Kiều Vân vô cùng hài lòng về mấy đứa trẻ này, bỗng nàng nhìn thấy bóng ảnh nữ tử dịu dàng, ôn nhu quen thuộc. Nàng hô lớn: “Hằng tỷ! Ta ở đây nè!”
Thanh Hằng nhìn Kiều Vân, ánh mắt không giấu nổi sự kích động, vội vàng chạy đến dang hai tay ôm chặt lấy Kiều Vân, khóc oa oa như hài tử: “Hu hu Kiều Vân ngươi đi biệt tăm hai năm mới về. Làm chúng ta nhớ ngươi chết à!”
Nàng cười khổ, khẽ vuốt ve mái tóc mượt của Thanh Hằng. Kiều Vân vóc người mảnh khảnh, cao hơn Thanh Hằng nửa cái đầu, cảnh tượng giống như một tỷ tỷ đang khuyên bảo tiểu muội vậy. Nàng ngước nhìn xung quanh, vô số ánh mắt chăm chú đang nhìn hai người, hai má hơi ửng hồng do ngại ngùng nói: “Hằng tỷ à, tỷ 30 tuổi rồi. Mừng quá thì cũng nên giữ thể diện chút đi, đám trẻ đang nhìn chằm chằm chúng ta kìa”.
“Mặc kệ! Cho tỷ ôm thêm chút nữa cơ”. Thanh Hằng quả quyết nói, nhìn vào bộ dạng vòi vĩnh này không ai tin được đó là mỹ phụ 30 tuổi có một đứa con gái cơ chứ. Do kích động thái quá mà thể diện vứt sạch sẽ rồi.
Kiều Vân đành im lặng, không làm gì nữa, để mặc cho đám hội viên mặc sức bàn tán.
“Này, tỷ tỷ xinh đẹp đó là ai thế. Hình như rất thân thiết với quản lý thì phải?”
“Chịu, ta ở hội này hai năm rồi mà chưa thấy người này bao giờ?”
“Đó là người sáng lập ra hội này đấy, hội trưởng Kiều Vân”. Hài nữ mặc bạch ngân giáp nói.
“Thật sao? Ta được nghe Nguyệt tỷ, Lan tỷ kể rất nhiều về hội trưởng đó, về cả những điều ngài ấy làm nữa”. Nam hài tóc chôm chôm ngạc nhiên nói.
“Ta cứ tưởng phải là một lão nhân râu tóc bạc phơ hay trung niên nhân, nam nhân tuấn mỹ gì gì đó, ai ngờ là một thần tiên tỷ tỷ. Ôi!” Nam hài vừa đánh nhau sử dụng thủy hệ nguyên tố than vãn.
“Nghe nói hội trưởng ra đi có việc quan trọng, ngài hứa hai năm khi đại hội thi đấu giữa các hội pháp sư bắt đầu thì trở về. Không ngờ về sớm hơn một tuần nữa’’. Một hài nữ khoảng mười hai tuổi tóc bạc nói xen vào.
Khoảng năm phút sau Thanh Hằng mới chịu buông tha Kiều Vân, lau đi nước mắt trên má, nàng quay ra nói với nữ hài mặc bạch ngân giáp: “Tiểu Hàn, con mau đi gọi Ngọc Lan, Thanh Nguyệt, Bạch Long tới đây, nói là Kiều Vân đã trở về. Chúng đảm bảo sẽ vui mừng lắm”.
Nữ hài đó gật nhẹ đầu, sau đó chạy khỏi căn phòng chính. Kiều Vân hướng mục quang về đám trẻ, mỉm cười nói: “Hằng tỷ, tỷ vẫn chưa giới thiệu chúng cho ta nha”.
Thanh Hằng chỉ cười trừ, giới thiệu từng đứa một. Hội của nàng hiện tại có chừng 17 thành viên, 9 nam tám nữ. Nữ hài lớn tuổi nhất là Mặc Kì, 16 tuổi, là đứa từ nãy đến giờ cứ giữ khư khư vẻ mặt băng lãnh, không quan tâm gì đến Kiều Vân. Nhỏ nhất tên Lâm Tâm Như, bốn tuổi. Đám nữ hài này ai cũng đoan trang sạch sẽ.
Nam hài lớn nhất cũng chỉ 14 tuổi, nhỏ nhất 6 tuổi. Nam hài tóc chôm chôm tên Lâm Vương, 8 tuổi, ca ca của Lâm Tâm Như. Đánh nhau với nó là Lâm Thiên, 9 tuổi, đại ca của huynh muội họ Lâm. Hai đứa này như nước với lửa, suốt ngày tranh dành, gây gổ nhau. Luôn luôn ngăn cản hai người là Dạ Tử Hàn, 9 tuổi, nữ hài mặc bạch ngân giáp.
Đám trẻ này hầu hết đều là trẻ mồ côi, hay nhà gặp tai nạn, hoặc không nơi thân thích, không nhà cửa, nạn nhân cướp bóc,… do Thanh Nguyệt, Ngọc Lan tình cờ thu về. Hai năm trước cũng chỉ chọn được chín đứa. Hầu hết đám con nhà giàu không có ai thèm đăng ký, họa chăng có đăng ký thì với tâm tính ngang ngược, không coi ai ra gì cũng chẳng được nhận. Ngoài ra có thiên tài đi nữa thì cũng chỉ có tham gia học viện ma pháp danh tiếng, hội pháp sư lừng danh, không để ý tới cái hội mới lập chưa đầy hai năm này.
Mấy đứa nhỏ này sau khi luyện hóa ma thạch thực lực cũng coi như được tăng tiến, mỗi đứa sở hữu một loại ma khí riêng. Ma kĩ cửu cấp, ma khí thất cấp, ma thạch cao cấp, có ai còn được đãi ngộ cao như thế này. Chỉ sợ lộ ra không khéo Huyết Nhãn hội người đến xin gia nhập kéo dài dài, hấp dẫn bao nhiêu thiên tài. Đến cả những quái nhân tu luyện hàng trăm năm vẫn còn động tâm, có nguy cơ mang họa sát nhân, làm mục tiêu đuổi giết của cả đế quốc.
Đứa tu luyện nhanh nhất cũng đạt đến pháp sư cao cấp đỉnh phong, lấy thực lực hiện tại thì lứa trẻ đồng tuổi cũng khó mà ăn lại, trừ một số siêu cấp thiên tài biến thái.
Chưa bao giờ Kiều Vân cảm thấy vui vẻ như bây giờ, được ngắm nhìn những đứa trẻ ở chính hội của nàng vui đùa thôi nàng cũng mừng rỡ lắm rồi. Đang đùa nghịch hài nữ Lâm Tâm Như thì Thanh Hằng hỏi: “ Vân muội, hai người đi theo muội là ai thế?”
Kiều Vân nói: “Vị bằng hữu đây là Lam Phong, còn tiểu muội này là Thiên Tuyết Linh, muội tình cờ gặp được ấy mà”.
“Ở sao lại tiểu muội vậy m…” Chưa kịp nói hết câu, Thiên Tuyết Linh đã bịt Kiều Vân bịt miệng lại, nàng ta thì thầm với Thiên Tuyết Linh: “Tiểu muội muội là tiểu muội muội, con phải đóng giả nghe chưa. Không thì ta còn trẻ mà đã bị chụp mũ là có con thì mệt lắm đấy. Ngoan nào”.
Thiên Tuyết Linh gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Thanh Hằng cũng ậm ừ cho qua. Thanh Hằng lần trước cũng thấy Thiên Tuyết Linh, nhưng không nhìn rõ mặt nên chẳng nhận ra, cả bốn người kia cũng thế.
“Vân tỷ…” Thanh âm mang đầy vẻ kích động vang khe khẽ, Kiều Vân quay ra sau, thấy Ngọc Lan, Thanh Nguyệt, Bạch Long đứng cạnh Dạ Tử Hàn, sau lưng họ là một nam tử tuấn mỹ, tóc dài màu lục, có hoa văn thần bí bao bọc một bên mắt. Ngọc Lan, Thanh Nguyệt lộ rõ sự xúc động trên khuôn mặt, đôi mắt đã sớm bao bọc một màng nước tinh khiết.
Kiều Vân đã sớm dang rộng vòng tay, cười nói: “Nào, lại đây”.
Hai người nhất thời không kìm chế được, chạy xô vào lòng Kiều Vân, cười hạnh phúc trong khi nước mắt giàn dụa, trông thật khó coi.
“Hai cái đứa này, rõ ràng lớn rồi mà còn mít ướt”. Kiều Vân tặc lưỡi.
Bạch Long không nói gì, biểu hiện vẫn lạnh lùng như trước, chỉ cười mỉm. Nàng ta nhìn Lam Phong, Lam Phong cũng nhìn Bạch Long.
“Long tộc!” Lam Phong thốt lên kinh ngạc.
“Ngạ quỷ tộc!” Bạch Long nói đồng thời với Lam Phong.
“Chuyện gì thế?” Đám trẻ ngước nhìn hai người với vẻ khó hiểu.
“À không có gì đâu, ha ha…” Bạch Long và Lam Phong vội xua tay, sau đó hai người lại cần nhau thì thầm to nhỏ.
“Không ngờ lại gặp Ngạ quỷ tộc hiếm thấy ở đây, ngươi theo nàng ta làm gì?” Bạch Long chất vấn.
“Ta hỏi ngươi mới đúng, Long tộc cường đại đi theo nàng ta có việc gì?” Lam Phong hỏi ngược lại.
Bạch Long thở dài nói: “Ta bị ép phải đi theo bảo hộ nàng ta, có điều nàng ta quá mạnh, cần gì phải bảo hộ cơ chứ?”
“Ngươi cũng thế à? Ta cũng bị ép phải đi theo, nàng ta rõ ràng mạnh hơn chúng ta. Ta còn bị nàng ta làm nhục nữa chứ”. Nghĩ đến việc bị Kiều Vân phát hiện thân phận, sau đó đặc biệt “chăm sóc” thân thể, Lam Phong thoáng đỏ mặt xấu hổ.
Hai người vô cùng ngạc nhiên, cả hai đồng thời thốt lên một tiếng: “Ui đồng chí đây rồi!” Rồi ôm nhau than thở. Đám người Kiều Vân ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì hết.
Sực nhớ ra một chuyện, Kiều Vân liền hỏi: “Đúng rồi! Cái ngày toàn hội pháp sư thi đấu với nhau bao giờ bắt đầu thế?”
Thanh Nguyệt nói: “Năm ngày nữa, tổ chức tại đấu trường gần cung diện hoàng gia. Luật lệ hơi kì quái. Người tham gia dao động từ độ tuổi 6 đến 18, ít hơn hoặc nhiều hơn thì không được phép tham gia, với lại những hội viên đăng ký đầu tiên cũng không được tham gia nốt”.
“Năm ngày nữa tổ chức, năm thành viên tham gia, mà hội chúng ta toàn trẻ con. Lớn nhất thì có Mặc Kì, hội viên đầu tiên thì không được phép tham gia. Chúng lại chưa từng đánh nhau bao giờ, thể lực khá yếu. Ta cũng không muốn đám trẻ bị thương, nhưng nếu không tham gia thì mất mặt lắm”. Thanh Hằng nói, lời nói ra hơi chút buồn rầu.
“Không phải hai đứa nhóc này đánh nhau giỏi lắm sao?” Kiều Vân chỉ tay về Lâm Vương, Lâm Thiên nói, thanh âm có chút tiếu ý.
“Ahihi được hội trưởng khen thế này thật ngại quá”. Hai nam hài này hơi cúi đầu, ra vẻ ngượng ngùng.
“Không phải tỷ ấy khen các ngươi đâu đồ ngốc”. Dạ Tử Hàn trừng mắt nói.
“Quyết định rồi, ta sẽ cho Dạ Tử Hàn, Mặc Kì, Lâm Vương, Lâm Thiên, Thiên Tuyết Linh ra thi đấu”. Kiều Vân suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nói.
Nghe vậy cả năm người có tên đều giật mình, Thiên Tuyết Linh, huynh đệ họ Lâm vỗ tay hưởng ứng. Dạ Tử Hàn thì trầm ngâm, gật nhẹ cái đầu. Mặc Kì hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn Kiều Vân, dường như không thích cái sự việc này cho lắm.
“Tỷ cho họ ra đấu thật sao? Lỡ như…” Thanh Nguyệt lo lắng nói.
Kiều Vân cười, trấn an Thanh Nguyệt và giải thích: “Mấy đứa này tuyệt đối không làm chúng ta thất vọng đâu. Tin tỷ đi, tỷ đã chọn chúng mà”.
Nàng quay ra nói tiếp: “Với kỹ thuật mấy đứa này, cần phải rèn luyện. Sáng hôm sau ta sẽ thực hiện huấn luyện đặc biệt, đảm bảo bá đạo trên từng hạt gạo ngay. Còn giờ thì… chuẩn bị thịt cá rau củ quả cùng đồ uống. Ta sẽ đích thân nướng thịt đãi tất cả mọi người”.
Đám người Bạch Long, Thiên Tuyết Linh, Thanh Nguyệt,… nghe vậy vô cùng hứng thú. Đồ nướng của kiều vân con số một luôn, ăn vào khó quên, thậm. Đam Mỹ Hài
“Hội trưởng đích thân nấu cho chúng ta ăn sao?”
“Hơi lo ngại đấy, trông như thiên kim tiểu thư vậy có biết nấu ăn không ta”. Đám trẻ lại bắt đầm đàm luận. Lập tức Bạch Long hét to thích thú: “Ha ha Kiều Vân đồ nướng của ngươi ngon bá cháy luôn. Ta chỉ mong có thế”.
Ngay cả Bạch Long bình thường lạnh lùng mà còn hét toáng lên như trẻ con, còn bộ dạng vui sướng của mấy người lớn, thì điều này là thật rồi. Đám trẻ cũng phụ họa theo, vội vàng chuẩn bị.