Edit by Lơ
Beta by Bluerious
________________
“Này, sao lại đứng bên ngoài, không lạnh hả?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài khe cửa không đóng chặt, hình như người này ngay khi vừa tới cửa đã đụng phải ai đó.
——-Nãy giờ có người bên ngoài.
Đinh Huy và Văn Khâu đồng loạt sững sờ, cánh cửa bị đẩy ra, Văn Khâu nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi “Thầy Tiêu”, cậu nheo mắt, cảm xúc vừa dâng trào rút xuống như thuỷ triều.
Tiêu Kỳ Minh đẩy Tống Tông Ngôn vào cửa, nhìn thấy hai người bên trong: “Ồ, thầy Đinh lại đưa học sinh đến ký túc xá để dạy dỗ đấy à?”
“Có dạy dỗ gì đâu?” Đinh Huy đổi thành khoanh chân, “Không phải thầy Tiêu nói tối nay về nhà sao? “
“Vừa ra đến cửa thì phát hiện vợ mình đưa con đến nhà bà ngoại rồi. Tôi lại không mang theo chìa khóa, cho nên mới phải quay lại ký túc để ở lại đêm nay.” Tiêu Kỳ Minh kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn Tống Tông Ngôn, “Em tới tìm tôi hả? Hay là ở ngoài nghe lén thấy Đinh dạy bạn?”
Tiêu Kỳ Minh là trưởng bộ môn Vật lý của lớp 12. Kinh nghiệm giảng dạy của ông hơn Đinh Huy những mười năm, nhưng ông không thích làm cao, chung sống hòa thuận với mọi người.
Tống Tông Ngôn cảm thấy xấu hổ vì trò đùa của ông ở nửa sau câu, hắn thấy hơi mất tự nhiên trong một chốc – Bởi quả thật hắn đã nghe thấy một số thứ trong cuộc trò chuyện vừa rồi, và những lời đó thì có lẽ cả Văn Khâu và Đinh Huy đều không muốn người thứ ba nghe thấy.
Tống Tông Ngôn im lặng trong vài giây và nói: “Có người không thể đăng ký tham gia cuộc thi Vật lý trong năm tới. Em đến để báo cáo với thầy Tiêu.”
Tiêu Kỳ Minh nghe thấy thì hơi thẳng lưng rồi hỏi: “Sao lại vậy?”
Tống Tông Ngôn tiến lại gần vài bước, đi ngang qua Văn Khâu, nhưng cả hai đều không nhìn nhau. Văn Khâu cúi đầu, nhìn thấy một đôi giày đi lướt qua mình.
Tống Tông Ngôn đến gần Tiêu Kỳ Minh và cố nhỏ giọng, như thể nội dung hắn nói liên quan đến chuyện riêng tư của một bạn.
Đinh Huy ho một cái, ngừng nói về chuyện gia đình của Văn Khâu, anh mở một cuốn sách tiếng Anh trên bàn và đổi chủ đề: “Tôi đã yêu cầu em tới đây đọc thuộc tiếng Anh vào tuần trước, hình như em chưa bao giờ làm, hôm nay thì sao?”
Văn Khâu: “…”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, Đinh Huy ngồi thẳng lưng, không hề tỏ ra dịu dàng thân thiết như lúc nãy.
Tiêu Kỳ Minh giải quyết vấn đề bằng vài câu, thấy cảnh thầy trò bên nhìn nhau, không khỏi lảm nhảm: “Nhìn thầy Đinh kìa, quả không dễ gì, vợ thì đang mang thai, vậy mà vẫn kiên trì dạy 1:1 các em mỗi ngày. Cậu này, Văn, Văn Khâu đúng không, em thì nổi tiếng trong trường rồi, giáo viên Vật lý còn bắt em học thuộc tiếng Anh. Em đang được hưởng chế độ đãi ngộ VIP đó biết không, vậy mà em còn không đọc nổi một từ ngay bây giờ hả?”
E rằng đây là bệnh nghề nghiệp, có lỗi gì là nói mãi không thôi.
Văn Khâu cắn chặt môi dưới, cố gắng nói một câu.
Tiêu Kỳ Minh cẩn thận lắng nghe, thấy cậu đọc một câu rồi thôi, bèn nhướng mày cười: “Chỉ mỗi câu này thôi?”
Văn Khâu ngượng.
Đinh Huy cũng bức xúc: “Ngày nào tôi cũng giám sát em mà chẳng được tích sự gì!”
“Về nhà với vợ tôi thì hơn.” Tiêu Kỳ Minh phụ hoạ, “Nghĩ giáo viên như chúng tôi rất rảnh chắc!” Nói rồi ông mở DOTA trên máy tính, “Mặc kệ bọn trẻ, thầy Đinh, chơi để thư giãn đi, nếu không chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phát điên với đám học sinh này mất.”
“Anh Tiêu, đừng dạy mấy thứ tiêu cực chứ.” Đinh Huy bất lực, nhìn Văn Khâu nói, “Đọc tiếp đi.”
Văn Khâu lắp bắp và gần như không thể nhớ nổi một đoạn văn. Tiếng Anh của cậu kém, giáo viên tiếng Anh lại không thích cậu lắm, vậy nên Đinh Huy đành lén dạy cậu nhiều hơn chút.
“Nhanh lên thầy Đinh, tôi thấy một tiếng nữa em ấy cũng không đọc ra được đâu.” Tiêu Kỳ Minh vạch trần.
Tống Tông Ngôn nhân cơ hội rời đi, lịch sự chào tạm biệt: “Thầy Tiê…”
“Ồ, em vẫn ở đây à?” Tiêu Kỳ Minh ngắt lời hắn bằng một cú nhấp chuột, “Đúng lúc lắm, Tống Tông Ngôn giờ không bận, cậu nhóc này bây giờ không học bài cũng có thể giành được top 3 trong kỳ thi. Thầy Đinh, cậu phải học cách tận dụng, để em ấy giám sát em này học bài có phải đỡ hơn không? Không phải hai đứa này còn cùng ký túc xá sao?“
Thầy Tiêu có vẻ hơi lạc hậu.
Đinh Huy bị thúc giục cũng thấy mệt, thấy đêm nay Văn Khâu cũng không thể thuộc được thêm một chữ nào, chán nản xua tay, đi đến bật máy tính, nói nhảm theo Tiêu Kỳ Minh: “Mau đi đi, từ nay về sau thầy sẽ không giám sát em nữa, chỉ cần nghe lời đọc cho Tống Tông Ngôn nghe là được, cũng giúp tôi tiết kiệm được thời gian.”
Hai người bước ra khỏi đó mà không nói một lời, bầu trời âm u, lạnh thấu xương, gió thổi vào cổ họ, Tống Tông Ngôn luôn đi cách cậu nửa gang tay. Văn Khâu cúi đầu đá viên đá dưới chân, vừa đi vừa đá, chỉ có tiếng đá lăn tròn trên mặt đất.
“Cậu có đi siêu thị không? Tớ muốn mua nước uống.” Cậu đá quá mạnh, viên đá có hình thù kỳ dị bị đá vào đâu đó rồi lăn vào bụi cây đen tối không rõ phía trước. Văn Khâu mất đi niềm vui, ủ rũ dừng lại, xoay người hỏi.
Lúc cậu ngẩng đầu lên, Tống Tông Ngôn mới nhìn rõ mặt cậu, có vẻ cũng không có gì khác thường.
Trong siêu thị có vài học sinh mua mì gói, Văn Khâu chọn từ trái qua phải, cuối cùng cầm một chai trà ô long và mì hộp trả tiền, lục túi mất một lúc lâu mới tìm được năm tệ, điện thoại thì bị Đinh Huy tịch thu cả ngày hết pin rồi nên đành phải gạt mì ly sang một bên. Cô gái thu ngân ở quầy lễ tân biết cậu: “Chúng tôi cũng cho phép ghi nợ.”
“Không ăn.” Tống Tông Ngôn cầm một chai nước khoáng và xếp hàng chờ sau lưng cậu để trả tiền, nhưng Văn Khâu cũng không hỏi mượn, “Một chai trà ô long cũng được.”
“Lần này không ăn kem à?” Thu ngân trước đã xin nghỉ phép dài hạn để kết hôn và cô chỉ mới đến làm việc tuần này. Cô nhớ Văn Khâu rất thích mua kem vào mùa đông, “Nay có vị mới đấy.”
Bàn tay trả tiền của Văn Khâu cứng đờ một chốc, Tống Tông Ngôn đứng đằng sau thấy hết.
Viên kem lạnh giá lướt qua cổ họng và bàn tay thô ráp ấm áp của bà là tất cả những gì thuộc về đêm hôm đó trong ký ức của cậu. Văn Khâu lắc đầu cười thản nhiên: “Em thật sự không có tiền, có năm tệ thôi, chỉ có thể mua một chai trà.”
Nhân viên thu ngân cũng chẳng để ý lắm, vươn tay nhận tiền.
Văn Khâu mua xong định rời đi, nhưng phát hiện Tống Tông Ngôn vẫn còn ở trước quầy thu ngân, đang nhờ gói đồ. Văn Khâu thấy hắn cầm một hộp Oden và nước khoáng rồi trả tiền.
Ngoài đường không có máy sưởi, thời tiết dưới 0 độ có thể khiến mọi người cứng đờ vì lạnh trong vài phút. Sau khi lặng lẽ đi qua ba ngọn đèn đường, hộp Oden vẫn còn bốc khói bất ngờ được đưa cho cậu.
Văn Khâu chớp chớp mắt, giả vờ ngạc nhiên: “Tại sao? Cho tớ hả?”
“Tôi không ăn những thứ này.” Tống Tông Ngôn biết cậu đã hiểu còn cố hỏi.
Văn Khâu nhướng mày, không giấu được sự vui vẻ: “Khi nào về tớ sẽ đưa tiền cho cậu.”
“Không cần, coi như cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm thẻ học sinh.”
Nhưng rõ ràng tấm thẻ không cần dùng nữa. Văn Khâu vừa ăn Oden vừa làm như tin thật rồi cố kiếm thêm tí hời: “Vậy thì cậu nghĩ kỹ xem, có để lại thứ gì trong ký túc xá nữa không? Lúc về tớ sẽ tìm, cậu lại phải cảm ơn thêm mấy lần.”
Giọng nói của cậu chất chứa đầy sự vui vẻ, rất quen thuộc, như thể trở về quá khứ khi hai người còn thân nhau, Tống Tông Ngôn sững sờ một lúc rồi cười.
Văn Khâu đưa xiên tre vào miệng, có mùi mùn cưa, cậu hơi nghiêng đầu, nhìn thấy nụ cười thoáng qua của Tống Tông Ngôn.
“Cười gì vậy?” Văn Khâu còn chưa nói xong, đột nhiên giẫm phải ổ gà, bổ nhào về phía trước.
Tống Tông Ngôn không kịp giữ cậu, nhưng may mắn thay cậu nhanh chóng đứng thẳng lại, nói mà lòng còn sợ hãi: “Doạ tớ chết khiếp…”
Tống Tông Ngôn cũng thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn cậu rồi đưa tay rút cây xiên cậu cắn trong miệng, ra hiệu: “Sau khi ăn xong đừng cho vào miệng.”
Văn Khâu ồ lên, nhìn Tống Tông Ngôn, người cũng đang cầm que xiên nhìn cậu.
Cậu cảm thấy thức ăn nóng hổi vừa ăn trôi xuống cổ họng, thực quản và dạ dày, khiến trái tim cậu cũng theo đó mà nóng dần lên.
Là vì những khoảnh khắc như vậy đấy. Đôi khi có quá nhiều khoảnh khắc đáng để cậu rơi vào lưới tình. Bởi vì chỉ là một phút giây thoáng qua, thậm chí không phải là một câu chuyện hoàn chỉnh nên không thể đưa ra một logic rõ ràng cho sự rung động của trái tim – Có thể đó chỉ là một bát mì Oden, một hành động vô tình, một chiếc áo khoác trên đầu tôi trong mưa… trong những tháng năm dài vô hạn, trong đêm tối mênh mông gió lạnh, trong từng nhịp tim rung lên.
Cậu vẫn muốn ở bên Tống Tông Ngôn, không phải với tư cách một người bạn.
Tối hôm sau, Tống Tông Ngôn trở về ký túc xá để tắm rửa sau buổi tự học tối, sau khi tắm xong thì có tiếng gõ cửa. Đại Bân đi ra mở cửa, một khuôn mặt tươi cười thò ra hỏi: “Tống Tông Ngôn có ở đây không?”
“Có mà.” Đại Bân gật đầu, xoay người nhìn Tống Tông Ngôn, chuyển lời, “Văn Khâu tìm cậu.”
Văn Khâu cũng thấy Tống Tông Ngôn, hỏi: “Cậu có rảnh ra đây chút không?”
Tống Tông Ngôn chưa kịp từ chối thì Đại Bân đã nhiệt tình nói: “Nếu cậu về muộn thì tớ để cửa cho nhé!” Cậu ta có vẻ quan tâm đến việc Tần Miểu nói những điều xấu xa như vậy với Văn Khâu vào đêm hôm đó, còn cậu ta thì im lặng không giúp đỡ, chắc cảm thấy có lỗi nên chào đón Văn Khâu vô cùng nhiệt tình.
Thấy vậy, Tống Tông Ngôn đành phải mặc áo khoác, đi theo Văn Khâu đến cửa lối thoát hiểm của cầu thang phía tây, cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Văn Khâu nhận ra sự thờ ơ của hắn, sự quan tâm hiếm có của đêm qua cứ như là mơ, giờ Tống Tông Ngôn lại trở về với sự lạnh lùng trước đây. Nhưng không thành vấn đề, Văn Khâu nhét cuốn sách trên tay cho hắn không chút ngượng ngùng: “Anh Đinh nói, mỗi ngày tớ phải đọc thuộc một đoạn Tiếng Anh cho cậu nghe.”
Tống Tông Ngôn nhíu mày sâu hơn. Bất cứ ai cũng có thể nghe ra câu nói cuối cùng của Đinh Huy đêm qua chỉ là nói đùa, huống chi Văn Khâu luôn tỏ ra nhạy bén.