Thiếu Gia Cùng Gia Nô

Chương 10:




Nếu như lần này vẫn không được làm ‘công’, thì cái tên gia chủ Lâm gia kia chắc chắn lập tức sẽ phát điên lên đi. Lần này, lại đối mặt với một tên Lâm Gia Bảo luôn mang theo tâm tình ai cản trở hắn thành ‘công’ liền gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật này.
Cho nên, ta nghĩ cũng không có ai dám chen vào, ngáng đường của hắn đi. Vì vậy, lần này thì hắn thật sự thành ‘công’ rồi nha.
*
Khi mặt trời đã lên cao, Lâm Phúc đang đứng chờ ở ngoài cửa liền nghênh đón gia chủ nhà gã mang theo tâm tình thư sướng, vừa mới đẩy cửa bước ra.
Lão nam nhân vẫn còn nằm yên ở trên giường, không cần nói đến hành động bò lên, chỉ là định làm động tác đơn giản là vươn người, duỗi thẳng eo thôi, thì cũng khiến y cảm thấy cả bắp chân liền bị rút gân đến mức run rẩy, bắp thịt trên cả người đều rã rời, không hề phối hợp một chút nào.
Y nhìn theo bóng lưng đều tràn đầy tinh thần sung sướng, thỏa mãn của gia chủ Lâm gia. Y liền có chút mệt mỏi, mê mang, nảy sinh ra ý nghĩ, gia chủ nhà họ Lâm vốn không hề học võ, kỳ thực là loại kỳ tài vốn có căn cốt thanh kỳ, trăm năm khó gặp một lần đi. Chứ, bằng không, rõ ràng là vì sao mà, suốt đêm qua, hắn là kẻ vận động nhiều nhất, nhưng đến sáng sớm vừa tỉnh dậy, người cảm thấy thân thể đau nhức, tựa như bị chặt đứt ngang hông, giống bệnh nhân bị bán thân bất toại lại là bản thân y.
Dù là y tập đứng trung bình tấn ròng rã ba ngày ba đêm, hay là bị phạt chạy vòng quanh sân luyện võ rộng lớn mênh mông đến mấy trăm vòng. Hay cho dù là y đã tập sai chiêu thức dùng nhát kiếm cả ngàn lần mà bị la mắng trước đồng môn, hoặc như là y đã tự đổi bao cát thành một khối thép để luyện tập nắm đấm, từ khi mấy đầu ngón tay đều bị dập nát đến chảy máu, tiếp thẻ liền thành thẹo, chưa kịp lành, lại bị rạn nứt mà mài thành vết chai cứng còng. Thì y cũng chưa từng có mệt nhọc lẫn xấu hổ đến thế này đi!
Lão nam nhân vốn đã xấu hổ đến mức không còn có chút dũng khí nào mà trực tiếp đối diện Lâm Gia Bảo được nữa. Cho nên y liền vốn chỉ quấn mỗi một tấm chăn quanh người, gắng gượng bò dậy, xỏ giày vào, lập tức đi đến đến trước cửa phòng, vừa nhìn thấy Lâm Gia Bảo đã quay lại, đứng ở trước cửa phòng. Hắn lại liền kêu y lại:
– Đừng đi.
*
Lâm Gia Bảo vốn định quay đầu lại, gọi y đến rửa mặt. Nhưng vừa giương mắt nhìn đến, chỉ thấy một màn hình ảnh sắc tình, lớp vải chăn đã bị trượt xuống, trên làn da màu nâu đồng, từ trên cổ, men theo đường cong của sống lưng, kéo dài đến chiếc eo thon, rắn rỏi đều trải đầy những dấu hôn đỏ rực. Trong ánh mắt của hắn vốn đã thâm thúy, nay lại càng thâm sâu không thấy đáy. Khóe miệng của hắn liền vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ.
Lâm Gia Bảo nghiêng đầu liếc mắt nhìn chằm chằm gã Lâm Phúc vẫn đứng ngây người, sửng sốt đứng ở cửa. Khiến cho gã chỉ cảm thấy có cơn gió vô cùng lạnh lẽo vừa thổi đến ở phía sau lưng, gã lập tức hiểu ý mà cúi gập người xuống, mau lẹ nói:
– Thuộc hạ xin phép được cáo lui trước.
Lâm Gia Bảo liếc trắng mắt một cái về phía bóng lưng vô hạn bi thương của Lâm Phúc. Dạo này, gã quản gia này càng ngày càng không mắt nhìn a.
Hắn vừa mới đóng kín cửa lại, liền trở lại trước giường, mấy ngón tay xấu xa liền không an phận mà mon men bò lên trên thân thể màu nâu đồng mà hắn đã thèm muốn rất lâu rồi đi, chỉ mới trải qua một đêm hương diễm ngắn ngủi, đương nhiên là không thể nào khiến hắn có thể thỏa mãn hết được đi, cho nên, hắn khàn khàn giọng, trêu chọc:
– Đừng nhìn chằm chằm ta như vậy. Ta vốn đang phải nhẫn nhịn dục vọng xuống đây.
Thuận Lâm mau lẹ vươn tay ra, ra chiêu một phát liền bắt được bàn tay xấu xa của Lâm Gia Bảo. Vốn chủ nhân của cánh tay vốn đã cố ý tập võ đến cả cơ thể đều cực kì rắn chắc, tràn đầy sức mạnh này. Mà đi so với gia chủ nhà họ Lâm mang theo bộ dạng thon gầy, mỏng tanh, da thịt trắng nõn này. Thì càng khỏi nói nhiều đi, cho nên, việc ngăn lại cái tay xấu xa luôn rờ rẫm quấy rối vốn không đơn thuần kia liền dễ như ăn cháo.
Lão nam nhân ủ dột cúi đầu xuống, mí mắt giương lên, càng lộ ra đôi mắt đen láy, thâm thúy, lặng yên nhìn chăm chút Lâm Gia Bảo, rồi mới thốt lên một câu:
– Ta muốn gặp Bảo Nhi.
Lời này tính là cái gì đây hả?
Tâm tình của gia chủ Lâm gia vốn đang rất thỏa mãn, thư sướng liền ở trong nháy mắt, lập tức thay đổi sắc mặt.
Thuận Lâm lại bày ra vẻ mặt ‘lời này vốn là chuyện đương nhiên’. Bởi, y xem như bản thân đã tự lấy thân thể này ra để đặt cược vào vụ trao đổi này. Cho nên, sau khi y đã trao đổi thân thể của mình xong một đêm qua liền đã thanh toán được phần này điều kiện trao đổi đi. Vì vậy, một tay đã giao tiền thì tay còn lại cũng nên giao hàng, đây vốn là quy củ bất biến cũng là phép tắc đương nhiên của giới thương buôn đi.
Nhưng mà là một con buôn chính gốc như vị gia chủ của Lâm gia đây vốn luôn hiểu rõ một đạo lí, ‘trên thế gian này luôn luôn sòng phẳng này, vốn không hề có bằng hữu vĩnh viễn, mà chỉ có lợi ích vĩnh cửu’ mà thôi, vừa nghe liền hiểu ra ý tứ này của y, nhất thời, cũng không kịp thích ứng nổi.
Theo như dự kiến mà hắn đã học hỏi, rõ ràng đã miêu tả là, sau khi đã trải qua biết bao nỗi đau khổ, kịch liệt qua đi, chính là khoảnh khắc từ tốn, để hắn bày tỏ sự ôn nhu mà khắc phục hậu quả này nọ trong cả quyển sách chỉ nam hướng dẫn có được tình yêu chân chính, quả nhiên, chỉ là mấy đống củ rốt nhỏ thối tha, hoàn toàn không có đất dụng võ.
Gia chủ Lâm gia lập tức phất tay áo, cất bước bỏ đi. Nhưng hắn vẫn là không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt buồn bã, thất vọng của lão nam nhân này, cho nên, đã dặn dò Lâm Phúc dắt Bảo Nhi đến gặp Thuận Lâm một lần.
*
Nơi hậu viện, trong lương đình, Lâm Gia Bảo đang ngồi trên ghế, bày ra động tác, nhẹ nhàng hớp một ngụm trà lạnh. Cả khuôn lạnh lùng như Tu La của gia chủ Lâm gia vẫn hừng hực hoả khí, vẫn không thể nào tự đè nén xuống của hắn.
Hắn cố ý ngồi ở đây, dù cách một khoảng không gần, nhưng vẫn từ nơi khe hở cửa sổ, nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong phòng ngủ: Thuận Lâm bày ra dáng vẻ mừng đến phát khóc mà đang ôm lấy Bảo Nhi, toát lên vẻ vui sướng từ chân tâm. Chỉ vì gặp được nhi tử của mình, cũng đã có thể khiến cho lão nam nhân vốn luôn là đại nam nhân trầm ổn, vốn chỉ cần một tay không đã nhanh gọn, mau lẹ mà giết chết bất kì một người nào này. Bây giờ lại hiện ra vẻ lóng ngóng vui vẻ như trẻ con, khi muốn vòng tay ôm lấy Bảo Nhi, lại hốt hoảng đến luống cuống tay chân, run rẩy cả thân thể. Bên khóe miệng khẽ nở ra một vệt cười khổ, Lâm Gia Bảo có chút bất đắc dĩ, không biết phải làm sao, vươn tay xoa cái trán của hắn. Vừa gặp phải cái lão nam nhân này, thì hắn đã bắt đầu nếm trải qua mọi loại tâm tình xa lạ rồi đi. Bây giờ, đây là lần thứ hai, mà cái lão nam nhân vốn không còn gì cả này, muốn cho gia chủ Lâm gia – hắn vốn luôn luôn giàu sang, có tất cả mọi thứ, phải lĩnh hội, trải nghiệm cái cảm giác gọi là đố kị, ra sao đi?
Qua một lúc lâu sau, hắn mới rốt cục khẽ cười thành tiếng.
Xem như là Gia chủ Lâm gia đã trực tiếp, triệt để hết hy vọng rồi đi. Nếu muốn cho Thuận Lâm chỉ thuộc về mỗi một mình hắn, thì hắn phải giữ chặt lấy Bảo Nhi. Nhưng, chính là bởi vì có sự tồn tại của Bảo Nhi, thì Thuận Lâm càng không thể triệt để, chân chính hoàn toàn thuộc về riêng hắn được a.
Thế nhưng, cứ như vậy thì đã làm sao đây?
Đến cuối cùng, y cũng đã thuộc về hắn. Đồng thời, nhất định, hắn càng sẽ không bao giờ cho phép y lại rời đi một lần nào nữa.
Như vậy, chẳng phải là quá tốt rồi sao!
– Hoàn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.