Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 127: Lừa dối lần nữa [H]




Edit: Mada
Beta: girl_sms
"Ngươi muốn ta làm gì?"
Lục Úy Lai nhìn Tằng Khả Hận mồ hôi đẫm mặt, nàng thấp giọng hỏi. Nàng chưa từng hiểu những suy nghĩ trong lòng Tằng Khả Hận, cũng không hiểu não nữ nhân này cấu tạo bằng cái gì. Chuyện cho đến mức này đáng lẽ phải tự thức thời nói ra vị trí của Trì Thanh cho mình biết nhưng nàng ta lại muốn mình tiếp tục làm chuyện này, nàng ta nghĩ rằng mình không thể làm hại nàng ta sao?
"Úy Lai thật đáng yêu quá đi, rõ ràng là cũng muốn công còn hỏi ta làm gì. Ta muốn ngươi liếm chỗ đó của ta giống như trước đây."
Tằng Khả Hận khi ở trên giường luôn lớn mật như thế, nói chuyện mà chẳng thấy xấu hổ. Nghe được lời lẽ dâm mỹ phát ra từ miệng Tằng Khả Hận dễ dàng như thế, Lục Úy Lai kinh ngạc, sắc mặt ẩn ẩn đỏ ửng.
Nàng cúi đầu đánh giá thân hình của Tằng Khả Hận. Mặc dù đã lâu rồi không cùng người này bên nhau vui vẻ nhưng thói quen thật đáng sợ, nó như bóng với hình, thời thời khắc khắc ở sâu trong trí nhớ ta. Chuyện tương tự đã từng xảy ra ở quá khứ sẽ khiến người ta có quán tính tiếp tục ở hiện tại.
Trên lưng Tằng Khả Hận có thêm vài vết sẹo mới, làn da trắng nõn chi chít những dấu vết phức tạp. Lục Úy Lai do dự một lát, cúi đầu hôn lên tấm lưng trắng ấy, mút vào rồi lại cắn, lưu lại một đóa hoa tiên diễm.
"Ưm... rốt cuộc cũng tỉnh ra một chút..."
Bụng bị Lục Úy Lai giữ lấy, lòng bàn tay ấm nóng ma sát trên thân thể, được hôn phía sau lưng khiến cho Tằng Khả Hận càng thêm mẫn cảm. Nơi ngón tay không còn khô như trước, Lục Úy Lai cử động một hồi Tằng Khả Hận nhịn không được mà bắt đầu ẩm ướt.
Lục Úy Lai quen thuộc cơ thể của Tằng Khả Hận, nơi nào nhạy cảm nhất nàng đều biết, rất nhanh hai người hòa vào nhau rất ăn ý. Xương sống bị hôn dọc xuống, thắt lưng được đầu lưỡi liếm lên. Cảm giác đau từ hông truyền khắp toàn thân cũng không ngăn được cảm thấy khoái hoạt của Tằng Khả Hận, khiến nàng phải thở gấp để giảm bớt mỏi mệt cùng khoái ý. Không đợi nàng nghỉ ngơi một lát, Lục Úy Lai lại tiếp tục.
Vừa mới khiêu khích xong Lục Úy Lai lại vào lần nữa khiến nơi đó ướt át không chịu nổi, nụ hoa mềm kia đã sớm đẫm ướt được ánh đèn chiếu lên càng thêm xinh đẹp. Đóa hoa có màu hồng nhạt, hoa tâm không ngừng co rút hút vào mật dịch lẫn ngón tay của Lục Úy Lai.
Vì quá động tình toàn thân Tằng Khả Hận run run, giữa hai chân tự nhiên cũng không ngoại lệ. Cánh hoa sung huyết trướng lên, do liên tục bị chọc ghẹo, hình dáng lúc này như một đôi cá quấn quít với nhau dưới nước, gợi cảm và hoàn mỹ, làm cho người ta muốn chiếm đoạt. Chẳng qua Lục Úy Lai không lấy tay đoạt, mà lấy môi đoạt.
Nơi đang cực kì nhạy cảm bị cánh môi nóng như lửa đốt áp lên, Tằng Khả Hận thoát ra một tiếng rên rỉ nhẹ, nháy mắt giống như bị ai đó cướp hết sinh lực, xụi lơ nằm trên giường. Nàng không thấy được động tác của Lục Úy Lai nên các giác quan còn lại trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Thậm chí có thể tưởng tượng được cảnh răng Lục Úy Lai ma sát qua lại nhẹ nhàng, còn có đầu lưỡi bướng bỉnh miết lên, quấn chặt không buông.
Thân thể hai người hòa quyện vào nhau nhịp nhàng, tốc độ của Lục Úy Lai càng lúc càng nhanh. Tằng Khả Hận kìm lòng không đậu kẹp chặt đùi nhằm khắc sâu chuyển động của Lục Úy Lai. Thể xác và tâm hồn đều được thỏa mãn cùng lúc khiến cho Tằng Khả Hận buông vũ khí đầu hàng rất nhanh, bất chấp vòng eo nhức nhói, thẳng người đong đưa với tiết tấu của Lục Úy Lai, nhiệt tình đáp lại nàng, muốn cho nàng biết, mình cần nàng biết bao.
"Úy Lai... nhanh lên... nhanh lên... sắp..."
Thân thể sắp đến giới hạn, Tằng Khả Hận thúc giục Lục Úy Lai tăng tốc, trong miệng phát ra thanh âm ngân nga yêu kiều. Ngay tại thời điểm dầu sôi lửa bỏng, hai ngón tay đột nhiên đi ra, biến mất không thấy tăm hơi. Bỗng nhiên từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cái cảm giác muốn mà không được làm cho Tằng Khả Hận khó chịu đến rên rỉ ra tiếng. Nàng nhìn Lục Úy Lai đang ở phía sau mình, muốn tìm lí do tại sao đột ngột ngừng lại khiến nơi đó của mình khó chịu không tả.
"Khó chịu lắm phải không?"
Bởi vì luôn chú ý đến biểu hiện của Tằng Khả Hận, Lục Úy Lai sau khi rút ra đã nhìn thấy biểu hiện thất vọng trong đôi mắt kia, thân thể còn phản ứng dữ dội hơn. Eo Tằng Khả Hận bị mình làm cho xụi lơ trên giường.
Lục Úy Lai biết Tằng Khả Hận đang rất khó chịu, nàng ta muốn mình làm nốt phần còn lại, giúp nàng giải thoát. Thế nhưng một Lục Úy Lai ôn nhu lại nảy sinh ra ý nghĩ tà ác trong đầu. Nàng chưa bao giờ trách móc tại sao mỗi lần về nhà Tằng Khả Hận luôn có mùi của nữ nhân khác trên cơ thể, nàng chưa từng nói một câu về vấn đề đó. Nàng trừng phạt Tằng Khả Hận, là vì dám làm cho nàng đau khổ.
"Úy Lai trở thành người xấu rồi, cư nhiên lại khi dễ ta. Ta muốn ngươi đi vào lần nữa, được không?"
Tằng Khả Hận cảm thấy cái eo của mình sắp không còn cảm giác rồi, nàng yêu cầu Lục Úy Lai thỏa mãn mình. Lục Úy Lai nghe lời yêu cầu đó nhưng lại lấy khăn chùi tay, cầm dây nịt lên ngắm nhìn trong tay.
"Ta đang nghĩ đến một vấn đề, nếu ta thỏa mãn ngươi xong mà ngươi lại không nói cho ta biết đại tỷ ở đâu thì sao bây giờ?"
"A... Thì ra ngươi đang sợ chuyện này, Tằng Khả Hận ta mà đã nói thì sẽ không nuốt lời. Ngươi không tin, ta... Ưm!"
Tằng Khả Hận mới nói được một nửa thì thấy hai chân lạnh toát. Nàng ngẩng đầu qua nhìn thấy Lục Úy Lai cầm dây nịt của mình áp sát giữa hai chân.
Nơi bí mật bị vật kia chạm vào đùa giỡn. Lục Úy Lai như vậy khiến cho Tằng Khả Hận có chút không tin được. Nàng chưa từng nghĩ đến một Lục Úy Lai dịu dàng hiền thục nội liễm có thể dám làm loại chuyện này, dù vậy cơ thể Tằng Khả Hận vẫn thành thật phản ứng.
Từ rất lâu trước đây Tằng Khả Hận đã nhận ra, thân thể này sẽ chỉ động tình vì Lục Úy Lai, và cũng chỉ ướt át trước một mình Lục Úy Lai.
"Ngày đó tiệc chúc thọ chỉ là một màn kịch Hông Môn Yến đúng không? Bạch Quân cố ý dụ chúng ta đến chỉ để bắt đại tỷ? Thế Bạch Lâm đâu? Các ngươi cũng bắt nàng?"
Lục Úy Lai dùng dây nịt cọ qua cọ lại nơi ấy của Tằng Khả Hận, hỏi về tiệc chúc thọ nọ. Tằng Khả Hận nghe xong liền nhíu mày, sau đó phát ra tiếng cười.
"Các ngươi thật là ngu ngốc nhất quả đất, chúng ta vì cái gì phải bắt Bạch Lâm? Người ở đằng sau thật ra chính là Bạch Lâm a."
"Ngươi nói gì?"
Lục Úy Lai cứng người, động tác trên tay cũng khác đi. Chỗ mềm mại bị đai lưng chạm mạnh vào phát đau, Tằng Khả Hận run lên kìm chế không cho bản thân phát ra tiếng.
"Ta vừa nói gì ngươi tự hiểu. Úy Lai thật là ngây thơ, đến bây giờ còn chưa phát hiện ra bộ mặt thật của cô em gái bé nhỏ kia sao? Nói luôn cho ngươi biết, nếu không nhờ nàng chúng ta sẽ không bắt được Trì Thanh dễ dàng vậy đâu, kỳ thật nàng... A!"
Tằng Khả Hận bị Lục Úy Lai đột ngột tiến vào khiến nàng trở tay không kịp, tình huống tiếp theo còn làm cho tay chân Tằng Khả Hận luống cuống hơn, Lục Úy Lai di chuyển hai ngón tay, ngón giữa ở trong cơ thể nàng chậm rãi gấp lại rồi duỗi ra. Cơ thể vừa bị bất mãn nay lại bị khoái cảm vây chiếm. Động tác của Lục Úy Lai rõ ràng là chỉ muốn phóng hỏa mà không có ý định dập tắt, cứ chầm chậm khiến Tằng Khả Hận khóc không ra nước mắt.
Bụng run rẩy càng ngày càng mãnh liệt, giữa hai chân yếu ớt run lên, thậm chí sắp chuyển thành đau. Muốn mà không được, cảm giác này khiến Tằng Khả Hận như hóa điên. Nàng thở hổn hển, không hiểu tại sao Lục Úy Lai lại ép buộc nàng như vậy. Nàng thật chịu không nổi, cảm giác bị đùa bỡn này sắp khiến nàng không còn là chính mình.
"Lục Úy Lai, đừng mà, ta rất khó chịu."
"Nga? Ngươi cũng biết khó chịu là gì sao? Tằng Khả Hận, đến lúc này ngươi còn muốn lừa ta. Bạch Lâm quan tâm đại tỷ như vậy tại sao có thể là người của Bạch Quân được chứ? Cho ngươi nếm thử một chút mùi vị của đau khổ có khi sẽ biết điều mà khai thật cho ta. Nếu không ta không thể để cho ngươi rời khỏi đây."
Lục Úy Lai nói, nhìn thấy súng lục trong áo khoác của Tằng Khả Hận.
"Ta nói rồi, Bạch Lâm là tay trong được Bạch Quân gài vào, cho dù ta nói cho ngươi nơi giấu người, đến lúc đó các ngươi mới biết Bạch Lâm sẽ là người giải quyết các ngươi."
"Xem ra ngươi vẫn không thành thật với ta."
Lục Úy Lai cho rằng Tằng Khả Hận nói dối, nên tăng tốc độ ngón tay, lặp lại cọ xát bên trong. Ở bên cạnh người này rất lâu nên Lục Úy Lai biết Tằng Khả Hận mẫn cảm ở chỗ nào cho dù là nơi bí mật nhất cũng không ngoại lệ. Nàng ấy thích nhất mình cọ xát ở nơi đó, lần nào nở rộ trong tay mình cũng đều bằng cách này. Cảm nhận bên trong bức tường, Lục Úy Lai biết Tằng Khả Hận đang khát khao mình cho nàng đến mức nào.
"Ta nói... ngươi không tin, nếu ngươi đi đến nơi ấy nhất định sẽ chết... ưmm... một khi đã như vậy... ta... ta nói làm gì nữa?"
"Tằng Khả Hận! Ngươi đừng có giả vờ, cái loại người ích kỷ như ngươi căn bản sẽ không quản sống chết của bất kì ai! Ngươi mau nói cho ta biết Bạch Quân đang giấu người ở đâu, nếu không ta sẽ khiến ngươi khó chịu hơn nữa!"
Lục Úy Lai nói xong liền cầm lấy eo Tằng Khả Hận, động tác càng lúc càng nhanh. Phía dưới bị kích thích, eo lại đau, Tằng Khả Hận cố gắng làm lỏng dây điện nhằm cởi trói. Đáng tiếc cố gắng thật lâu nhưng chỉ lỏng có một chút, không thể nào thoát ra được.
Khoái cảm trong cơ thể tích tụ càng ngày càng nhiều, sắp một lần nữa đạt đến giới hạn, không ngoài dự tính Lục Úy Lai một lần nữa ngừng lại, khiến nàng như lơ lửng trên không. Thấy sự mãnh liệt trong mắt Lục Úy Lai, Tằng Khả Hận nở nụ cười sầu thảm dùng sức kẹp chặt hai chân. Nàng đáng lẽ nên nhận ra sớm hơn, tại sao mình lại ngu như vậy, vừa nghe tin tức không hay của nàng ấy liền nhanh chạy đến.
Nàng thật lòng chỉ mong muốn được nhìn thấy Lục Úy Lai lần nữa, được nghe giọng nói, được nghe thấy hơi thở khi ở gần bên. Đáng tiếc, đây chỉ là một tác phẩm của ông trời và Lục Úy Lai, tác phẩm này quá xúc động đến cay đắng. Có lẽ nàng không nên thèm muốn gặp lại Lục Úy Lai như vậy, tất cả chỉ làm cả hai thêm đau buồn mà thôi.
"Đừng mà... ta nói cho ngươi... ta nói cho ngươi được chưa..."
Tằng Khả Hận đứt quãng nói khi thấy Lục Úy Lai chuẩn bị tiến sâu vào bên trong. Quả nhiên, Lục Úy Lai nghe được liền ngưng lại đồng thời buông ra. Khôi phục tự do, Tằng Khả Hận xoay người nằm lên giường, mồ hôi từ cằm chảy dọc xuống, trận chiến này thật quá hao tốn thể lực.
"Bọn họ ở đâu?"
"Lò sát sinh chúng ta từng đến, Bạch Quân nhốt Trì Thanh ở đó."
"Làm sao ta tin lời ngươi nói là thật?"
"Vậy ngươi nghĩ tại sao ta lại nói dối ngươi?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Úy Lai nhìn gương mặt mệt mỏi của Tằng Khả Hận cũng nhìn thấy luôn đau xót trong đáy mắt. Nàng chuyển mắt xuống cổ tay bị dây điện cứa chảy máu, cuối cùng gật gật đầu.
"Được, coi như ta tin ngươi một lần, nếu ngươi còn có chút nhân tính sẽ không lừa gạt ta."
Lục Úy Lai nói, cởi bỏ dây điện trên tay Tằng Khả Hận. Tằng Khả Hận liền bật dậy áp Lục Úy Lai trên giường. Thình lình xảy ra khiến Lục Úy Lai cả kinh, yếu ớt phản kháng, phát hiện Tằng Khả Hận vừa rồi rõ ràng nhìn như chẳng còn tí sức nào bây giờ lại mạnh đến thế.
Lục Úy Lai nhìn nụ cười quyến rũ trên môi Tằng Khả Hận, không biết nàng ta muốn làm cái gì. Tằng Khả Hận bắt lấy tay phải của nàng, mạnh mẽ đưa thân thể của mình xuống ngón trỏ và ngón giữa của đối phương. Cảnh này cũng không quá xa lạ đối với Lục Úy Lai, trước đây Tằng Khả Hận thường xuyên làm tư thế này.
Hiện tại thân thể của người này đã không còn như xưa, mồ hôi của Tằng Khả Hận phủ đầy mặt. Lục Úy Lai biết tình trạng sức khỏe của Tằng Khả Hận không thể nào chịu được tư thế này. Nếu cứ lên rồi xuống như vậy nhất định cái eo bị thương của Tằng Khả Hận sẽ trở thêm nghiêm trọng!
"Tằng Khả Hận! Ngươi dừng lại đi! Ngươi chịu không nổi đâu... Ưm!"
Môi bị hai vật thể mềm mại bao quanh khiến cho Lục Úy Lai không thể nói tiếp. Cơ thể bị kiềm chặt, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tằng Khả Hận nằm rạp trên người mình, cầm tay của mình không ngừng hạ xuống.
Mỗi lần cử động, Lục Úy Lai có thể cảm nhận rõ ràng nơi mềm mại ấy của Tằng Khả Hận tiếp xúc với bụng của mình. Trong mắt Lục Úy Lai chỉ nhìn thấy mồ hôi nhễ nhại trên mặt đối phương và những tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn bên tai. Càng nhìn càng không chịu được, Lục Úy Lai bật dậy đẩy ngã Tằng Khả Hận qua một bên, ngậm lấy bầu ngực trước mặt, hai tay dùng sức thỏa mãn.
Cả hai hoàn toàn nhập tâm quên tất cả mọi chuyện, dục vọng được tích tụ càng ngày càng lớn dần sắp bùng nổ. Bởi vì hai lần trước muốn mà không đến được, cơ thể bị dày vò của Tằng Khả Hận trở nên cực kì nhạy cảm, mỗi một lần tiến vào đều khiến cho nàng phát ra tiếng nỉ non. Tóc mai của đối phương ướt mồ hôi dán lên gương mặt xinh đẹp, nghe thấy tên mình được người ấy gọi, đôi tay rướm máu ôm chầm lấy mình. Lục Úy Lai nhận ra, nàng vẫn không thể nào quên được người này.
Như thuốc độc thuốc phiện dễ dàng cho người ta sa vào nghiện lấy, không cần ăn vào, chỉ cần ngửi một ít thì cả đời đều không thoát khỏi vực sâu. Đó chính là Tằng Khả Hận.
"Úy Lai... nhanh... nhanh chút... đừng bỏ ta... đừng bỏ ta một mình... a..."
Ý tình tràn ngập, Tằng Khả Hận ôm chặt Lục Úy Lai năn nỉ nàng đừng bỏ mình đi. Lục Úy Lai nghe mà trong lòng chịu không nổi, không còn nửa đường dừng lại như trước, bắt đầu tăng tốc.
Ngón tay ướt nhẹp bởi chất lỏng nóng bỏng, Lục Úy Lai không thể nhúc nhích hai ngón tay, nàng yêu thương khi nhìn Tằng Khả Hận mềm nhũn trước mặt mình, tay kia vuốt ve thân thể đang run run.
"Ngươi không gạt ta phải không?"
Lời vừa ra khỏi miệng đã thấy sự thất vọng sâu trong ánh mắt Tằng Khả Hận, trái tim Lục Úy Lai ê ẩm. Nàng vốn định hỏi ngươi có sao không, phát ra miệng lại đổi thành một câu khác. Nàng hiểu mối quan hệ của cả hai lúc này không còn thích hợp để ân cần hỏi han nhau nữa.
"Bác sĩ Lục đi cứu người đi. Ngươi làm cho ta thư thái, ta cũng phải đáp lễ mới được."
Tằng Khả Hận nghỉ ngơi xong, phục hồi tinh thần thì lại trở thàn một người không đứng đắn. Tựa như người thâm tình ôm Lục Úy Lai, năng nỉ nàng đừng bỏ mình không phải là mình.
"Ta đi đây."
Nhận được đáp án chắc chắn, Lục Úy Lai liếc nhìn Tằng Khả Hận rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Vừa rồi căn phòng luôn đa dạng nhiều âm thanh khác nhau, bây giờ lại trở nên tĩnh lặng trong trẻo vô cùng. Nhìn cửa phòng đóng chặt, Tằng Khả Hận lau mồ hôi trên khóe mắt. Thật không rõ có phải là mồ hôi hay không.
Nàng vất vả ngồi dậy, nửa người dưới dường như bị liệt không còn cảm giác được. Cố gắng đứng dậy vài lần nhưng thất bại, Tằng Khả Hận bỏ ý nghĩ tự mình rời khỏi đây, lấy điện thoại gọi cho một người.
"Ngươi có biết bây giờ là mấy giờ rồi không hả? Giờ này còn muốn gọi điện quấy rầy bộ không muốn cho người ta ngủ nghê gì à?!"
Ba giờ sáng mà gọi điện thoại cho người khác, hiển nhiên sẽ bị ăn mắng.
"Thật có lỗi phá hỏng giấc ngủ của ngươi, ta đang ở khách sạn ngươi đến đón ta được không?"
"Chân ngươi dài mà? Tự đi không được sao?"
"Đi thế nào được, ta còn đang mong ai đó đến đây yêu ta đến bẹp giường đây?"
"Bỏ đi, ta đến ngay."
"Tốt, đến nhanh chút, ta đang không mặc gì chờ ngươi."
"Đợi đó, ta sẽ yêu ngươi đến mức một tháng cũng không xuống giường được!"
Điện thoại dính máu đỏ phát ra âm thanh tắt máy, đôi tay Tằng Khả Hận run run khiến nó rơi xuống đất. Nhìn vòng ngọc tinh xảo trong tay trái, không khống chế được mỏi mệt liền nhắm lại hai mắt.
Úy Lai, nếu ngươi biết ngươi bị ta lừa lần nữa, ngươi có còn khổ sở lần nữa không? Ta quả nhiên là loại người đó, không đến gần ngươi mới là tốt cho ngươi...
PS: Có cần phải tự ngược nhao như vậy không 2 má ơi:))) Nói chứ thấy 2 người này còn ngang ngang hơn couple chính, cứ sai trái kiểu nào í, chả bao giờ thấy thật lòng đc với nhau, đương nhiên là trừ khi mê man quá hehe Đố mọi mẹ là người chế Hận gọi là ai, đoán đúng hay sai cũng ko có thưởng gì đâu, đố vui hỏng có thưởng mà:">
Lâu lắm rồi mới có chương mới, tự thấy có lỗi với mọi mẹ quá nhưng thôi lời xin lỗi cũng ko bằng hành động thực tế, phải cố gắng lết lết hết mấy chương cuối này, hội chị em công xưởng phụ họa edit với mình đâu rồi, mau mau trở lại đi huhu mau cùng mình kết thúc cuộc tình vạn dặm này =))))) Mệt mỏi quá rồi:((
Dạo này muốn buông thả bản thân quá, chả muốn làm gì chỉ muốn làm biếng, mà nghĩ lại thì ai chả có suy nghĩ ấy nhỉ nên ta đây chả có gì phải xấu hổ, mình thiệt thà nên mình chia sẻ suy nghĩ trong tui thoi:)) Tính ra tuy mình chả có gì tốt nhưng không tốt cũng chẳng đi kèm với xấu nhỉ, bởi vậy mấy người lưng lửng tưng tửng cá vàng như mình mới là dạng dễ sống nhất trên đời, tóm lại là nãy giờ chả biết đang viết cái quái gì nữa, mình thích thì mình viết thoi, cũng như mấy bạn đó, thích là đọc mấy dòng ba láp ba xàm mình đang ghi thôi =)))))))) Ok fine tui sẽ ngưng để ko nhận gạch đá =))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.