Thiếu Nữ Xuyên Không! Một Thân Phận Mới

Chương 29:




Kiều Vân từ trên xe đi xuống, hướng bên trong đấu giá trường đi nhanh vào.
Đưa thẻ mà Kim Anh cho nàng, nàng được cung cấp chỗ ngồi dành cho thượng khách.
Đấu giá trường Hoàng Ngân, có 14 phòng đấu giá khác nhau, bán nhiều vật phẩm khác nhau.
Phòng đấu giá chuyên dùng để bán ma thạch, một lần nữa mở ra.
Kim Anh truyền tin Đấu giá trường sắp sửa bán ma thạch hỏa hệ cao cấp. Ai ai cũng biết được giá trị của nó to lớn thế nào đối với ma pháp sư, khiến nhiều người đều điên cuồng hóng ké... chờ mong.
Trong quảng trường người đông đến mức vượt xa sự tưởng tượng của Kiều Vân. Rất nhiều thiên tài ma pháp sư từ các bang hội, đại gia tộc, tông môn, thậm chí cả hoàng thất cũng đến. Đều là muốn mua viên ma thạch cao cấp hỏa hệ, nhanh chóng nâng cao thực lực.
Điều khiển buổi đấu giá chính là chủ sự Kim Anh.
Viên ma thạch được đưa lên, bọc trong hộp kính nhưng vẫn lộ rõ hỏa nguyên tố nồng đậm trong nó, làm cho bao người lộ rõ vẻ thèm thuồng, dường như muốn xông vào cướp lấy.
“Viên ma thạch hỏa hệ cao cấp này, tinh khiết tuyệt đối, không lẫn tạp chất. Tác dụng vô cùng lớn đối với ma pháp sư, giúp tăng cấp nhanh chóng, ma lực gia tăng. Giá khởi điểm: Năm mươi vạn đồng tiền vàng, mỗi lần nâng giá không dưới ba ngàn”. Kim Anh nói.
Nghe vậy Kiều Vân giật mình, không ngờ ma thạch giá trị đến thế.
“Năm mươi vạn ba ngàn” .
“Năm mươi vạn sáu ngàn”.
...
“Một trăm vạn chín ngàn”. Một nam tử mặc hoàng bào, thêu ba con rồng, bên thắt lưng còn có lệnh bài, dường như là thái tử hô lên.
“Một trăm vạn chín ngàn, còn ai ra giá cao hơn nữa”. Kim Anh gõ búa nói.
“Một trăm vạn chín ngàn lần một”.
“Lần hai”.
“Lần ba, chúc mừng Mộc Ly thái tử đấu giá thành công vật phẩm ma thạch hỏa hệ cao cấp”. Kim Anh nói.
Ma thạch đấu giá xong, ngoại trừ trả cho Hoàng Ngân đấu giá trường sáu vạn đồng tiền vàng, Kiều Vân còn một trăm vạn 3000 đồng tiền vàng. So với điều kiện đưa gia thì quá hời rồi, bây giờ nàng vô cùng sung sướng, tạm thời không phải lo vấn đề tiền bạc.
Kim Anh đưa một chiếc nhẫn bạc cho Kiều Vân. Nàng nhận cái túi, ngạc nhiên hỏi: “Cái này là... không gian trữ vật”.
Không gian trữ vật có rất nhiều loại, được làm từ một loại da huyễn thú. Có thể được làm thành các dạng nhẫn, đai lưng, túi, vòng,...
Nàng ta nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đúng thế, trong này có tất cả một trăm vạn 3000 đồng tiền vàng, công tử kiểm tra chút đi”.
Kiều Vân truyền ma lực vào, bên trong là một vùng không gian khoảng hai mươi mét vuông, tiền vàng chất một đống, lấp lánh ánh kim.
“Cảm ơn ngươi, ta mượn chút, sau này trả”. Nàng cười nói.
“Không cần đâu, chỉ cần công tử...” Vừa nói Kim Anh vừa cười mê hoặc, nháy nháy mắt với Kiều Vân. Nàng ta cũng là một giai nhân, chiêu trò này có thể đốn ngã biết bao trái tim nam nhân, nhưng với Kiều Vân thì... quyến rũ của nữ nhân không tác dụng với nữ nhân, trừ một số thành phần.
“Không cần thì thôi. Lần sau đến đấu giá lại nhờ ngươi nha, lúc ấy ta sẽ đem quà hậu tạ”. Kiều Vân cười tươi nói, sau đó mau chóng rời đi. Để lại Kim Anh với khuôn mặt ngây ngốc.
“Chẳng lẽ mình không đủ quyến rũ. Ặc, quên chưa hỏi tên công tử rồi”. Nàng ta tặc lưỡi, quyết tâm cưa đổ Kiều Vân bằng được.
Sắc trời về chiều, mặt trời đỏ treo trên núi, chiếu ánh nắng u ám xuống nhân gian.
Sau khi chia tay Kim Anh ở đấu giá trường Hoàng Ngân, Kiều Vân trở lại phòng trọ, thông báo cho Bạch Long, Thanh Nguyệt, Thanh Hằng, Hồ Ngân rằng đã kiếm đủ tiền. Ngày mai bắt đầu đi đăng kí lập bang hội.
Ăn tối tắm rửa xong xuôi. Nhiều đêm thức khuya, làm quen nguyên tố ma pháp khiến Kiều Vân mệt mỏi đôi chút. Lần này nàng không học ma kĩ nữa mà trực tiếp đi ngủ.
Xoẹt xoẹt.
Mặt trời đỏ rực như máu, mây mù u ám.
Cảnh vật bị tàn phá nặng nề, đâu đâu cũng thấy xác người, xác ma thú.
Kiều Vân cảm nhận được chính mình nằm bất động như bao cát, cơ thể nhỏ bé như lúc 7 tuổi, be bét toàn máu, y phục rách nát. Không còn chút sức lực.
Nàng giương đôi mắt bất lực nhìn, cắn chặt môi. Trước mặt nàng là một tên nam nhân mặc hắc giáp. Hắn có hai sừng nhọn mọc trên đầu, đôi mắt đen, sâu không thấy đáy, sát khí tỏa ra mãnh liệt. Quanh người hắn có một luồng hắc khí bao quanh, giống hệt một hắc thần. Trên tay hắn là chiếc thương, bao bọc ma khí.
Nàng cảm thấy sợ hãi, muốn chạy trốn.
Thế nhưng, nàng không hề cảm nhận được một chút sức mạnh nào.
Bởi vậy, kết cục nàng nhận được, đó là nàng sắp chết tại nơi đây.
“Chết đi, đồ nghiệt chủng”. Hắn ta hét.
Trường thương đâm tới, nàng nhắm chặt hai mắt, nhưng cơ thể nàng không cảm giác thấy bất kỳ đau đớn
Hai mắt đang nhắm chặt mở ra.
Thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là trường thương dừng giữa không trung.
Sau đó chiếc thương bay ngược lại, xuyên thủng người tên mặc hắc giáp. Hắn ôm vết thương biến mất, không rõ còn sống hay đã chết.
Nàng đem ánh mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một vết nứt không gian, tỏa ra bóng tối.
Mỏng manh như một trang giấy nhưng sâu không thấy tới điểm cuối. 
Đây là một cánh cửa sao?
Từ sâu trong bóng tối đó, tựa hồ có thứ gì đó đang hiện ra.
Đó là một nữ nhân, mái tóc xoăn dài đỏ rực, con mắt phải trống rỗng, chỉ toàn một màu đỏ, không hề có tròng mắt. Trong con mắt ấy có vô số những tinh thể màu trắng, rất nhỏ, cứ thế bay qua bay lại trông thật huyền ảo. 
Khoác trên mình trường bào màu đỏ được tô điểm trang sức một cách tinh xảo, nữ nhân ấy càng thêm lộng lẫy.
“Con gái của ta. Con không sao chứ” ?
Nàng không tin vào điều mình nghe thấy. Con gái ư ? Không thể nào ? Đó là ai ? Sao nữ nhân ấy giống ta hiện tại đến kỳ lạ vậy chứ ?
Thình thịch.
Kiều Vân bật dậy, thở dốc, sắc mặt nhợt nhạt.
“Đó... đó là gì ? Kí ức sao ? Hay một giấc mơ tồi tệ” ? Nàng tự hỏi với bản thân.
“Chuyện gì thế” ? Bạch Long mắt lim dim hỏi.
“Không có chuyện gì cả. Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đăng kí hội”. Kiều Vân đáp. 
Nói rồi nàng bật dậy, sửa soạn trang phục, đi xuống phòng ăn. Tại đây Thanh Nguyệt, Thanh Hằng, Ngọc Lan đã ngồi chiếm một bàn, đang chờ Kiều Vân, Bạch Long đến.
Ăn uống xong xuôi, họ bắt đầu xuất phát. Sau nửa canh giờ tìm kiếm, cuối cùng họ cũng tìm nơi đăng kí.
Đó là một hội trường lớn, nằm gần cung điện, thuộc quyền quản lí của hoàng gia. Nơi đây đâu đâu cũng là ma pháp sư, nhiều khu khác nhau, mua bán ma kĩ, ma thạch, ma khí đủ loại. Mà đại điện của nó ở chính giữa, cũng là nơi đăng ký lập hội.
Nhóm của Kiều Vân tiến vào đại điện, lập tức gây sự chú ý.
“Xin hỏi, công tử cần gì ở đây”. Một nam nhân vệ sĩ chặn nàng ngoài cửa.
“Ta à, ta muốn đăng kí lập hội pháp sư, xin thông báo chủ điện dùm”. Kiều Vân cười tươi nói.
Nhìn qua Kiều Vân hắn có chút không thuận mắt. Hắn nghĩ Kiều Vân chỉ là một công tử bột đẹp mã nào đó, muốn lập hội ra oai với thiên hạ, thực lực cũng chỉ pháp sư là cùng. 
Chưa kể đi sau Kiều Vân có tới năm đại mỹ nhân đi đằng sau, khiến hắn ghen tị vô cùng.
Tuy vậy nhưng hắn có nhiệm vụ, trọng trách được giao, nên miễn cưỡng chấp thuận đi vào thông báo.
Khoảng mười phút sau tên đó quay lại nói: “Vào đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.