Bạch Lâm thích ánh mặt trời, cũng thích không khí bên ngoài. Ngồi ở trên cỏ trong hoa viên, nàng im lặng nhìn khoảng không trên trời, tùy ý con mèo nhỏ đáng yêu ở trọng lòng ngực mình làm nũng. Chẳng bao lâu
sau, nàng muốn hướng tới cuộc sống như vậy. Nàng muốn, chờ mình già,
hoặc là phải rời khỏi Trì Thanh, có thể nuôi một đám sủng vật đáng yêu
làm bạn.
Hiện giờ, nhìn hai tiểu sinh vật đáng yêu ở bên cạnh mình, Bạch Lâm tâm tình cũng tốt lên. Mắt thấy kia con mèo nhỏ kêu Tô Tô luôn khi dễ
con rùa kêu Lạc Địch, rồi lúc đối phương tức giận con mèo nhỏ lại trốn
về phía sau Bạch Lâm, Bạch Lâm đem Tô Tô ôm vào trong lòng,ngực, nhẹ vỗ
về đầu nhỏ.
“Ngươi a, chỉ biết gây chuyện.”
“Meo meo.” Hẳn là nghe hiểu Bạch Lâm nói gì, con mèo nhỏ có chút ủy
khuất kêu to. Vươn móng vuốt nho nhỏ đi sờ mặt Bạch Lâm. Tuy rằng
không mềm mãi như bàn tay của con người, nhưng móng vuốt của con mèo nhỏ lại mang đến cảm giác đáng yêu, móng vuốt cũng được cắt chỉnh tề.
Bị nó vuốt ve như vậy, Bạch Lâm có chút tham luyến xúc cảm mềm mại
này. Tô Tô thực sạch sẽ, trên người hoàn toàn không có mùi động vật,
ngược lại mang theo mùi thơm ngát của sữa tắm. Cảm thấy xúc cảm mềm mại
trên mặt khiến cho Bạch Lâm gợi lên khóe môi, kìm lòng không đậu đem
một cái hôn dừng ở trên đầu của Tô Tô.
“Ăn cơm, trở về đi.”
Ngay tại lúc Bạch Lâm hôn con mèo nhỏ, thanh âm Trì Thanh lạnh như
băng bỗng nhiên vang lên. Thấy đối phương đem áo khoác nâu ném ở bên
cạnh mình, cũng không quay đầu lại mà tiêu sái bước vào phòng. Bạch Lâm
nhanh chóng đứng lên đem quần áo trên người phủi sạch bụi cỏ, cũng đi
theo vào.
Nàng thực hiểu Trì Thanh, tự nhiên có thể nghe ra trong lời nói của
đối phương có chút bất mãn, lại đoán không ra đối phương bất mãn cái
gì. Nghĩ đến chính mình vừa rồi hôn con mèo nhỏ, Bạch Lâm cảm thấy mất
mát rồi cúi đầu. Có lẽ, Trì Thanh giận, là vì mình tùy tiện hôn sủng vật của nàng?
Mới trở lại phòng, Bạch Lâm liền ngửi thấy được mùi đồ ăn nồng đậm.
Nhìn Trì Thanh, Lục Úy Lai cùng với Tằng Khả Hận đã ngồi xuống bàn, Bạch Lâm cũng không chủ động tiến lên, mà là im lặng đứng ở cạnh cửa.
“Bạch Lâm như thế nào đứng ở chỗ đó? Đến, ăn cơm mau. Ngươi nên ăn nhiều chút, mới có thể lấy lại sức.”
Phát hiện ra Bạch Lâm xấu hổ, Lục Úy Lai chủ động nói, lại đứng lên
khỏi vị trí của mình, để cho Bạch Lâm ngồi cạnh Trì Thanh. Nhìn trước
mặt bát cơm trắng tinh, còn có bàn đầy đồ ăn, Bạch Lâm cảm thấy được
thời gian tựa hồ lại lui trở lại năm năm trước.
Lúc trước liền cùng hiện tại giống nhau, Lục Úy Lai vẫn là người duy
nhất sẽ không đối với mình lạnh nhạt. Cũng là nàng, thường xuyên đút
mình ăn cơm, thay mình trị thương. Bạch Lâm nghĩ đến, lúc mình rời đi,
Lục Uý Lai cũng sẽ cảm thấy là mình phản bội các nàng, do đó chán ghét
nàng, hiện tại xem ra chính mình suy nghĩ quá nhiều.
“Cám ơn.”
Mặc dù Bạch Lâm không muốn nói nhiều, nhưng nên có lễ phép, huống chi là người luôn đối đãi với mình vô cùng tốt. Nghe được lời cảm tạ của
Bạch lâm, Lục Úy Lai cười sờ sờ đầu Bạch Lâm, gắp thức ăn chay cho nàng, mà Bạch Lâm cũng thản nhiên nhận, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn. Lúc này,
trên bàn cơm bỗng nhiên có người cười ra tiếng. Không cần nhìn cũng
biết, nụ cười này đúng là của Tằng Khả Hận.
“Chậc chậc, năm năm không gặp, Tiểu Bạch Lâm thật trổ mã càng đẹp,
thế nào? Năm năm này chắc ngươi cũng sống không tệ lắm? Chỉ khổ chúng
ta, mỗi ngày mỗi đêm đều phải thu thập chứng cớ để tìm ngươi.”
Tằng Khả Hận những lời này nói rất thoải mái, trong đó trách cứ cùng khiêu khích lại hết sức rõ ràng. Nghe xong lời của nàng, Bạch Lâm thân
mình cứng đờ nhưng vẫn như cũ không để ý nhìn Tằng Khả Hận.
“Tiểu Bạch Lâm gầy như vậy tại sao có thể chỉ ăn đồ chay? Đến đây, ăn nhiều thịt một chút.”
Thấy Bạch Lâm không để ý tới mình, Tằng Khả Hận cũng không từ bỏ ý
đồ. Mắt nhìn đối phương gắp thịt bò để vào bát mình, miếng thịt bò dính
vào cơm trắng, nồng hậu mùi thịt đối với người khác thì sẽ nghĩ là mỹ
vị, nhưng với Bạch Lâm người không hay ăn thịt mà nói thì thật đúng là
tra tấn.
Nàng đè ép dạ dày, cố nén suy nghĩ muốn nôn ra bàn ăn, dùng chiếc đũa để miếng thịt xuống phía dưới phần cơm trắng. Lúc này, đã có một đĩa
đựng rau xanh đặt tới trước mặt nàng. Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trì
Thanh, Bạch Lâm giật giật miệng, cuối cùng cũng không nói gì.
“Đi lên lầu ăn.”
Đơn giản bốn chữ, đã nói ra việc Bạch Lâm phải làm. Nghe được ngữ khí đầy tính ra lệnh của Trì Thanh, Bạch Lâm cũng không phản bác, mà nghe
lời cầm đồ ăn đi lên trên lầu. Nhìn bóng dáng nàng biến mất ở cầu thang, Trì Thanh thu hồi tầm mắt, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Tằng
Khả Hận.
Trì Thanh ngũ quan tinh xảo, tìm không ra nửa điểm tỳ vết. Từng góc
cạnh trên khuôn mặt đều đặt đến trình độ hoàn mỹ. Mày liễu mắt phượng,
mũi thẳng khéo léo, còn có đôi môi gợi cảm. Ngũ quan hoàn mỹ tổ hợp cùng một chỗ, khiến nàng cùng Bạch Lâm đều có dung mạo nghiêng nước nghiêng
thành. (Hai mẹ con rất giống nha ^0^)
Ngày thường, Trì Thanh luôn lạnh nhạt không có bất kì cử chỉ thân mật nào, chỉ có rất ít người mới có thể nhìn thấy trên mặt Trì Thanh xuất
hiện cảm xúc, mà những người đó, cơ bản cũng không thể nhớ kỹ để ra
ngoài miêu tả dung mạo của nàng khi đó. Dù sao, thi thể không thể nói
chuyện.
Trì Thanh có khuôn mặt không cảm xúc, nhưng cũng không có nghĩa là,
tích cách của nàng vô cảm. Xế chiều hôm nay, nàng sở dĩ cùng Tằng Khả
Hận, Lục Úy Lai bỏ ra ngoài, đơn giản là bởi vì công ty các nàng mới mở
có chút vấn đề, cần các nàng tự mình ra mặt giải quyết.
Rời đi biệt thự mấy giờ, Trì Thanh phát hiện, nàng không có lúc nào
là không nhớ Bạch Lâm. Lục Úy Lai tuy rằng đã cho Bạch Lâm uống thuốc
an thần cùng thuốc ngủ, đủ để cho Bạch Lâm ngủ thẳng đến khi mình trở về nhưng mà, Trì Thanh phát hiện, nàng không phải lo lắng Bạch Lâm muốn
chạy trốn đi, mà là sợ người kia một mình ở nhà sẽ xảy ra chuyện. Nhanh
chóng giải quyết chuyện của công ty, Trì Thanh một khắc cũng không
nguyện hoãn lại, lập tức mệnh lệnh lái xe lái xe về nhà.
Dọc theo đường đi, lòng nàng như lửa đốt đồng thời suy nghĩ lại chính mình gần đây càng ngày càng hành động kỳ quái. Chính mình đối với Bạch
Lâm quan tâm cùng đau lòng, tựa hồ vượt qua mức độ nên có. Lúc mình
thấy nàng khó chịu sẽ cảm thấy được trong lòng lên men, thấy vết thương
trên người nàng cũng sẽ tự trách, thậm chí lúc nhìn thấy thân thể phát
dục hoàn hảo của Bạch Lâm sẽ sinh ra một loại cảm giác không nên sinh
ra.
Vừa rồi, nhìn Bạch Lâm cùng sủng vật của mình thân mật, thấy nàng hôn môi con mèo nhỏ. Có loại cảm giác ở nháy mắt lan tràn tới toàn thân,
không phải đau, không phải giận, cũng không phải ghét bỏ, lại càng không phải là vui vẻ. Đó là một loại phát ra từ nội tâm: không thoải mái,
loại không thoải mái này, mà ngay cả Trì Thanh cũng nói không rõ rốt
cuộc là chuyện gì xảy ra. Cuối cùng, lăn qua lộn lại, nàng tự mình kiểm
điểm, rốt cục cũng không tìm ra đáp án.
Lúc nấu cơm, Trì Thanh cố ý bảo Lục úy lai làm một ít thức ăn dinh
dưỡng cho Bạch Lâm, lại không ngờ rằng đứa bé này chỉ biết ăn cơm, căn
bản không động vào đồ ăn. Xem nàng im lặng ăn cơm, Trì Thanh vừa muốn
nói thì Tằng Khả Hận đã đi trước một bước. Mắt thấy phần cơm của Bạch
Lâm bị đối phương hủy hoàn toàn, Trì thanh cuối cùng nhịn không được,
để Bạch Lâm lên trên lầu.
Mặc kệ nói như thế nào, Bạch Lâm cũng là con gái của Trì Thanh nàng,
nàng không cho phép ai trừ bỏ nàng thương tổn Bạch Lâm. Tự nhiên, chính
là Tằng Khả Hận cũng không thể.
“Đại tỷ, làm sao vậy?”
Thấy Trì Thanh không nói một lời nhìn mình chằm chằm, Tằng Khả Hận cười hỏi, khuôn mặt tràn ngập khiêu khích.
“Tằng Khả Hận, ngươi có chút quá phận.”
Trì Thanh nói rất lạnh nhạt, còn mang theo tiếng khàn khàn. Rõ ràng
là biểu tình cùng thưòng ngày giống nhau, lại làm cho người ta cảm giác
được từ trên người nàng tản ra sát ý. Mắt thấy mặt Trì Thanh càng ngày
càng đen, tốt lắm đêm nay lại có chuyện hay. Chờ Tằng Khả Hận phục hồi
tinh thần lại, Trì Thanh đã đứng ở trước mặt nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, bởi vì thân cao chênh lệch, làm cho Tằng Khả Hận chỉ có thể hơi hơi ngẩng đầu nhìn Trì thanh, khiến cho vốn là
có chút yếu thế nên càng chật vật hơn.
“Ha ha, ta không hiểu đại tỷ nói gì à, ta làm sao quá phận? Ta chỉ là hy vọng tiểu Bạch Lâm ăn nhiều chút thịt mà thôi, không đúng sao?”
Tằng Khả Hận không đáp mà hỏi lại, chính là lời của nàng vừa nói ra,
bả vai đã bị Trì Thanh nắm gắt gao. Trì Thanh nhìn qua thực gầy, nhưng
hàng năm luyện võ nên khí lực cũng không nhỏ. Cảm thấy áp lực trên bả
vai càng ngày càng lớn, nụ cười trên mặt Tằng Khả Hận vẫn như cũ, lại có xu hướng trêu ghẹo.
“Xem ra, đại tỷ thật thực thương con gái của nam nhân kia, thậm chí,
vì nàng, có thể hủy diệt tình cảm tỷ muội mười năm nay của chúng ta,
đúng không?”
Xương quai xanh cùng bả vai bị Trì Thanh kìm đến phát đau, Tằng Khả
Hận gắt gao nắm tay, cũng là không chịu chống cự. Nàng đỡ lấy cái bàn, ý đồ khống chế cân bằng của cơ thể, nhưng phần eo bị ép đau đớn vẫn làm
cho nàng không thể không đứng dậy.
“Tằng Khả Hận, ta nói rồi, không cần khiêu khích điểm mấu chốt của ta.”
Nghe xong Tằng Khả Hận nói, ánh mắt Trì Thanh càng thêm thâm thúy.
Nhìn tròng mắt của nàng vì phẫn nộ mà sinh ra một ít tơ máu rất nhỏ,
Tằng Khả Hận thở hổn hển, không sợ chết mở miệng lần nữa.
“Trì Thanh, điểm mấu chốt của ngươi ở nơi nào, ta không rõ ràng lắm.
Ta chỉ biết ngươi muốn đối xử tốt với đứa nhỏ của nam nhân kia, thậm chí còn muốn bảo vệ nàng. Ha ha, buồn cười, thật sự là buồn cười đến cực
điểm! Ngươi đã quên nàng là con gái của ai sao? Ngươi đã quên chính
ngươi trước kia đối xử với nàng ra sao ư? Trì Thanh, đừng để cho ta
khinh thường ngươi!”
Tằng Khả Hận phẩn nộ nói, vang dội khắp phòng khách. Chẳng sợ trên
vai bị Trì Thanh nắm đến muốn gãy xương, Tằng Khả Hận vẫn giữ tháo độ
khinh thường, chế nhẹo. Nàng như trước chống thân thể đứng ở trước mặt
Trì Thanh, cặp mắt nâu kia lại nhiễm một tầng sương mù.
“Tằng Khả Hận, chuyện của ta, cùng ngươi không có quan hệ.”
Nhìn thấy Tằng Khả Hận đau đớn nhưng vẫn chống đỡ đến cùng, Trì thanh cũng không thả lỏng lực đạo, mà là tiếp tục bộ vị yếu ớt kia. Nàng cùng mọi người giống nhau, căn bản đoán không ra Tằng Khả Hận đang nghĩ cái
gì, nhưng mà người này nàng đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi.
“Ta tự nhiên sẽ không quên ta là ai, Trì Thanh, ngươi mới phải nhớ kỹ, chính ngươi là ai, chớ quên... Ngô!”
Tằng Khả Hận nói còn chưa dứt lời, miệng đã muốn bị Lục Úy Lai bịt
lại. Nàng quay đầu lại nhìn về phía người bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt
đối phương che kín nước mắt, cả người Tằng Khả Hận cương lại tại chỗ.
Giờ khắc này, bả vai không hề là đau, bởi vì trong lòng khó chịu nên nỗi đau thể xác căn bản là không đáng giá nhắc tới. Trong mắt Lục Uý
Lai toát ra tia cầu xin cùng lo âu tựa như một cây đao đâm vào trong cơ
thể Tằng Khả Hận, đem trái tim nàng đâm thủng, đâm chết, nhưng nước mắt đã không còn chảy ra. Cuối cùng, cũng chỉ còn lại có một người vô hồn.
Tằng Khả Hận không rõ, vì cái gì Lục Úy Lai vừa khóc hoặc là nói vì cái gì, chính mình làm nàng khóc thảm thiết như vậy?
“Đại tỷ, buông tay đi, cầu ngươi.”
Thanh âm Lục Úy Lai khẩn cầu quanh quẩn ở bên tai Tằng Khả Hận, nước
mắt của nàng rơi ở trên tay của mình, trên vai, thật nóng bỏng, xuyên
thấu qua làn da, đem huyết nhục trong đó làm tổn thương. Nếu có thể,
Tằng Khả Hận thà rằng chính mình đi tìm cái chết, cũng không hy vọng Lục Úy Lai vì mình mà hèn mọn đi khẩn cầu người khác như thế.
Cảnh tượng này cùng năm đó là thật tương tự, lại... Làm cho Tằng Khả Hận đau lòng.
Lực đạo trên vai biến mất trong nháy mắt vô tung vô ảnh, Tằng Khả Hận dùng tay phải không bị thương đỡ lấy cạnh bàn, chống đỡ thân thể đứng
tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Trì Thanh xoay người rời đi. Nhìn đối
phương không chút nào lưu luyến mình, Tằng Khả Hận vô vị cười, nụ cười
này lại làm Lục úy tới đau đớn.
Thấy Tằng Khả Hận bị thương ở cánh tay trái, Lục Úy Lai muốn đến dìu
nàng đi phòng cấp cứu, lại bị đối phương dùng sức đẩy mở ra. Khí lực của Lục Úy Lai vốn không lớn, ở lúc không có phòng thủ lại bị Tằng Khả Hận
đẩy như vậy, lập tức ngã nhào trên đất. Thân thể đau đớn cũng không có
gọi về lý trí của nàng, Lục Uý Lai ngây ngốc nhìn Tằng Khả Hận, căn bản
không rõ đối phương vì cái gì muốn đẩy mình ra.
“Ngươi...”
“Lục Uý Lai, ngươi có biết hay không ngươi làm cho ta thực phiền? Như thế nào? Xem ta như vậy, ngươi thật cao hứng đúng không? Xem Trì Thanh
đối với ta tuyệt tình như vậy, ngươi có phải hay không cảm thấy thực may mắn, như vậy ta có thể tiếp tục cùng ngươi làm tình trên giường?”
“Ngươi nói cái gì?”
Nghe xong Tằng Khả Hận nói, Lục Úy Lai không thể tin trừng mắt nhìn
người trước mặt đang tươi cười. Nàng không tin, ở trong lòng Tằng Khả
Hận, mình là cái loại người này. Rõ ràng, mình vì hạnh phúc của nàng ta, đã đem hạnh phúc của mình cùng vui vẻ ném xuống đáy vực.
“Như thế nào? Ngươi thành người ngốc rồi sao? Lục Úy Lai, ta đời này
sẽ không thích ngươi. Ngươi bất quá chỉ là công cụ tiết dục của ta mà
thôi, ta vĩnh viễn cũng sẽ không cùng ngươi ở chung một chỗ, ngươi...”
“Ba!”
Một cái tát đem lời nói của Tằng Khả Hận ngăn lại, nhìn thấy Lục Úy
Lai chạy lên lầu, Tằng Khả Hận vô lực ngồi xuống dưới đất. Lặp lại động tác trước kia, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay.
“Như vậy mới tốt chứ? Đều hận ta đi.”
PS: Hận nhi thực ra cũng khổ tâm lắm, huhu mấy bạn đừng ghét chĩ:( Bạo tỷ ngược tâm quá xá