Edit: girl_sms
Beta: DuaG
“Như thế nào dậy sớm như vậy?”
Thân thể bị người từ phía sau ủng trụ, tuy rằng không phải hơi thở xa lạ nhưng vẫn khiến Lục Úy Lai run lên. Quay đầu lại, nhìn Đông Dụ Phi
đang có vẻ xin lỗi, Lục Úy Lai cười cười, đem thân mình dựa vào trong
lòng người phía sau.
“Thực xin lỗi, lại dọa đến ngươi.”. Truyện Lịch Sử
Vuốt ve mái tóc dài của Lục Úy Lai, Đông Dụ Phi nhẹ giọng nói. Nàng
không biết đối phương từng trải qua điều gì, chỉ biết, Lục Úy Lai là một người cực kỳ không có cảm giác an toàn. Nàng đã từng không chỉ một lần
muốn đem người này ôm vào trong lòng, hảo hảo an ủi nàng. Đến nay suy
nghĩ này cuối cùng cũng được thực hiện. Nhưng hạnh phúc tới thật sự quá
nhanh, nhanh đến mức Đông Dụ Phi cảm thấy không chân thực.
“Không có gì, là ta vừa rồi đang suy nghĩ nên mới thất thần. Chờ ăn xong bữa sáng, chúng ta cùng đi bệnh viện.”
“Ân.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi, lúc này đã kết thúc. Vì không muốn ảnh
hưởng Lục Úy Lai làm bữa sáng, Đông Dụ Phi đi ra phòng bếp, ngồi ở trên
bàn cơm, im lặng nhìn nhất cử nhất động của đối phương.
Nháy mắt, hai người đã xác lập quan hệ được bảy ngày. Tuy rằng đối
với rất nhiều người mà nói là thực bình thường nhưng Đông Dụ Phi lại cảm thấy, bảy ngày này nàng thật giống như sống trong mộng. Nàng cùng Lục
Úy Lai quen biết suốt năm năm. Lần đầu gặp nhau là lúc hai người nhậm
chức ở bệnh viện. Thời điểm đó, Đông Dụ Phi vừa mới trở thành bác sĩ. Mà phụ thân của nàng, lại là viện trưởng bệnh viện Lục Úy Lai làm việc ~
Đông Lộc.
Từ nhỏ, Đông Dụ Phi liền bị Đông Lộc bắt học y. Tuy rằng nàng ham
thích chụp ảnh nghệ thuật, nhưng cũng phải tiếp thụ ý kiến của gia đình
cùng trưởng bối, do đó thay đổi hứng thú. Đông Dụ Phi tư chất thông
minh, ngay cả khi nàng không thích học y, nhưng vẫn đạt được thành tích
không tệ.
Du học xong, năm ấy 22 tuổi Đông Dụ Phi liền về nước đến bệnh viện
làm bác sĩ thực tập khoa ngoại. Thẳng đến khi đạt đủ các yêu cầu mới trở thành bác sĩ chính thức. Cùng Lục Úy Lai gặp nhau ngày đó, vừa lúc là
ngày đầu tiên nàng làm bác sĩ.
Khi đó, nghe Đông Lộc đề cử, Đông Dụ Phi tự mình đi tiếp kiến Lục Úy
Lai. Vốn tưởng rằng người phụ thân đề cử sẽ có diện mạo thường thường,
mặt đầy nếp nhăn. Lại không nghĩ đến là một nữ nhân tuổi còn trẻ và rất
ôn nhu.
Tin tưởng rằng bao gồm cả Đông Dụ Phi và nhiều người khác, lúc nhìn
đến Lục Úy Lai sẽ đều nói nàng ta ôn nhu. Lục Úy Lai có ngũ quan làm cho người đối diện cảm thấy thoải mái, dáng người không cao không thấp.
Nhưng đáng quý nhất, đó là trên người nàng có hơi thở an bình và yên
lặng. Thật giống như vô luận tâm trạng bạn đang xao động ra sao, chỉ cần có nàng làm bạn, đều sẽ trở nên yên tĩnh.
Từ sau lần đầu gặp mặt, Đông Dụ Phi liền đối với nữ nhân cùng tuổi
này sinh ra hứng thú thật lớn cùng hảo cảm. Sau này đi làm chung, phần
hảo cảm đã bất tri bất giác biến chất, chuyển biến thành một loại cảm
tình khác.
Đông Dụ Phi ở nước ngoài từng kết giao hai người bạn gái, một người
bởi vì tính cách không hợp nên chia tay, một người khác bởi vì nàng phải về nước nên đành chia xa. Hai đoạn cảm tình, tuy rằng thời gian cũng
không ngắn, nhưng ở thời điểm chia tay, Đông Dụ Phi đều không có cảm
giác đau đớn.
Nhưng chỉ cần nhìn Lục Úy Lai nhăn mày, nhất cử nhất động bình thường lại khiến Đông Dụ Phi không biết chính mình làm sao, không thể khống
chế bị đối phương hấp dẫn, thậm chí hãm sâu vào, không thể vãn hồi. Gần
một năm quan sát, nàng phát hiện chính mình cũng không phải không có cơ
hội, tương phản là nàng có cơ hội rất lớn.
Lục Úy Lai rất tốt, diện mạo cùng khí chất cũng thật hoàn hảo. Người
theo đuổi của nàng không ít, không chỉ có có bác sĩ trong bệnh viện,
cũng có nhiều người thuộc các tầng lớp khác nhau ái mộ. Mỗi khi được
người khác tỏ tình, Lục Úy Lai đều mỉm cười, sau đó lễ phép cự tuyệt
thẳng thừng.
Mới đầu, Đông Dụ Phi bởi vì sự cự tuyệt của nàng mà cảm thấy hoang
mang, nàng không rõ, những người theo đuổi Lục Úy Lai đều thực vĩ đại,
vì cái gì lại bị cự tuyệt. Thẳng đến một ngày, lúc tan sở nàng nhìn thấy Lục Úy Lai ngồi ở trong xe cùng một nữ nhân khác hôn nhau, Đông Dụ Phi
mới hiểu được. Nguyên lai, Lục Úy Lai cũng thích nữ nhân. Tuy nhiên nàng ta đã có bạn gái.
Phát hiện này không làm cho Đông Dụ Phi nhụt chí, ngược lại làm cho
nàng càng thêm có ý chí chiến đấu. Ngay sau đó, nàng bắt đầu quan tâm
Lục Úy Lai nhiều hơn, rồi hướng nàng ta thổ lộ. Mà kết quả, cũng giống
như những người khác, Lục Úy Lai không lưu tình chút nào, thẳng thừng cự tuyệt nàng, cũng nói thẳng muốn cùng nàng làm bằng hữu.
Lúc đó, Đông Dụ Phi có một đoạn thời gian tinh thần sa sút, đối với
công tác cũng không nhiệt tình. Một ngày vào buổi tối, nàng cùng vài
bằng hữu đi đến quán bar uống rượu, lại ngoài ý muốn phát hiện một thân
ảnh quen thuộc. Người kia, không phải Lục Úy Lai, cũng không phải bạn
của Đông Dụ Phi mà là nữ nhân ở trong xe hôn Lục Úy Lai.
Đông Dụ Phi có trí nhớ rất tốt, nhất là đối với tình địch, gặp qua là không quên được. Nữ nhân kia để tóc quăn dài nhuộm màu, dáng người cao
gầy, vô cùng tinh xảo, phảng phất vẻ yêu mị. Chỉ nhìn liếc mắt một cái,
Đông Dụ Phi liền xác định, đối phương là bạn gái của Lục Úy Lai.
Kế tiếp, Đông Dụ Phi thấy nữ nhân kia cùng một nữ nhân khác hôn môi,
còn ôm ôm ấp ấp tiêu sái ra khỏi quán bar. Đông Dụ Phi không nghĩ tới
Lục Úy Lai sẽ thích loại người như vậy, nàng theo sát để muốn tìm đối
phương lý luận. Ai ngờ, nàng mới ra cửa, liền bị người khác ngăn cản.
Người kia không phải ai khác, là Lục Úy Lai.
Ngày đó buổi tối, là lần đầu tiên Đông Dụ Phi cùng Lục Úy Lai thân
mật như thế, đối phương dựa vào bả vai của nàng mà khóc. Hẳn là do uống
rất nhiều rượu, ngày đó Lục Úy Lai không còn lý trí, ôn nhu, nàng khóc
rồi hỏi chính mình, vì cái gì Tằng Khả Hận không thích nàng, vì cái gì
nàng thà rằng lựa chọn nữ nhân khác, cũng không chịu cùng chính mình ở
một chỗ. Đối mặt với vấn đề này, Đông Dụ Phi không thể trả lời, bởi vì,
nàng không phải Tằng Khả Hận.
Sau đó, Lục Úy Lai luôn trong trạng thái buồn bã không phấn chấn,
cũng thật lâu không làm giải phẫu. Đông Dụ Phi xem ở trong mắt, giận ở
trong lòng. Nàng giận chính mình, cũng giận Lục Úy Lai, càng giận kẻ cô
phụ Lục Úy Lai. Nhưng mà, ngay tại lúc nàng vẫn còn tức giận, Lục Úy Lai bỗng nhiên như sống lại, khôi phục cuộc sống bình thường. Lúc này, Đông Dụ Phi phát hiện, chiếc xe đưa đón ở trước cửa ngày trước hiện nay đã
trở lại, tới đón Lục Úy Lai. Không hề nghi ngờ, bên trong xe là nữ nhân
kêu là Tằng Khả Hận.
Nay, cùng Lục Úy Lai ở chung suốt năm năm, liền ngay cả Đông Dụ Phi
cũng chưa nghĩ đến, nàng sẽ có nghị lực kiên trì đến bây giờ. Có lẽ là
năm năm nay, nàng phát hiện Lục Úy Lai chưa bao giờ chân chính khoái
hoạt. Có lẽ, là nàng sớm liền kết luận, người có thể cho Lục Úy Lai hạnh phúc, không phải Tằng Khả Hận.
Nửa tháng trước, Đông Dụ Phi phát hiện Lục Úy Lai lại trở nên khác
thường, thậm chí so với dĩ vãng còn nghiêm trọng hơn. Thấy nàng ta mất
ăn mất ngủ, giữa trưa mua đồ ăn cũng chỉ ăn mấy miếng, thậm chí luôn
thất thần lúc quan trọng. Không cần đoán, Đông Dụ Phi đều biết là ai làm cho Lục Úy Lai biến thành như vậy.
Rốt cục, nàng rốt cuộc nhịn không được bộc phát ra, lại hướng đến Lục Úy Lai bày tỏ cảm tình của mình. Đông Dụ Phi chính là muốn cho Lục Úy
Lai tỉnh lại, không hề nghĩ rằng, đối phương lại đáp ứng mình. Tuy rằng
trong lòng biết rất rõ ràng, đối phương đáp ứng mình, nguyên nhân chính
là bởi vì Tằng Khả Hận. Nhưng Đông Dụ Phi lại vẫn lợi dụng lúc người ta
gặp khó khăn, không có cốt khí vui vẻ tiếp nhận hạnh phúc.
Xác lập quan hệ xong, Lục Úy Lai vào cuối tuần đều lại đây làm bữa
tối cho Đông Dụ Phi, sau đó hai người ôm nhau ngủ. Tuy rằng chỉ là ôm
nhau im lặng ngủ, cũng không có làm bất cứ chuyện gì khác, nhưng chỉ cần như vậy đã làm cho Đông Dụ Phi cảm thấy phi thường thỏa mãn.
“Ăn được chưa?”
Đang ngây người suy nghĩ, Đông Dụ Phi ngẩng đầu, liền phát hiện Lục
Úy Lai không biết từ lúc nào thì đi đến bên người mình, cúi nửa người ôn nhu hỏi mình. Dung nhan thanh tú của đối phương như phóng đại ở trước
mắt, không tự chủ được, Đông Dụ Phi ôm lấy Lục Úy Lai, làm cho nàng ngồi ở trên đùi mình, đồng thời, cúi người hôn lên môi của đối phương.
Nụ hôn này là nụ hôn đầu tiên của hai người. Rõ ràng là từng có hai
người bạn gái nhưng một khắc này, Đông Dụ Phi lại biểu hiện giống đứa
trẻ mới lớn, nhút nhát và sợ hãi. Cho nên, nụ hôn cũng chỉ như chuồn
chuồn lướt nước, hôn rất nhẹ đã quay đi vội vàng.
“Đánh lén cũng không phải là thói quen tốt đâu, lần sau ngươi có thể hào phóng hơn một chút.”
Bỗng nhiên bị hôn, Lục Úy Lai cũng không buồn bực, chỉ vỗ vỗ đầu Đông Dụ Phi rồi xoay người trở về phòng thay quần áo. Mà Đông Dụ Phi vẫn
ngồi ngây ra ở trên ghế, sờ sờ môi mình.
Nhìn đến nàng ngây ngốc như vậy, Lục Úy Lai không khỏi cười khổ, nhìn về trước gương. Nơi đó vẫn là khuôn mặt quen thuộc, nhưng lòng của
nàng, cũng không thể như lúc trước. Tay vuốt nhẹ lên bờ môi của mình,
Lục Úy Lai bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ nay về sau, đôi môi nay sẽ không còn thuộc về người đó nữa? Nàng nên buông xuống, không phải sao?
Rửa mặt chải đầu ăn sáng xong xuôi, hai người cùng nhau lái xe tới
bệnh viện. Đông Dụ Phi săn sóc thay Lục Úy Lai đem dây an toàn cởi bỏ,
lại mở cửa xe để nàng xuống. Thấy đối phương như vậy, Lục Úy Lai sủng
nịch chọt chọt vào chóp mũi của nàng, hướng về phía cửa bệnh viện đi
đến. Nhưng vừa đi được vài bước, hai người liền thấy được một người đang ngồi ở ghế dài trước cửa bệnh viện hút thuốc ~ Tằng Khả Hận.
Vết thương trên vai nàng ta còn chưa khỏi, như trước vẫn phải quấn
băng vải. Thấy Lục Úy Lai cùng Đông Dụ Phi dắt tay nhau, nàng nhíu mày,
dập tắt tàn thuốc đi đến trước mặt hai người.
“Chậc chậc, hai vị thật đúng là không chê vào đâu, sáng sớm đã ngọt
ngào như vậy. Không biết các ngươi có hay không nghe qua một câu, càng
ân ái càng chia tay sớm.”
“Chuyện của ta cùng Úy Lai không cần ngươi quản. Tằng tiểu thư, phiền toái ngươi tránh ra.”
Nghe được lời nói Tằng Khả Hận tràn ngập khiêu khích, Đông Dụ Phi
nhíu mày nói. Nàng thực chán ghét cổ tà khí trên người đối phương, Tằng
Khả Hận này, thật sự không xứng với Lục Úy Lai.
“Như thế nào? Ta cùng bạn giường của ta nói chuyện cũng không được sao? Hay là, ngươi sợ nàng…”
“Tằng Khả Hận, ngươi đủ chưa? Ta hẳn là đã cùng ngươi nói rất rõ
ràng, chúng ta hiện tại không có quan hệ gì. Mặt khác, ngày hôm qua ta
muốn ngươi ở lại bệnh viện chiếu cố Bạch Lâm, ngươi vì cái gì rời khỏi?
Nàng còn không ổn định, nếu xảy ra chuyện gì ngươi nên giải thích thế
nào với đại tỷ?”
Tằng Khả Hận chưa nói xong đã bị Lục Úy Lai đánh gãy. Nghe được đối
phương chất vấn, Tằng Khả Hận cười cười, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước
mắt thật chói mắt. Nàng rút ra điếu thuốc, hút lên, đem sương khói phun
ra trên mặt hai người đối diện, dẫn tới Lục Úy Lai cùng Đông Dụ Phi đều
nhíu mày.
“Ta nghĩ sao, còn không tới phiên ngươi quản. Về phần Bạch Lâm, đại
tỷ không phải thực chán ghét nàng sao? Nếu nàng chết, đối với rất nhiều
người mà nói đều không phải rất tốt sao?”
“Tằng Khả Hận, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Chẳng lẽ
ngươi xem không thấy đại tỷ đối với Bạch Lâm ra sao ư, thật là mong nàng ta chết đi sao?”
Nghe được lời Tằng Khả Hận, Lục Úy Lai cao giọng, trong lời nói là
bất mãn và nóng giận. Mắt thấy đối phương tức giận, Tằng Khả Hận cười
cười, bỗng nhiên rất muốn lấy tay sờ đầu đối phương. Trước kia, mỗi khi
mình làm Lục Úy Lai phát hỏa đều dùng phương thức này dỗ dành nàng.
Nhưng hôm nay, thấy động tác nắm tay của hai người bọn họ, có lẽ động tác ngày xưa không bao giờ có thể sử dụng nữa. Tằng Khả Hận nắm chặt
tay, ngay sau đó, phun ra một câu.
“Lục Úy Lai, ngươi nói thì hay lắm. Đêm qua, ngươi chẳng phải cùng vị tiểu tình nhân này đi ra ngoài cùng nhau qua đêm. Cũng là kẻ tám lạng
người nửa cân mà thôi, cũng chẳng nói gì được ta.”
“Ngươi…”
Nghe được Tằng Khả Hận nói, Lục Úy Lai muốn phản bác, lại bị Đông Dụ Phi giữ chặt tay.
“Úy Lai, không tất yếu cùng người như thế sinh khí, thời gian không kịp rồi.”
Bị Đông Dụ Phi nhắc tới tỉnh, Lục Úy Lai mới phát hiện, thời gian đã
là chín giờ. Nàng nhìn vẻ mặt mang ý cười nhưng lộ ra vài phần tái nhợt
của Tằng Khả Hận. Cuối cùng, vẫn là nắm tay Đông Dụ Phi, đi qua người
Tằng Khả Hận.
“Ân, chúng ta đi thôi.”
Trong nháy mắt, cửa bệnh viện cũng chỉ còn lại Tằng Khả Hận một mình
một người. Mắt thấy người kia đi qua,Tằng Khả Hận không khỏi cười khổ.
Chất lỏng màu đỏ tươi chất lỏng từ lỗ mũi chậm rãi tràn ra, Tằng Khả Hận nhanh chóng lau đi, dập tắt điếu thuốc rồi đi về phía xa xa.
Chúng ta… Thật sự là đáng châm chọc…
PS: Chài ôi, bên kia Thanh Lâm đang ngọt ngào, bên này Lai Hận thành
ra như vậy:( Nói không phải khen chứ Đông Dụ Phi cũng dữ dằn ghê, giữ
vững niềm tin biết bao năm, hiểu rõ người ta không yêu mình mà vẫn ATSM
=)) Tội Hận nhi quá, máu mũi chảy nữa, chắc không máu chó như trong phim Hàn bị ung thư giai đoạn cuối đâu, mấy bạn đừng mừng vội:( =))
Bộ này ra chậm ghê, thấy ngại với mấy bạn quá, nhưng nhân lực thì quá ít, ai rảnh rang Edit phụ 1 tuần 1 chương đi:( Mình ráng 2 chương/ 1
tuần, vậy thì 1 tuần có 3 chương ròi:( Bộ nài hay mà dài nên edit oải
quá xá:'( Từ sau không ôm bộ nào >100 chương nữa >__