Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 55: Không thể hối hận




Edit: Ta ChiTo
Beta: girl_sms
Trước đây Trì Thanh từng thắc mắc rằng biển thật ra rốt cuộc có hương vị gì. Rốt cuộc nó rộng lớn bao nhiêu, có bao nhiêu bí ẩn. Dù thắc mắc như vậy, nhưng vấn đề này không mấy ai có thể giải đáp được. Mà nàng từ thời thơ ấu cho tới bây giờ lại vẫn luôn muốn biết về nó.
Tô Ngạo Nhiên không có mộ phần thậm chí ngay cả tro cốt cũng không giữ lại. Cũng không phải Trì Thanh không lập mộ phần cho Tô Ngạo Nhiên, mà Tô Ngạo Nhiên đã nhiều lần nói với Trì Thanh sau khi nàng chết đi không muốn bị chôn cất dưới lòng đất lạnh lẽo. Vì nàng thích tự do, thích gió, thích biển. Cho dù hóa thành tro nàng cũng muốn thoải thích bay lượn, hòa vào biển lớn, như vậy sẽ tốt hơn so với việc bị chôn vùi dưới lòng đất.
Đứng trước bờ biển dài mênh mông, Trì Thanh đối mặt với mặt nước xanh thẳm, thưởng thức vẻ xinh đẹp của nó, giống như nhìn xuyên thấu qua đại dương thì có thể thấy được Tô Ngạo Nhiên. Bởi vì cho dù tro cốt hay linh hồn của đối phương vẫn đang tồn tại ngay đây, ở trước mặt nàng.
Trì Thanh đứng lẳng lặng bên bờ biển, thời gian cũng đã gần một ngày. Nơi này không bị mọi người đến khai hoang, cũng không phải địa điểm du lịch. Rất yên ắng, không có nhiều người ồn ào náo động, chỉ có sự yên tĩnh cùng cảm giác an toàn mà Tô Ngạo Nhiên mang đến cho nàng.
“Ta muốn ở cùng nàng một lúc.”
Đứng ở bên bờ, Trì Thanh nhẹ giọng nói với Tô Ngạo Ngưng, người kia nghe xong chỉ gật đầu, rất thức thời mà tránh đi. Tuy rằng Tô Ngạo Ngưng hay thích chống đối Trì Thanh, nhưng thời điểm này, nàng lại rất nghe lời. Nàng biết, dù là Trì Thanh hay là linh hồn đã thăng thiên kia cũng đều muốn ở bên cạnh nhau một mình.
Nhìn thấy thân ảnh Tô Ngạo Ngưng càng lúc càng xa cho đến khi không còn dấu vết, thân mình Trì Thanh có chút cứng ngắc. Ngồi trên bờ, từ chân nàng cách mười thước là mực nước biển màu lam sâu không thấy đáy. Bờ biển rộng lớn, sạch sẽ, không bị ô nhiễm, cả một sắc xanh trong trẻo thuần túy, không bị lẫn tạp chất, không thể nào đẹp hơn. Sạch sẽ, đơn giản, tốt đẹp, đây chính là nguyên nhân Trì Thanh lựa chọn đem táng tro cốt của Tô Ngạo Nhiên ở nơi này.
“Hình như cũng lâu rồi không đến thăm ngươi, nhớ rõ lần trước đến cũng đã là mùa đông năm ngoái. Ta cũng không muốn hỏi ngươi. Ta biết cho dù có hỏi cũng sẽ không nhận được đáp án. Mấy ngày nay ta đều ở nơi mà ta và ngươi ở trước kia. Xem ra, ta đã thay đổi, ít nhất, ta đã có thể đối mặt với nơi đó. ”
“Tô Ngạo Ngưng sau khi dọn đến cũng không thay đổi nơi này nhiều lắm, chiếc xích đu do ngươi làm vẫn đặt ở hoa viên, cũng không thay đổi. Cứ như ngươi vẫn còn trên đời này, bí mật trở về làm thêm chiếc xích đu giống y như cái cũ vậy.”
Trì Thanh hướng mặt về phía biển, thấp giọng kết thúc lời nói. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nàng lầm bầm lầu bầu, nhưng chỉ có nàng mới biết bản thân mình đang đối thoại với ai. Trì Thanh luôn tin tưởng, cho dù người kia mất đi cũng sẽ không hoàn toàn biến mất; trí nhớ, ấn tượng về bộ dáng của đối phương nàng vĩnh viễn sẽ lưu giữ trong lòng, mãi mãi khắc cốt ghi tâm.
Nhìn thấy bộ dáng của Trì Thanh hiện tại, người quen biết nàng có lẽ sẽ cảm thấy cực kì kinh ngạc. Dù sao với tính cách của nàng lại có thể nói nhiều như vậy đúng là một kì tích. Nhưng đáng tiếc là, tâm sự của nàng tuyệt đối không dễ dàng chia sẻ cùng ai. Cũng chỉ có thể là Tô Ngạo Nhiên – người được chôn dấu ở nơi sâu nhất trong lòng nàng.
“Ngươi còn nghe ta nói không?”
Thời tiết đầu thu, bị gió biển thổi lên người cũng không thoải mái lắm, nhưng Trì Thanh lại coi sự lãnh liệt của cơn gió này trở thành một loại hưởng thụ. Nàng vươn tay, cảm thụ cơn gió đang len lỏi qua khe hở giữa các ngón tay, hai mắt cũng nhắm lại, dùng thân thể cảm nhận sóng biển. Ý thức dần dần quay về những năm tháng quá khứ…
Tuổi thơ Trì Thanh đầy đau khổ, cuộc sống của nàng chỉ có thể dùng hai từ bi thảm mà hình dung. Đối với một thiếu nữ, hết thảy những chuyện mà Bạch Quân gây nên chính là sự tra tấn lớn nhất của nàng, điều đó đã tạo nên bóng ma trong lòng không thể cứu vãn, không gì có thể bù đắp.
Lúc đầu khi được Tô Ngạo Nhiên cứu trở về, có một thời gian dài Trì Thanh không muốn tiếp xúc với người lạ. Nàng chỉ quanh quẩn suốt ngày trong phòng, ngày ngày ngẩn người, nhất là thời điểm mang thai Bạch Lâm. Thời gian đó nàng chưa bao giờ bước ra gian phòng nửa bước.
Trì Thanh thường xuyên gặp ác mộng, chỉ nhìn bằng mắt cũng dễ nhận thấy thân thể nàng gầy yếu đi nhanh chóng. Sau này, bụng Trì Thanh phát triển lớn hơn mà tứ chi của nàng cũng vẫn gầy gò như cây trúc. Đến cả bác sĩ cũng nói, nếu tiếp tục tình trạng này, chỉ sợ sau khi hạ sinh đứa nhỏ nàng sẽ bỏ mạng.
Nghe được lời cảnh báo của bác sĩ, nàng bắt đầu cố gắng ăn uống, cố gắng thử bước ra cửa phòng. Ngặc nỗi, mỗi khi ăn thứ gì nàng cũng nôn ra, còn chưa bước ra khỏi cửa đã bị sự chói mắt của ánh sáng dọa đến mức phải chạy trối chết trở lại trong phòng.
Trong giai đoạn đó, Trì Thanh chỉ một lòng muốn chết. Nàng không có niềm tin, cũng không có tín ngưỡng, càng không biết mình vì cái gì mà tồn tại trên thế giới này, lại càng không hiểu lúc trước vì cái gì mình lại cố chấp giữ lại đứa nhỏ trong bụng. Chỉ đến khi nhìn thấy bụng mình ngày càng lớn, tâm tình nàng cũng càng ngày càng mâu thuẫn.
Trì Thanh rất thống hận đứa nhỏ này, bởi vì nó là sỉ nhục của nàng, là thống khổ mà nàng đã chịu đựng. Nhưng mặt khác, đứa nhỏ này với nàng là người thân có huyết mạch tương liên, là thân nhân duy nhất trên đời của nàng. Trì Thanh muốn giữ lại đứa nhỏ xem như là một phần tình thân trân quý, cho nên dù trong lòng có thống khổ, nàng cũng hi vọng đứa nhỏ này có thể được sinh ra, mở mắt nhìn thề giới bên ngoài.
Sống hay chết, bao nhiêu lần suy nghĩ quyết định giữ hay không giữ, không ai có thể cảm nhận được áp lực tâm lý này ngoài Trì Thanh, mà nàng khi đó cũng chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi chưa thành niên. Mặc dù so với bạn cùng lứa thành thục hơn, nhưng chung quy nàng cũng chỉ muốn được bảo hộ, được trân trọng, chỉ có như thế. Nàng mong manh dễ vỡ giống như loài cây cỏ đứng trước gió, chỉ cần một trận gió lay sẽ đổ ngã.
Cũng trong thời điểm đó, Tô Ngạo Nhiên đã đến bên cạnh Trì Thanh, đem thống thổ trong vực sâu tâm hồn của nàng phá hủy, làm cho nàng một lần nữa tái sinh. Trì Thanh vẫn nghĩ Tô Ngạo Nhiên khó đoán, nhưng thật ra nàng ta thích cười, tính khí tao nhã, lại rất biết ôn nhu săn sóc.
Nhớ lại lần đầu tiên đối phương nói chuyện với nàng, lần đầu tiên đối phương ra tay đánh nàng. Hai má bị tát đến nóng bỏng đau rát, Trì Thanh nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Tô Ngạo Nhiên, cơ hồ không phun ra được một chữ. Kỳ thật, cũng không phải nàng không muốn nói, mà là vì nàng đã liên tục phát sốt, cổ họng sớm đã không thể phát ra tiếng.
Trong lúc còn hoảng loạn, nàng nghe được Tô Ngạo Nhiên hỏi mình là ai. Trì Thanh không biết vì sao đối phương lại hỏi mình như thế, nàng có sốt đến chết thì đối với người kia cũng đâu phải vấn đề gì. Mình là ai, Trì Thanh đương nhiên rất rành mạch. Nàng là Trì Thanh, là Trì Thanh, cũng là người đã tìm lại được tự do ~ Trì Thanh. Trả lời vấn đề của Tô Ngạo Nhiên ở trong lòng, nàng ngẩng đầu đối diện nhìn người kia, không ngờ nhìn thấy cặp mắt đối phương sinh ra một tia tán thưởng.
“Trì Thanh, ta rất bội phục ngươi. Bởi vì ngươi dũng cảm, kiên cường và không chịu khuất phục. Nhưng ngươi hiện tại lại làm ta cảm thấy rất buồn cười. Ta đã nói với ngươi, khi bản thân đã quyết định cái gì thì không nên hối hận. Ngươi lúc trước tự tin nói với ta rằng ngươi có thể làm được, nhưng hiện tại ngươi xem chính mình đã làm được cái gì?”
“Ta thật sự không hiểu rốt cuộc ngươi đang rối rắm điều gì? Thời điểm này không thể bỏ đứa nhỏ nữa, ngươi chỉ có thể sinh nó ra. Nếu ngươi không thích đứa nhỏ này, chờ khi ngươi sinh nó xong, ta giúp ngươi bóp chết. Bộ dáng bây giờ của ngươi còn không bằng cả con kiến yếu ớt, vì cái gì phải tự ngược đãi bản thân như vậy?”
Tô Ngạo Nhiên vừa dứt lời, cầm lấy chiếc cằm gầy gò của Trì Thanh lên, cẩn thận đánh giá phần lõm của hai má. Lúc này, Trì Thanh bỗng nhiên vươn tay dùng sức đem nàng đẩy ra. Tô Ngạo Nhiên không nghĩ tới đối phương có khí lực lớn như vậy, trong lúc không chú ý, thân thể trực tiếp muốn ngã xuống đất.
“Này, đau đấy…”
Bởi vì hằng năm đều tập võ, thân thể Tô Ngạo Nhiên trụ lại tốt hơn bình thường. Cú ngã này cũng không nghiêm trọng lắm, nàng cố ý nhe răng nhếch miệng xoa thắt lưng đứng lên, trưng ra vẻ mặt thống khổ.
“Quả nhiên ngươi đúng là kẻ bạo lực, vậy mà lúc đầu còn nghĩ ngươi chỉ là tiểu Thanh Thanh. Thế nào? Ngươi đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Tô Ngạo Nhiên cũng không tức giận việc Trì Thanh đẩy mình, ngược lại cười càng thêm tươi rồi ngồi trở lại lên giường, vuốt vẻ bả vai Trì Thanh.
“Tô Ngạo Nhiên, ngươi không muốn giữ lại đứa nhỏ này phải không?”
Nhìn Tô Ngạo Nhiên cười xấu xa, Trì Thanh thấp giọng hỏi, theo bản năng đưa tay vuốt bụng. Thai nhi cũng đã bảy tháng, trong lòng Trì Thanh đối với đứa nhỏ này yêu hận đều có, nhưng càng về sau ánh mắt Trì Thanh càng trở nên ôn nhu. Đây chính là đặc thù của nữ nhân, là xuất phát từ tình mẫu tử.
“Nguyên lai là tiểu Thanh Thanh đang lo nghĩ cho cảm nhận của ta sao? Nếu thật sự ngươi vì vấn đề này mà lo lắng, ta thực xin lỗi”
Trì Thanh khi nghe được những lời nói này của Tô Ngạo Nhiên thì trở nên trầm lắng, nàng ngẩng đầu nhìn đối phương đang nhín mình, vô thức thối lui về phía sau giường. Cuối cùng, vẫn là bị đối phương ôm vào trong lòng, bụng cũng bị tay đối phương nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ngươi muốn như thế nào?”
Trì Thanh có chút khẩn trương hỏi Tô Ngạo Nhiên, tầm mắt dừng trên tay đối phương, sợ đối phương làm chuyện nguy hại tới đứa nhỏ.
“Haha, ta nghĩ thế nào? Tiểu Thanh Thanh, câu này ta phải hỏi ngươi mới đúng. Ngươi rất để ý đến ta nghĩ thế nào, có phải hay không?”
“Không phải!”
Tô Ngạo Nhiên vừa đặt vấn đề xong, Trì Thanh lập tức lên tiếng phản bác. Phút chốc nàng lại phát hiện chính mình lại trở nên khẩn trương khác thường. Thoáng nhìn khuôn mặt Tô Ngạo Nhiên đắc ý tươi cười, Trì Thanh xoay đầu qua nơi khác không muốn tiếp tục nhìn nàng ta. Không ngờ tới động tác này lại khiến Tô Ngạo Nhiên càng thêm vui vẻ.
Nàng nhìn gương mặt mĩ mạo của Trì Thanh, sau đó chậm rãi áp tai vào bụng của đối phương.
“Tiểu Thanh Thanh, ngươi đúng là tiểu cô nương không thành thực, ta hy vọng đứa nhỏ trong bụng kia sau này không giống tính cách này của ngươi. Ít nhất là giống về dung mạo đi, nếu các ngươi một lớn một nhỏ đều có bộ dáng ngạo kiều như vậy, ta thực không có biện pháp mà phân biệt.”
“Tô Ngạo Nhiên, ngươi…”
“Cứ nghe ta nói xong đi đã.”
Trì Thanh bị Tô Ngạo Nhiên nói đến kinh sợ, muốn mở miệng hỏi đối phương có ý gì. Kết quả chưa kịp đợi nàng xuất khẩu, miệng đã bị ngón tay đối phương ngăn chặn. Nàng biết, Tô Ngạo Nhiên thích nhất là làm trò.
“Trì Thanh, ta không biết trong lòng ngươi suy nghĩ về ta như thế nào. Có lẽ là tâm ngoan thủ lạt, vì muốn đạt được mục đích không tiếc bất chấp tất cả. Hoặc là, ngươi cảm thấy ta đang lợi dụng ngươi như một quân cờ. Đợi đến khi ngươi không còn giá trị sẽ thẳng tay ném đi. Nhưng ta biết, ngươi đối với ta, là ỷ lại…”
“Hiện tại trên đời này, ngoài ta ra, ngươi không có ai để có thể tin tưởng. Cũng có thể nói, ngươi chưa hoàn toàn tín nhiệm ta. Ngươi dò xét ta đồng thời ta cũng dò xét ngươi. Chẳng qua, ngươi chỉ muốn biết ta rốt cuộc là loại người nào, đối với ngươi có mục đích gì. Điều ta nghĩ là đến chỉ là khi nào ngươi mới ăn uống tốt, ngủ không còn thấy ác mộng nữa thôi. Cảm tình của ngươi đối với ta là ỷ lại, là giả vờ tín nhiệm, và cũng là yêu thích a.”
“Chúng ta quen nhau không lâu, thời gian chỉ có nửa năm ngắn ngủi, ta cũng không tin tưởng sẽ có chuyện nhất kiến chung tình, trước đây lại không nghĩ sẽ hứng thú với tình yêu đồng tính. Nhưng ngươi, lại làm cho ta ngoài ý muốn mà si mê. Ta không biết cái nhìn của nguơi về đồng tính luyến ái như thế nào, càng không biết tâm tư của ngươi còn có thể rộng mở đón nhận một tình yêu hay không. Nhưng với ta mà nói, đây chỉ là những vấn đề râu ria…”
“Ta nhắc lại một lần nữa, ta muốn ngươi, người của ngươi, tâm hồn của ngươi và cả thân thể của ngươi, ta đều muốn. Ngươi có yêu ta hay không, hoặc là thích ta hay không, hay là tin ta hay không điều đó cũng không quan trọng. Ngươi muốn rời khỏi đây, ta cũng không cản trở ngươi. Ngươi ỷ lại vào ta, ta sẽ tận tình cho ngươi ỷ lại. Ngươi muốn lợi dụng ta, ta cũng không ngại chúng ta chơi trò lợi dụng lẫn nhau. Có điều ta hy vọng ngươi mãi mãi cũng đừng nghi ngờ về nhân cách của ta.”
“Ngươi là bảo bối của ta, là người đầu tiên khiến cho ta động tâm. Ngươi không cần suy nghĩ phức tạp. Đứa nhỏ này, ngươi muốn sinh cứ sinh, hoàn toàn không cần băn khoăn về suy nghĩ của ta. Ngươi sinh xong, ta sẽ đem ngươi và con ngươi nuôi dưỡng, về sau có thể cùng nhau hưởng phúc. Nếu ngươi không thích đứa nhỏ này, thì cứ để ta làm kẻ xấu, giúp ngươi giải quyết. Ngươi muốn làm gì, chỉ cần ngươi muốn thì đều có thể. Chuyện gì không tốt cứ để ta gánh vác, có được hay không?”
“Tô Ngạo Nhiên, ngươi biết ngươi đang nói cái gì hay không? Ngươi vì cái gì… vì ta làm nhiều chuyện như thế?”
Thân thể Trì Thanh run run vì những lời nói của Tô Ngạo Nhiên, nàng vươn cánh tay gầy gò nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi đang gợi lên của Tô Ngạo Nhiên. Nàng biết, hiện tại trái tim nàng đã không thể dễ dàng tin tưởng ai được nữa. Nhưng không thể phủ nhận, nữ nhân Tô Ngạo Nhiên này thực sự làm cho nàng động tâm.
Sự rung động này chưa phải gọi là tình yêu, nhưng cũng đã gần giống với tình yêu.
“Ngốc nghếch, ta không có bệnh, tại sao lại không biết bản thân đang nói cái gì? Hơn nữa, chẳng phải ta đã nói nguyên nhân rồi sao? Ngươi là bảo bối tiểu Thanh Thanh của ta, chi bằng ngươi thử đoán xem hôm nay ta dùng loại son môi gì được không?”
***
Suy nghĩ đến đây là chấm dứt, khi Trì Thanh mở mắt ra thì sắc trời cũng đã tối đen. Nghe âm thanh quanh quẩn bên tai, có tiếng gió biển, còn có âm thanh tiếng sóng biển đánh vào bờ đá. Nàng tự sờ lên mặt mình, Trì Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía biển khơi, khóe môi chợt cong lên.
Trì Thanh rất ít cười, hầu như là không cười. Cho dù nụ cười của nàng bị tóc bay bay trong gió che dấu, thời gian cũng chỉ ngắn ngủi nhưng vẫn làm cho người ta si mê.
Có rất nhiều phương thức nhớ thương người yêu, có người muốn cô độc sống quãng đời còn lại, toàn tâm toàn ý với đối phương, dù cho người khác có yêu thương thì vẫn luôn để bản thân mình trong cô độc. Còn có người ngoài miệng nói tưởng niệm đối phương nhưng lại phóng túng bản thân, tự đày dọa mình.Trì Thanh không thuộc hai dạng người này.
Nàng đem Tô Ngạo Nhiên ghi tạc trong lòng, đôi lúc sẽ đem đối phương nhớ lại và tưởng niệm. Nhưng cảm tình này đã không còn là tình yêu mà là cảm kích.
Nàng không rơi lệ, không khổ sở và càng không vì Tô Ngạo Nhiên mất đi mà mất đi hi vọng. Bởi vì nàng biết, mình phải sống tốt mới có thể làm đối phương an tâm. Giờ khắc này, Trì Thanh sẽ không trốn tránh nữa, nàng sẽ đối mặt.
“Ngạo Nhiên, ngươi muốn ta khi làm việc sẽ không hối hận. Hiện tại, ta lại động tâm với một thứ tình cảm không nên động tâm. Ta không biết phải như thế nào đối mặt với nàng ta. Vốn tưởng rằng đến đây thăm ngươi để tìm ra đáp án, đáng tiếc là ta đã phiền ngươi cả ngày mà cũng chưa thông suốt. Khả năng duy nhất là ta phải trở về đối mặt với hết thảy, có lẽ sẽ tìm được đáp án. Bây giờ ta phải đi rồi.”
“Ngươi bảo trọng…”
Trì Thanh nói xong đứng lên, hướng về biển khơi làm động tác tạm biệt, xoay người đi tìm Tô Ngạo Ngưng đang đứng ở đằng xa, nàng trầm mặc một lát cũng mở miệng lên tiếng.
“Giúp ta đặt vé máy bay, ngày mai ta trở về.”
PS: Ngạo Nhiên đúng là nữ nhân hoàn mĩ, tiếc là chớt sớm quá:((( Nếu không chớt là Bạch Lâm không có cơ hội ròi:”> Chương sau là Thanh mama về với Bạch Lâm rồi nha:)) Tình địch hoàn mĩ cũng sắp xuất hiện rồi:”> Cái chị tình địch nài xuất hiện cũng rất ấn tượng:)) và đương nhiên không thể thiếu là rất đẹp, rất có thế lực =)) Nói chung là rất hiền thục đoan trang cẩm ly mỹ lệ =)) Nhân vật của Bạo tỷ toàn bước ra từ truyền thuyết mà:”>
Dạo này chương nào cũng dài =.=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.