, có hay không làm cho Tiêu Lăng. . . . . .”
Thu Bình cảm thấy nói như thế nào thì Tiêu Lăng cũng không nên sinh hoạt cùng một chỗ với gia tướng. Dù sao từ khi y vào vương phủ, cuộc sống hàng ngày đã không như hạ nhân bình thường Huống hồ, y là tướng quân dưới trướng Vương gia, cho nên hảo tâm nhắc nhở một câu.
” Ý tứ của ta không đủ rõ ràng sao?” Nhạc Thiên Vũ có điểm mất hứng : “Ngươi nghe không hiểu, ta lặp lại lần nữa, để hắn sinh hoạt cùng các ngươi.”
“Thưa vâng, nô tỳ đi sắp xếp”.
“Chuyện gì a ?” Liêu Vãn Thanh nhìn đến Thu Bình cùng Nhạc Thiên Vũ to nhỏ, liền hỏi.
“Hồi bẩm phu nhân ” Thu Bình thấy ánh mắt Nhạc Thiên Vũ ưng thuận, mới dám lời thật tình nói ra : “Nguyên lai, Tiêu Lăng mỗi ngày đều bồi Vương gia dùng cơm . Hiện giờ, người cùng lão phu nhân ở lại chỗ này, nô tỳ đến thỉnh Vương gia chỉ bảo nên an bài Tiêu Lăng như thế nào.”
“Tiêu Lăng ?” Liêu Vãn Thanh liền hỏi : “Chính là nô tài luyện thương đêm qua? Gọi hắn đến đây đi, đừng vì chúng ta đến đây mà phải sửa lại thói quen trong phủ “
Nàng quay đầu nói cùng Nhạc lão phu nhân :
“Nương, ngài nói đi.”
“Vãn Thanh nói, vậy gọi hắn đến, đứa nhỏ kia nhìn cũng không tệ lắm.” Nhạc lão phu nhân cũng gật đầu.
“Vương gia, người xem. . . . . .”
“Hoàn cảnh tuy không thể đánh đồng, nhưng nếu lão phu nhân cùng phu nhân vui vẻ, vậy gọi hắn đến đây đi”.
“Vâng”, Thu Bình theo lệnh Nhạc Thiên Vũ , kêu người gọi Tiêu Lăng tới .
“Vương gia, lão phu nhân, phu nhân” Tiêu Lăng đối với ba người hành lễ.
“Tiêu Lăng” Liêu Vãn Thanh nói : “Ngươi tới ngồi đối diện ta, Vương gia ở vị trí bên kia đi.”
“Vâng, tạ ơn phu nhân, lão phu thưởng tọa.”Tiêu Lăng mặc dù không quen ăn nói, nhưng vẫn thông hiểu quy củ , hạ mình ngồi xuống.
Đồ ăn bày lên bàn, mấy người bắt đầu dùng bữa.
“Nương”, Nhạc Thiên Vũ hỏi mẫu thân, “Lần này, ngươi tính ở chỗ này ở bao lâu ?”
“Sao vậy, chúng ta vừa mới đến đã muốn xua đi.”
“Nào có thể vậy !”Nhạc Thiên Vũ cười nói, “Là hài nhi e sợ Tây quận gió lớn cát nhiều, khiến lão nhân gia người dễ nhiễm bệnh.”
“Ngươi đã ít về … ” Lão phu nhân cũng cười, ” Chỗ ta ở đã thành thói quen, lần này ta cùng Vãn Thanh không tính ở lâu. Phải đi cũng được, nhưng phải cho ta bế tôn tử đã.”
“Nương. . . . . .” , Liêu Vãn Thanh dung nhan tú lệ xấu hổ đến đỏ bừng.
“Được, ta sẽ cố gắng.”Nhạc Thiên Vũ nhìn Liêu Vãn Thanh, xấu xa cười.
“Lạch cạch” Một tiếng vang nhỏ, một cây chiếc đũa trên tay Tiêu Lăng rơi trên mặt đất. Nhạc Thiên Vũ sắc mặt nhất thời trầm xuống.
“Thực xin lỗi”, Tiêu Lăng vội vàng cúi thấp lưng tìm nhặt.
“Không có việc gì”, Liêu Vãn Thanh nói, “Đổi một chiếc khác là được.”
Tiêu Lăng vừa nhặt chiếc đũa lên, chưa ngồi an ổn đã bị Nhạc Thiên Vũ nhấc chân một cước đá khỏi ghế dựa. Tiêu Lăng ngã lăn trên mặt đất, lập tức quỳ sụp, mặt sợ tới mức trắng bệch.
“Cho ngươi ít thể diện, lại không biết phận nô tài .”
Nhạc Thiên Vũ thét lệnh :
“Người tới, vả miệng.”
Quân sĩ hành hình đi tới, tả hữu hai bên đánh Tiêu Lăng bốn bạt tai nhớ đời.
“Biết rõ sai lầm của ngươi không?”
Liền mấy tát, chẳng những Tiêu Lăng bị đánh cho choáng váng, ngay cả Nhạc lão phu nhân cùng Liêu Vãn Thanh đều ngây người ngừng đũa.
“Đánh tiếp”, Nhạc Thiên Vũ lần nữa hạ lệnh.
Tiêu Lăng trên mặt lại trúng thêm bốn tát. Y dù thanh tỉnh cũng chẳng dám ngẩng đầu nhìn Nhạc Thiên Vũ, không dám nói rõ bản thân thật sự bất cẩn rơi đũa, chưa từng có ý khác. Tiêu Lăng thanh âm run rẩy nói :
“Vương gia bớt giận, nô tài biết sai rồi, nô tài không dám “
“Cút, xuống phòng bếp ăn cơm đi.”
“Tuân mệnh”
Y đứng lên, cúi đầu rời khỏi phòng ăn, xoay người quay đi mới dám lau huyết bên miệng .
“Ngươi làm gì vậy”, Nhạc lão phu nhân nén giận nói, “Hắn vẫn còn là đứa nhỏ, như vậy mà cũng bị đánh.”
“Nên đánh”, Nhạc Thiên Vũ nói, “Ỷ vào ta coi trọng, quy củ không hiểu , nếu không phải các ngươi ở đây, hắn còn chẳng dám nghĩ đứng lên đi nổi ra ngoài.”
“Chỉ vì một cây chiếc đũa, không phải chứ?”Liêu Vãn Thanh tỏ thái độ bất bình.
“Không phải chuyện chiếc đũa mà là chuyện quy củ, ngươi không hiểu, ngồi nhìn là được”, Nhạc Thiên Vũ cười cười, “Chờ ngươi lĩnh hội được, toàn gia đều cho ngươi quản, ta lại tìm chỗ đứng xem.”
“Nguyên lai đây là quy củ của người sao?”Liêu Vãn Thanh liếc nhìn Nhạc Thiên Vũ một cái, cũng cười .
*********
“Nhạn nhi. . . . . . Nhanh lên. . . . . .”Thu Bình gọi Nhạn nhi đi theo, đem Tiêu Lăng đưa tới phòng bếp.
“Ối a, vị khách hiếm thấy”, mấy hạ nhân nhìn y được đưa vào, cười nói, “Tiêu tướng quân như thế nào lại rảnh rỗi đến xem chúng ta a.”
Vì Tiêu Lăng được sủng ái, bọn hạ nhân đương nhiên là có chút ghen tị,. Nhìn y phá lệ xuất hiện ở nơi này, nhất là thấy dấu tay trên mặt Tiêu Lăng, lường trước y nhất định là mắc sai lầm, bị Vương gia phạt đến đây, trong lời nói nhiều ít có chút vui sướng khi người gặp họa.
Nhạn nhi hầm hừ nói :
“Được rồi, đi đi, mấy người các ngươi, Tiêu Lăng bình thường cũng không đắc tội các ngươi. Rượu thịt mà các ngươi ăn uống vào bụng mấy năm nay,bao nhiêu cũng đều là tiền Vương gia thưởng mà Tiêu Lăng đem cho. Hôm nay Vương gia không thoải mái, lấy hắn trút hỏa, các ngươi cũng định chạy theo bỏ đá xuống giếng, có phải hay không ?”
Nhạn nhi là cô nương lợi hại có tiếng , khi đã nói lí lẽ đến ngay cả chủ tử cũng kiêng dè ,đừng nói là hạ nhân.
“Nhạn nhi cô nương nói rất đúng”.
Hạ nhân Triệu Bình mang cho Tiêu Lăng một cái ghế nhỏ.
“Tiêu tướng quân, ngồi đi, rồi nếm thử chút đồ ăn chỗ chúng ta giống hay không hương vị chỗ Vương gia.”
“Cám ơn Triệu đại ca”, Tiêu Lăng xúc cơm, ngồi cùng mọi người .
“Tiêu Lăng”, Hoàng Nhị hỏi, “Đánh giặc vất vả lắm sao?”
“Vẫn còn được “
“Ngươi có sợ hãi không?”
“Vẫn còn được”.
“Quân doanh thức ăn tốt không?”
“Vẫn còn được”.
“Chết nhiều người lắm sao?”
“Vẫn còn được”.
“Ngươi như thế nào toàn đáp " vẫn còn được " a”, Triệu Bình hỏi tiếp, “Chỗ đó. . . . . . quân doanh có nữ nhân . . . . . . bồi Vương gia ngủ không ?”
“Không có. . . . . . Ta không biết.”Tiêu Lăng có chút đỏ mặt, nhưng do mặt bị đánh đến sưng lên, mọi người đều không nhìn ra.
” Các ngươi thật ngu ngốc”.
Trần Bình dương dương tự đắc nói : “Cần nữ nhân làm gì, quân doanh nam nhân nhiều như vậy, kỳ thật trừ bỏ sinh đứa nhỏ, nữ nhân có thể làm gì , nam nhân đều có thể làm như vậy.”
“Ngươi thông thạo như vậy, phải chăng ngươi đã làm qua? Ha ha ha ha”, mấy nam nhân ha hả cười.
“Quân doanh có việc này sao?”
Tiêu Lăng hì hì cười cười : “Không có. . . . . . Ta cũng không biết.”
“Đừng hỏi hắn , trừ bỏ " vẫn còn được ", hắn sẽ nói không biết.”
“Tiêu Lăng, Vương gia ở quân doanh có đánh ngươi không?”Hoàng Nhị hỏi.
“Đánh.”
“Ác liệt không ?.”
“Ác liệt”.
“Có bắt ngươi thoát quần áo không?”
“Thoát”
“Còn ở trước mặt người khác sao?”
“Hai năm nay không như vậy nữa. Vương gia nói ta đã lớn, thưởng cho ta thể diện.”
Y năm ấy mười bốn tuổi … bởi vì khi hành quân đi nhầm đội ngũ, ở vệ cỏ bên mép quân trướng của Nhạc Thiên Vũ, y cởi quần quăng trên cỏ, trước mặt mọi người bị hắn quất hai mươi roi. Y trong lòng rất xấu hổ. Nhiều người đứng ra cầu tình, nói y tuy sai nhưng không nên như vậy mà phạt cả thể diện, đánh y mười gậy là đủ. Nhưng Nhạc Thiên Vũ nói y phạm lỗi ngu xuẩn, phạt quân côn chưa đủ, coi như giáo huấn nô tài trong nhà, không cần phải cho thể diện, để từ nay về sau y không tái mắc sai lầm như vậy. Đến tối đó, Nhạc Thiên Vũ cho y thượng dược, rồi cưỡng ép y…
Trên cây quạ kêu “quác quác” khiến tâm tình càng phiền muộn.
Triệu Bình nói : “Thật sự là đáng ghét, trời vừa chập tối đã kêu oang oang không ngừng.”
“Tiêu Lăng,nói ngươi đừng sinh khí”, Trần Bính cười nói, “Ta thích nhất xem Vương gia thoát quần ngươi rồi đánh, bộ dáng mông của ngươi. . . . . .”
Đang nói, chợt Tiêu Lăng nhấc tay phải, một chiếc đũa bình thường bay vút ra ngoài, một con quạ đen bị bắn rớt.
“Uỵch uỵch” đàn quạ đen đậu đầy trên cây đều theo nó thoát đi .
Tiêu Lăng nhặt lên chiếc đũa, xoa xoa, trở lại chỗ ngồi , cười nói :
“Trần đại ca, ngươi nói cái gì, nói tiếp đi, vì cái gì lại thích xem ta bị đánh, người hận ta sao?”
Đối với lời vui đùa của Trần Bính, Tiêu Lăng không để ý cũng không chút nào tức giận, nhưng vài người thấy Tiêu Lăng động tay, đều sợ ngây người. Trần Bính lại ngượng ngùng nói :
“Không có việc gì, không có việc gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.