Edit by Lơ
Beta by Bluerious
___________________
Nến tắt, mắt mở.
“Oa, cậu ước gì vậy?” Lập tức có người vây quanh hỏi.
Không đôi mắt nào dõi theo cậu.
“Nói ra thì đâu còn linh nghiệm nữa.” Hạ Vân Kiều cười cắt bánh, nhìn xung quanh, “Ai muốn miếng đầu tiên?”
“Bọn tôi không dám ăn chữ này đâu ha ha ha, đưa cho ai đó đi.” Có người chỉ vào chữ Kiều cô cắt. Ai cũng biết rõ rằng ai đó là ai, mọi con mắt đều đổ dồn vào Tống Tông Ngôn.
Dưới nhiều ánh mắt, Tống Tông Ngôn không thể làm khó con gái nhà người ta, hắn nhìn cô rồi đưa tay ra đón lấy. Sau khi nhận bánh, không hiểu sao hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt vô thức nhìn về một góc, nhưng người ấy đã không còn ở đó nữa.
Hạ Vân Kiều được mọi người vây quanh, sau một hồi náo nhiệt mới chia bánh xong, chẳng mấy ai ăn mà bôi lên mặt mọi người.
Văn Khâu đang ngồi trên ghế sô pha mà lòng hụt hẫng, Tôn Thế Lâu lơ đãng bước tới, cười đểu giả tựa như muốn làm hư đoá hoa xinh đẹp nào đó, Văn Khâu trốn đi: “Cậu định làm gì?”
“Giả vờ buồn bã gì ở đây?” Tôn Thế Lâu ấn cậu lên ghế sô pha, “Cười lên anh xem nào.”
Người uống say thì không biết điều, anh ta vừa làm loạn vừa úp cả miếng bánh kem lên áo cậu. Văn Khâu tức giận, xoay người đè con ma men này dưới người, chán ghét đẩy đầu anh ta vào sô pha: “Cậu trả tiền quần áo cho tôi!”
Hai người đùa nghịch một lúc, đùa nhau với tên Tôn Thế Lâu mất não kia làm Văn Khâu ra mồ hôi đầy người, nhưng tâm trạng dường như đã tốt hơn nhiều. Cậu đá Tôn Thế Lâu ra, ngồi trên ghế sô pha để sửa sang quần áo nhăn nhúm của mình. Hạ Vân Kiều đang chơi với nhóm chị em của cô, Tống Tông Ngôn đang đứng trong góc, quần áo sạch sẽ, vốn dĩ hắn cũng có nhiều bạn, nhưng trông hắn không giống một người thích chơi đùa, người ta cũng không dám quấy rầy hắn.
Hắn đang cúi đầu uống nước thì một bàn tay đột ngột vươn ra từ phía sau, trên mặt hắn giờ đã có vệt kem mát lạnh. Tống Tông Ngôn nhanh chóng phản ứng lại, nhưng chưa kịp dừng đòn đánh lén, hắn lập tức nắm lấy cổ tay người kia, quay người lại và mỉm cười nói: “Đừng nghịch nữa.”
Nụ cười hiếm hoi chợt tắt khi nhìn thấy người phía sau hắn.
“Cậu nghĩ tớ là ai?” Văn Khâu cong mắt, quơ quơ tay, “Coi tớ là người khác tớ sẽ không vui đâu.”
Tống Tông Ngôn buông tay, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nhưng vết bơ trên má trái lại nói lên rằng biểu cảm đó không hợp cho lắm: “Không ai cả.”
Văn Khâu không nhịn được cười, Tống Tông Ngôn cau mày vì bị cậu cười, đang định đưa tay ra lau mặt, Văn Khâu nhanh chóng ngăn lại, lấy một tờ khăn ướt, “Để tớ giúp cậu.”
Tống Tông Ngôn cau mày tránh đi: “Không cần.”
“Giận à?”
“Không.”
“Tớ tin cậu.”
Tống Tông Ngôn nói không xong thì cũng chẳng để ý đến Văn Khâu nữa, lấy giấy tự lau mặt một lúc lâu. Văn Khâu đứng cùng hắn trong góc, hết lần này đến lần khác nói thêm: “Chưa lau sạch, vẫn còn ở cằm đó.”
Tống Tông Ngôn vô thức lau cằm mình, Văn Khâu bật cười khi nhìn thấy hắn bị lừa.
Đèn tắt khi thổi nến chưa được bật lại, lúc này trong góc chỉ còn lại một tầng ánh sáng xanh mờ ảo, đứng trong ánh đèn khiến người ta không thể nhìn rõ mặt cậu. Chỉ có sống mũi và hai nốt ruồi trên khóe mắt của Văn Khâu đột nhiên trở nên rõ ràng.
“Tống Tông Ngôn, cậu còn nhớ chứ, hôm nay là…” Hai người dựa vào tường không nhìn nhau, Văn Khâu thì thào nói.
“Sao lại trốn ở đây? Đang nói thầm cái gì vậy?” Tôn Thế Lâu đột nhiên từ đâu xuất hiện, quàng vai Văn Khâu, bôi một vệt kem lên mặt cậu, sau đó cúi xuống hít hà, cười như một tên dâm tặc, “Thật ngọt ngào.”
Văn Khâu tức giận đến mức bôi hết kem lên quần áo của anh ta. Hai người đánh nhau vài lần, khi Văn Khâu đuổi Tôn Thế Lâu đi, Tống Tông Ngôn đã không còn ở đó nữa.
Cuộc chiến ngày càng gay cấn, nhóm người ăn chơi thác loạn không có dấu hiệu dừng lại. Tống Tông Ngôn không biết ra ngoài làm gì, Văn Khâu ngồi một mình trên ghế cao, chân chống đất, chán nản lắc lư.
“Còn một miếng.” Một đĩa bánh kem được đưa đến trước mặt cậu.
Văn Khâu dừng quay ghế.
“May mà họ có lòng để lại miếng ngon cho tớ. Nhưng tớ không thể ăn trong thời gian này, cậu biết đấy.” Hạ Vân Kiều ngồi xuống chớp mắt, “Không phải cậu thích đồ ngọt sao?”
“Tớ cũng không thể ăn bánh sinh nhật của cậu được.” Văn Khâu đẩy lại, “Huống chi hôm nay tớ còn tới tay không.”
Hạ Vân Kiều không quan tâm: “Cậu ăn đi, tớ không thích đồ ngọt. Hơn nữa sinh nhật đồng nghĩa với việc cùng người quan trọng của mình lớn thêm một tuổi. Ăn bánh ngọt hay không cũng không quan trọng lắm phải không?”
Văn Khâu im lặng nhìn cô trong hai giây, sau đó mỉm cười nói đúng vậy.
Đêm nay có quá nhiều người uống say, rất nhiều người cồn lên não rồi nói không lựa lời, chỉ nghe thấy trong tiếng ồn ào có người hét lên ác ý: “Anh Tôn, em vẫn không hiểu, anh nói là con gái xinh đẹp mềm mại tuyệt vời lắm mà. Tại sao bỗng dưng lại lú não muốn ấy ấy với một thằng đàn ông?”
Một nhóm người cười khúc khích.
Tôn Thế Lâu xua tay: “Tao thích! Gọi là phong cách phương Tây, mày thì biết cái gì?”
Đám người bên đó lại bắt đầu nói lời thô tục.
Hạ Vân Kiều nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lặng yên không một biểu cảm của Văn Khâu, nói: “Hai tháng qua học kiểu khép kín trong trường đào tạo nghệ thuật, tớ mới chỉ biết về cậu và Tôn Thế Lâu ngay khi trở lại. Cứ nghĩ mọi người chấp nhận bình thường, vậy nên mới gọi mọi người đến chung vui… Mong là không làm cho cậu cảm thấy khó chịu trong tối nay.”
Văn Khâu liếc mắt nhìn cô rồi nói: “Cậu mới biết?”
Hạ Vân Kiều không trả lời câu hỏi: “Nhưng cậu và Tôn Thế Lâu khá hợp nhau, tớ rất vui vì cậu đã lựa chọn đúng đắn.”
Tiếng nhạc trong phòng vẫn không dứt, rock heavy metal sắp làm nổ tung màng nhĩ. Văn Khâu thấy đau cả đầu, cậu quay mặt lại nhìn người kia: “Vậy lựa chọn sai lầm là như thế nào?”
Hạ Vân Kiều chớp chớp mắt, đưa ngón tay sờ lên sợi dây chuyền mới trên cổ, lộ ra một nụ cười khó tả: “Tớ không biết, chẳng phải cậu là người hiểu rõ nhất sao?”
Đôi tay Văn Khâu đang buông thõng bên người bỗng nắm chặt lại.
Trong những đợt nắng nóng gay gắt, Hạ Vân Kiều thường rủ Tống Tông Ngôn đi chơi, cô không che giấu mục đích của mình chút nào, mà Văn Khâu luôn cố tình chen chân vào và biến buổi hẹn thành của ba người.
Một lần, họ bắt gặp một cặp đồng giới đang lén lút hôn nhau trên tầng hai của một hiệu sách tư nhân trong một góc hẻo lánh, sau khi bị phát hiện, họ chạy xuống lầu với khuôn mặt đỏ bừng, giống như hai chú chim sợ hãi. Hạ Vân Kiều bỗng trở nên nhiệt tình và nói về những bộ phim, tiểu thuyết và những câu chuyện có thật mà cô tình cờ nghe được. Tống Tông Ngôn vốn luôn im lặng đột nhiên ngắt lời cô—
“Đàn ông và đàn ông, thật kinh tởm phải không?”
Hắn chưa bao giờ nhận xét một người ác ý như vậy, nhưng bây giờ đối mặt với một cặp đồng tính mà mình chưa từng gặp, lại sử dụng những ngôn từ đáng sợ để nói về họ. Văn Khâu và Hạ Vân Kiều đều giật mình.
“Cậu đang đùa à?” Hạ Vân Kiều hỏi.
Tống Tông Ngôn nói: “Tại sao tôi phải nói đùa?”
“Choang!” Văn Khâu làm rơi chiếc cốc trên tay xuống đất, cốc vỡ tan tành. Cậu hốt hoảng đi nhặt, Tống Tông Ngôn nhanh chóng ngăn cậu lại: “Cẩn thận một chút, tôi sẽ gọi nhân viên cửa hàng.” Sau đó hắn đứng dậy đi xuống lầu gọi người.
Hạ Vân Kiều cũng ngẩn người, không nói nữa mà nở một nụ cười bí hiểm nhìn Văn Khâu. Ánh mắt của hai người khẽ chạm vào nhau, Văn Khâu nhíu chặt mày, lập tức hiểu ra—
Cô biết.
Cô biết tình cảm thầm kín của cậu với Tống Tông Ngôn.
Văn Khâu cũng chẳng thể che giấu kín kẽ, những ánh mắt vô tình, động tác nhỏ và giọng điệu khác thường đều là dấu vết mà cậu để lộ. Mà người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn. Bởi vậy, Hạ Vân Kiều biết, nhưng nụ cười của cô không có sự khinh bỉ hay ác ý, mà là một chút thương hại tới từ người đứng trên cao.
——Cô đang thương hại cho tình địch của mình.
Thương hại cho đứa bé mồ côi được nghe điều đó từ chính người mình gọi là ba, linh hồn đáng thương đã bị gửi nuôi ba lần, bị đánh đập, bỏ đói và thậm chí bới thùng rác để ăn trong thời thơ ấu của mình.
Linh hồn tội nghiệp lớn lên, nhưng lại phát hiện ra mình “dị thường”, dần trở thành linh hồn tội nghiệp dị thường, thích người đồng giới nhưng giờ lại bị người mình thích nói thẳng vào mặt cậu rằng, hắn ghét nhất là người “dị thường” như cậu.
Môi Văn Khâu tái nhợt, rõ ràng hơi lạnh của máy điều hòa vẫn đang rít gào trên đầu, nhưng cả người cậu ướt sũng, như thể bị vớt ra nước.
Nhân viên bán hàng đến thu dọn mảnh vỡ, Tống Tông Ngôn thanh toán tiền xong, từ dưới lầu đi lên, phát hiện có gì đó không ổn, đưa tay chạm lên vai cậu: “Sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy…?”
Văn Khâu siết chặt tay, nhưng lại đáp với một nụ cười trên môi: “Hơi nóng.”
“Nóng à?” Tống Tông Ngôn cau mày.
“Đỏng đảnh quá à, sao cậu không ngồi đây, chỗ tớ đối diện với điều hòa nè.” Hạ Vân Kiều đề nghị.
Cô nở một nụ cười nhẹ. Dường như cô luôn thích dùng từ “đỏng đảnh” để nói về Văn Khâu, một từ chẳng hề hợp với con trai, nhưng cô lại sử dụng hết lần này đến lần khác.