Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 57: Bữa ăn gia đình




Edit: P Pan
Beta: girl_sms
Do quá mức khẩn trương nên tốc độ nấu ăn của Bạch Lâm rất chậm, ba món một canh chỉ cần làm trong một giờ là có thể xong nhưng Bạch Lâm lại phải mất hai giờ. Ngồi trước bàn ăn chờ đợi, Trì Thanh cúi đầu, lấy tay trái nhẹ nhàng xoa xoa tay phải.
Một tháng này, nàng căn bản không được nghỉ ngơi tốt, tối qua lại ngồi máy bay suốt một đêm. Bây giờ phải yên lặng ngồi nơi này, không được hút thuốc, nếu Trì Thanh không bực bội mới là lạ.
“Ngại quá, ta nấu có chút chậm. Ngươi ăn tạm rồi đi nghỉ ngơi đi”.
Nhìn bộ dáng mệt mỏi của Trì Thanh, trong lòng Bạch Lâm nổi lên từng trận đau lòng. Đây không phải lần đầu tiên nàng xuống bếp, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tự tay nấu ăn cho Trì Thanh nên cảm giác còn khẩn trương hơn lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ. Có lẽ, với Bạch Lâm, chỉ cần việc gì có liên quan đến Trì Thanh thì đều là chuyện trọng đại
Hai người đều thích ăn thanh đạm, nên tất cả các món Bạch Lâm làm chủ yếu đều là món chay. Bách hơp xào rau cần, nấm hương cây cải dầu... Đơn giản vài món xào cộng thêm một chén canh rau vô cùng bình thường nhưng lại làm cho Trì Thanh ngạc nhiên.
Bình thường ở nhà, Lục Uý Lai thường nấu ăn, nàng ta có tay nghề rất tốt nên tất cả món ăn đều có vẻ hoa lệ, Tằng Khả Hận lại thích nấu cơm Tây, nên lúc nào cũng có chút đầy mỡ, cũng chỉ có Lục Uý Lai mới chiều nàng nấu ăn thanh đạm. Từ khi cha mẹ gặp chuyện không may thì Trì Thanh chưa từng nếm qua các món ăn đạm bạc chứa không khí gia đình như thế này.
Nhìn chén cơm trắng với bát canh rau trước mặt, Trì Thanh ngẩng đầu nhìn Bạch Lâm đang dọn dẹp trong phòng bếp.
” Dọn dep vậy là được rồi, ngươi ra ăn cơm trước đi”.
Trì Thanh không phải vô tình, nàng cũng đau lòng vì Bạch Lâm. Nhất là khi quan hệ của hai người có bước biến hóa lớn như vậy, nàng không có biện pháp đem đối phương trở thành người vô hình.
Nàng đau lòng vì sự hèn mọn trong tình cảm của đối phương, càng hối hận chính mình nhẫn tâm tạo ra thương tổn cho Bạch Lâm. Nhìn thân ảnh cao gầy của Bạch Lâm, Trì Thanh không chỉ một lần muốn đem nàng ta ôm vào lòng, mang nàng ta đi nghỉ ngơi thật tốt, nói nàng ta phải biết suy nghĩ cho bản thân một chút. Nhưng Trì Thanh biết, mình không thể làm như vậy.
“Òh, sắp xong rồi”.
Đem phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ như trước, Bạch Lâm mới vừa lòng gật đầu, rửa sạch tay rồi bước về phía bàn ăn. Nhìn thức ăn vẫn còn nguyên, không hề bị động đũa, Bạch Lâm đứng yên ở đối diện Trì Thanh, như một đứa nhỏ lần đầu tiên đến nhà người khác làm khách.
“Đồ ăn không hợp khẩu vị ngươi hay sao? Nếu không thích, ta có thể…..”.
“Không có gì, ngươi làm tốt lắm, ta chỉ nghĩ một số việc mà thôi”.
Nếu có Tô Ngạo Ngưng đứng phía sau, chắc chắn nàng sẽ nói một câu, Trì Thanh a Trì Thanh, ngươi là một tên láo cá, muốn chờ Bạch Lâm ăn cơm cùng thì cứ nói thẳng đi, làm chi mà phải nói vòng vo.
Chỉ tiếc là ở đây không có Tô Ngạo Ngưng, nên tâm tư của Trì Thanh cũng được giấu kín.
Nhưng Bạch Lâm không phải là kẻ ngốc, nàng có thể nhìn ra Trì Thanh đang chờ mình. Trong lòng vui sướng làm cho nàng thèm ăn hơn, nhất là khi cùng Trì Thanh ở chung như vậy, đó là mong đợi từ lâu của nàng. Trước mắt không ai chịu động đũa, nhìn một bàn đồ ăn, Bạch Lâm do dự hồi lâu mới vươn đũa gắp một ít thức ăn.
Nhưng Bạch Lâm gắp thức ăn bỏ vào chén của Trì Thanh chứ không phải của mình. Nhìn thức ăn bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, Trì Thanh hơi sửng sốt, nàng không hề nghĩ tới Bạch Lâm sẽ gắp thức ăn cho mình. Hành động như vậy nếu là Lục Uý Lai làm, nàng sẽ cảm thấy không kỳ quái, là Tằng Khả Hận lại thật bình thường. Nhưng lại chính là Bạch Lâm, một người nội liễm mà chủ động gắp thức ăn cho mình, làm cho Trì Thanh cảm thấy thực là hiếm có.
Nàng không nói cảm ơn, cũng không từ chối, chỉ ngẩng đầu liếc Bạch Lâm một cái rồi cúi đầu ăn cơm, khóe miệng lại bất giác vươn lên. Chẳng qua là vừa rồi, nàng chỉ mới thoáng nhìn đã có thể phát hiện ra hai lỗ tai của Bạch Lâm đỏ lên.
Trước kia thì trắng nõn, bây giờ lại đỏ hồng, chỉ cần liếc một cái đã làm cho Trì Thanh nổi lên dục vọng. Nếu Trì Thanh có ý nghĩ như vậy, kỳ thật cũng không kỳ quái. Bởi vì, có người cũng đã nhìn lỗ tai của nàng rồi sau đó sinh ra ý niệm như vậy. Cũng giống như lời Lục Uý Lai từng nói, các nàng không hổ là mẹ con, ngay cả việc biểu lộ thẹn thùng cũng độc đáo giống nhau.
Không thể không nói, tay nghề của Bạch Lâm quả thật rất tốt. Tuy chỉ là các mòn xào đơn giản nhưng sắc hương vị đều có làm cho người ta ăn rất thoải mái. Cảm giác này dù là Tằng Khả Hận hay Lục Uý Lai đều không thể mang lại cho nàng, điều này cũng làm cho sức ăn của nàng tăng lên đáng kể.
Lúc này, Trì Thanh mới chú ý tới, Bạch Lâm chỉ ăn cơm trắng mà không hề động đến một chút thức ăn.Nhìn bàn thức ăn kia, Trì Thanh nghĩ nghĩ rồi cũng nhấc đũa gắp cho Bạch Lâm một ít cải. Nhưng gắp thức ăn đến nửa đường nàng mới nhớ chiếc đũa này mình đã dùng qua, nếu gắp cho Bạch Lâm thì thật sự là……
Ý nghĩ thoáng qua như vậy làm cho tay của Trì Thanh dừng lại tại chỗ, giống như bị hóa đá,không nhúc nhích. Mà Bạch Lâm cũng ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn bộ dáng không biết làm sao của đối phương. Từ lúc đũa của Trì Thanh hướng tới Bạch Lâm, trong lòng nàng đã chờ mong, muốn ăn cọng rau đó vô cùng.
Nàng luôn hy vọng mình có thể ở cạnh Trì Thanh, chỉ hai người họ mà thôi. Giống như bây giờ ngồi ăn cơm, ăn thức ăn mà đối phương gắp cho mình, điều đó chính là khát vọng của nàng từ trước đến nay. Nhưng tình huống bây giờ, Bạch Lâm không hiểu vì sao Trì Thanh lại đem thức ăn đến trước mặt chính mình.
Nhìn khoảng cách của chính mình với cây cải dầu chỉ cách mấy li, Bạch Lâm theo bản năng đem chiếc đũa lùa cơm trắng vào miệng, trong lòng càng khẩn trương, lỗ tai càng ngày càng đỏ thậm chí đến hai má cũng bị nhuộm một tầng phấn hồng.
“Làm sao vậy?”
Chịu không nổi không khí xấu hổ như vậy, Bạch Lâm thấp giọng hỏi.
” Không có gì…”
Nói xong ba chữ này, Trì Thanh hối hận đến tột đỉnh. Tay đang gắp rau run run lên, lại còn phải do dự suy tính xem có nên đem thức ăn này bỏ vào chén Bạch Lâm hay không. Tiến thoái lưỡng nan cộng thêm bồi hồi, cuối cùng, Trì Thanh quyết định bảo trì lễ nghi, đem tay thu lại nhưng ai ngờ khi nàng chuẩn bị thu tay, cây cải bị mất khống chế, rơi xuống bàn ăn.
Trên bàn ăn, xấu hổ nhất là khi thức ăn bị rơi xuống bàn, Trì Thanh cũng chưa bao giờ phạm qua những sai lầm tối thiểu như vậy. Nàng lẳng lặng nhìn cây cải đang dùng tốc độ cực nhanh hướng bàn ăn rơi xuống. Nhưng mà, thảm kịch không xảy ra như dự đoán, cây cải an toàn rơi xuống chén của Bạch Lâm.
Sự tình bất ngờ phát sinh, Trì Thanh cũng chỉ nhìn thấy khi đồ ăn chuẩn bị rơi ra ngoài thì Bạch Lâm nhanh tay cầm chén ra hứng. Vì thế, trải qua các biến cố bất ngờ, cây cải vốn dĩ muốn gắp cho đối phương bây giờ cũng đã an ổn nằm trong bát cơm trắng của Bạch Lâm.
“Ngươi …còn muốn ăn sao?”.
Tiếp được thức ăn, làm cho Bạch Lâm có chút bất ngờ, không biết sao nàng lại có thể phản ứng nhanh như vậy. Nàng nghĩ đây là thức ăn Trì Thanh muốn ăn nay lại rơi vào trong chén của mình, không biết có cần trả lại cho đối phương không.
“Không cần, ngươi cứ ăn đi’.
Sự kiện cây cải cứ như vậy kết thúc, Trì Thanh trầm mặc cúi đầu ăn cơm, mà Bạch Lâm cũng không nói lời nào, chuyên chú tiêu diệt cây cải khó có được này. Toàn bộ bàn ăn đều im lặng, đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, cũng có thể nhìn thấy lỗ tai của ai cũng đỏ hồng.
Cơm nước xong Trì Thanh cũng không lập tức về phòng mà đứng dậy đem chén bát dọn dẹp, muốn bước đến phòng bếp rửa chén. Nhìn một người luôn không làm việc nhà như Trì Thanh muốn làm việc này, Bạch Lâm liền chạy đến ngăn cản, lấy chén từ tay Trì Thanh đem tới phòng bếp.
“Ngươi mới xuống phi cơ, nơi này để ta dọn, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi”.
Trì Thanh nhớ rõ, trước kia Bạch Lâm sẽ không bao giờ như vậy ép mình làm gì, nàng ta luôn trầm mặc đi ở phía sau, dù mình làm chuyện gì cũng không ngăn cản.
Năm năm qua, Bạch Lâm đã trưởng thành rất nhiều, nàng ta dám cùng mình đối mặt nói chuyện. Mà thực tế, đối phương có thể làm như vậy cũng là do thái độ của mình đối với Bạch Lâm đã thay đổi. Trì Thanh cũng hiểu được, lúc trước nàng đối xử với Bạch Lâm thật sự quá mức tàn nhẫn nên bây giờ đối phương mới đối với mình vừa kính vừa sợ.
Điều đó, làm cho Trì Thanh cảm thấy rất phiền, một mặt thì nàng muốn cùng Bạch Lâm phân rõ giới hạn, mặt khác lại hy vọng mình có thể cùng Bạch Lâm ở chung vui vẻ. Có lẽ, ở một gia đình bình thường, ở chung với nhau, cùng yêu thương nhau là một chuyện bình thường, nhưng Trì Thanh và Bạch Lâm nếu muốn hảo hảo ở chung thì không hề dễ dàng.
“Uhm”.
Nghe Bạch Lâm nói không cần mình giúp, Trì Thanh cảm thấy mừng rỡ và nhàn nhã. Nàng đi về phòng, vừa đẩy cửa vào thì một đám tro bụi bay đầy mặt. Tình huống như vậy, Trì Thanh chưa bao giờ gặp. Trước kia, khi nàng ra ngoài đều đem cửa khóa lại, không cho kẻ nào tiến vào.
Trì Thanh là một người rất chú trọng không gian riêng tư, mặc dù yêu thích sạch sẽ cũng không cho người làm giúp nàng dọn dẹp phòng, tất cả đều do tự tay nàng dọn. Nếu có Lục Uý Lai ở đây thì nàng ta luôn dọn dẹp phòng sạch sẽ trước khi nàng về, mà nay Lục Uý Lai không có ở đây nên nàng cũng không cho phép kẻ nào đi vào, cho nên căn phòng mới đầy bụi thế này.
Nhìn căn phòng đầy bụi, Trì Thanh hậm hực nhíu mày. Hiển nhiên, phòng này đêm nay không thể ngủ, mà thu dọn ở phòng chứa vũ khí để ngủ tạm còn khó khăn hơn. Phòng của Tằng Khả Hận và Lục Uý Lai thì không thể ngủ, sô pha cũng không phải lựa chọn đúng đắn. Nếu muốn ngủ một giấc ngon chỉ có thể dọn dẹp phòng này trước mà thôi. Trong lúc Trì Thanh đang do dự thì tiếng bước chân của Bạch Lâm vang lên, Trì Thanh quay đầu nhìn nàng.
“Làm sao vậy?”
Nhìn Trì Thanh đứng ở cửa, không chịu tiến vào, Bach Lâm nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì”.
Trì Thanh nói xong, bước vào phòng, vừa mới vào đã có thể cảm nhận được không khí khác lạ, ngay cả dấu dép lê dẫm lên sàn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Điều này, làm cho Trì Thanh cảm thấy khó chịu vô cùng, sớm biết như thế, nàng ở khách sạn một đêm rồi mới quay về.
“Ta giúp ngươi dọn dẹp”.
Bạch Lâm rất hiểu Trì Thanh nên tự nhiên cũng biết nỗi băn khoăn của nàng ta. Trì Thanh rời đi một tháng, trong đầu Bạch Lâm cũng không hề có ý muốn vào phòng này. Tuy nàng rất muốn biết trong phòng người này rốt cuộc sẽ có bộ dáng gì, nhưng nàng cũng hiểu, nàng không thể phạm vào điều tối kỵ, từ nhỏ đến lớn điều đó vẫn không thay đổi.
Vì đề phòng thận phận bị bại lộ, đem lại những phiền toái không cần thiết nên từ lâu Trì Thanh đã đem tất cả người làm sa thải hết, chỉ để lại vệ sĩ. Nhưng mà vệ sĩ, chỉ có thể bảo vệ an toàn và quét tước một ít việc trong nhà vệ sinh, không thể nào bước vào phòng của Trì Thanh được. Giờ nhìn mỗi bước đi của đối phương đều cẩn thận, sợ bụi sẽ dính vào người mình, Bạch Lâm đứng ở cửa nhẹ giọng nói, trong đó cũng chứa một ít tư tâm.
“Không cần, đêm nay ta sẽ ngủ sô pha”.
Trì Thanh nói xong, liền bước ra khỏi phòng, ghét bỏ vỗ vỗ người. Tuy không vỗ ra chút bụi nào, nhưng Trì Thanh vẫn gắt gao nhíu mày như thể trên người mình dính cái gì đó không sạch sẽ. Nhìn đối phương hướng về lầu dưới đi xuống, Bạch Lâm do dự một chút liền vươn tay, nhẹ nhàng nắm một góc áo của Trì Thanh.
“Nếu ngươi không ngại thì có thể ngủ ở phòng ta, nó rất sạch sẽ, ta sẽ ngủ ở sô pha, sẽ không quấy rầy ngươi đâu”.
PS: Rồi cúi cùng đã đến bữa ăn đầu tiên không biết chừng nào đến lần lăn giường đầu tiên =)) Nói vậy thoi chứ mình thánh thiện trong sáng lắm, cấm mấy bạn nghĩ bậy:( Thanh mama lần này chắc sẽ ngủ trên giường của Bạch Lâm, hi vọng Lâm Lâm của chúng ta dũng cảm lên nằm cùng cho dui:”> Sắp đến đoạn hay ròi, mấy chường tiếp sẽ hay a, tình địch sắp xuất hiện, Thanh mama sắp bị ăn giấm chua:)) Cùng nhau chờ đợi coi kịch hay thoi:”>
Nay giữ đúng lời hứa ráng nhoi lên post 1 chương nữa =)) Tự cộng thêm cho mình 1 điểm đáng tin cậy:”>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.