Đến khi chiều tối, khi mà ánh dương đỏ rực u ám chiếu xuống khu rừng, cũng là lúc bài tập ngày hôm nay kết thúc. Lâm Vương, Lâm Thiên, Dạ Tử Hàn, Mặc Kì mệt mỏi rời khỏi dòng thác, ai nấy đều vật vờ như xác chết, nằm bệt ra một mỏm đá trông thật thảm thương. Thiên Tuyết Linh ngơ ngác nhìn bốn người uể oải như sắp đến thời khắc tử vong, khó hiểu nói: “Ủa nước mát mà? Sau lại biểu hiện như thế kia”.
Bốn người sợ hãi không thôi. Thiên Tuyết Linh là cái quái gì chứ? Làm vậy là cố tình trêu tức mình sao? Họ rất muốn nói với nàng ta như thế nhưng thấy biểu hiện ngây thơ vô tội này cũng chỉ lắc đầu thở dài, than rằng bản thân quá yếu kém, không bằng nổi một nữ hài tám tuổi.
“Xong chưa? Có thể đi về được không?” Kiều Vân nhìn bốn đứa trẻ thê thảm như thế, cảm thấy có chút mặc cảm tội lỗi, lập tức hỏi.
“Con… cạn sức rồi…” Dạ Tử Hàn thở dốc, cố gắng nói từng chữ một.
“Bọn… con… cũng thế…” Huynh đệ họ Lâm cũng đồng thanh nói.
Kiều Vân thấy vậy, khẽ lắc đầu than thở: “Rồi rồi mấy tiểu quỷ, bây giờ ta sẽ đưa các con trở về. Ừm… mấy đứa ở ký túc xá đúng không nhỉ”.
Ba người Dạ Tử Hàn, Lâm Vương, Lâm Thiên vô lực gật đầu. Nàng quay ra nhìn Mặc Kì: “Còn ngươi thì sao?”
Mặc Kì ngập ngừng: “Tôi…” Sau đó quay mặt ra chỗ khác nói: “Không có gì, đi về được”.
Nàng ta chống tay vào mỏm đá, giữ cho thân thể vững vàng trên mặt đất. Hướng phía chân núi lảo đảo bước đi, được một quãng khoảng hai mươi mét thì ngã bịch xuống đất.
Kiều Vân ngay lập tức chạy đến, bế Mặc Kì trên tay, chép miệng: “ Chậc… chậc… Cao ngạo đến thế là cùng, sợ thua thiệt hay sao mà cứ… Thôi không nói nữa! Cố quá thành quá cố bây giờ. Để ta đưa ngươi về”.
Lời nói nghe có phần giống như trách mắng, chế giễu, nhưng nó lại chứa đựng sự quan tâm, lo lắng của Kiều Vân. Mặc Kì hai má hơi hồng, miễn cưỡng đáp: “Vậy thì… thế cũng được”.
Tâm ý khẽ động, đôi hắc dực dài năm mét xuất hiện sau lưng, liên tục vỗ khiến cát bụi mịt mù, cây cối đong đưa. Một màn xảy ra khiến bốn đứa trừ Thiên Tuyết Linh há hốc miệng không biết nói gì. Hội trưởng của bọn họ… có cánh! Đôi cánh diễm lệ ấy chúng được thấy nhiều trong các sách vở, trong các câu chuyện cổ tích. Đó là… thiên thần!
“Mấy đứa nhớ giữ bí mật dùm ta nhé! À… Linh nhi, đưa họ về dùm ta”. Kiều Vân cười nói, cái vút đã bế Mặc Kì bay lên trời cao.
“Vâng!” Thiên Tuyết Linh đáp, đôi cánh một đen một trắng cũng xuất hiện sau lưng. Ba đứa trẻ còn lại cũng kinh ngạc nhìn hài nữ này. Hôm nay họ thấy những gì cũng quá sức tưởng tượng rồi, lai lịch của hội trưởng và Thiên Tuyết Linh có vẻ như vô cùng thần bí khó dò.
Trên bầu trời đỏ rực không một gợn mây, mặt trời u ám chiếu những tia nắng vàng thê lương xuống nhân gian, từng cơn gió xuân khẽ thổi qua, mang theo cả hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ ở phương xa đến, có một bóng ảnh giương đôi cánh đen đang bay chầm chậm. Kiều Vân bế Mặc Kì lướt đi trong gió, Mặc Kì háo hức nhìn xuống bên dưới. Từng ngôi nhà, lầu các, cây cối cho đến con người đều thu hết vào tầm mắt, không kìm nổi sự ngạc nhiên và kích động, nàng thốt lên: “Tuyệt… tuyệt quá…”
“Thế nào? Thích chứ!” Kiều Vân mỉm cười hỏi.
Mặc Kì ngước nhìn dung nhan Kiều Vân, hai má hơi hồng, rồi lập tức đưa mắt xuống dưới, ngập ngừng nói, trên miệng vẫn còn nét cười: “C… có! Thích lắm…”
“Vậy mới giống nữ nhi chứ, cứ giữ khư khư cái bản mặt băng lãnh thế sau này có ma nào thèm rước. Nụ cười mê hồn vừa rồi cũng quá đủ để câu dẫn người khác ấy chứ”. Nàng nói.
Vừa nhận ra mình đã có hành động không đúng với biểu hiện thường ngày, Mặc Kì lúng túng nói: “Không! Không phải! Làm gì có!”
“Khư khư… ngại ngùng làm chi cho đời nó khổ. Chưa nghe câu một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ à, nhưng mà cười không đúng chỗ thì có nguy cơ lấy rổ đựng răng đấy. Cười ít quá già sớm lắm”. Kiều Vân nhỏ tiếng trêu chọc.
“Phì…” Mặc Kì bụm miệng cười trước câu nói đùa của nàng. Thấy vậy Kiều Vân nói tiếp, thanh âm có chút thương cảm: “Ta không biết vì sao ngươi lại suốt ngày biểu hiện cứng ngắc như vậy, nhưng cũng nên hòa đồng với mọi người chút đi. Khi mà lần đầu chúng ta gặp nhau ta đã nhận ra ngươi rất khác thường, lúc được nghe Ngọc Lan kể về xuất thân của ngươi, ta cũng khá đồng cảm. Có thể người khác nhìn vào sẽ khinh thường, sẽ thấy chúng ta yếu đuối, nhu nhược hay chỉ là một kẻ bất hạnh, có vết thương sâu sắc trong lòng. Nhưng mà nơi chúng ta ở hiện tại, chính là Huyết Nhãn hội pháp sư, được vui đùa cùng mọi người, chia sẻ niềm vui nỗi buồn, tạo nên nhiều kỉ niệm đẹp. Như vậy đâu có tồi tệ. Phải không nào?”
Mặc Kì không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. Nàng định mở miệng nói gì đó, nhưng lại thôi, chỉ đưa mắt ngắm nhìn cảnh sắc hoàng hôn, u ám tĩnh mịch. Một lúc sau, mi mắt dần nhắm lại, Mặc Kì đã về với miền cực lạc… à nhầm, đã đi vào giấc ngủ.
“Ngủ rồi à? Đang định đưa đi ngắm hoa đào nở rộ, nhưng thôi vậy”. Kiều Vân mỉm cười, huy động tối đa lực lượng, trong nháy mắt đã về kí túc xá của hội.
Mặt trời dần ngả về tây, bầu trời bắt đầu u tối. Tòa kí túc xá này có khoảng mười bảy phòng, mười phòng của hội viên, một phòng ăn, một phòng bếp, mấy phòng còn trống, tùy ý ai thích thì ở. Nó tọa lạc ở một mảnh đất bằng phẳng, khá vắng vẻ, quanh vùng toàn các loài hoa đẹp đẽ với đủ loại màu sắc, chứ không mang vẻ đỏ rực u ám như mấy bông hoa nàng trồng xung quanh tòa lầu của hội. Thanh Nguyệt, Ngọc Lan lúc này đang tất bật chuẩn bị bữa tối, đứng trên hành lang không hẹn mà cùng nói: “Ủa Vân tỷ về rồi à? Tập huấn thế nào?”
Kiều Vân gật đầu nói: “Tốt lắm, đám trẻ rất kiên cường. Ta thấy chức vô địch đối với chúng ta không còn xa nữa”.
“Vậy sao? Đúng rồi, bọn muội đã nấu nướng xong xuôi. Tỷ chuẩn bị vào ăn cơm đi”. Thanh Nguyệt nói.
“Được, đợi ta đưa Mặc Kì về phòng đã, nó ngủ mất tiêu rồi, ta cũng không tiện đánh thức”. Kiều Vân nói, rồi quay người lên trên tầng, hướng phòng Mặc Kì đi tới.
Đặt Mặc Kì lên trên giường, đắp chăn cho nàng, đứng nhìn dung nhan thanh tú đang ngủ của Mặc Kì, Kiều Vân bất giác suy nghĩ về những lời Ngọc Lan nói: “Mặc Kì có một thân phận khá đặc biệt. Nàng ta vốn là công chúa út của Đại Việt đại đế, đúng hơn là con riêng của ngài. Từ nhỏ đã luôn bị khinh thường, miệt thị bởi các hoàng tử, công chúa khác. Mẫu thân nàng cũng không khá hơn, chỉ vì xinh đẹp hiền dịu xuất chúng mà thường xuyên bị các thê thiếp khác ghen ghét, chà đạp, lấy cớ bắt vẻ, nhục mạ. Tuy là sống trong hoàng cung nhưng không một ngày nào được yên ổn”.
“Từ nhỏ nàng có thiên phú ma pháp cao nhưng dù cố gắng thế nào cũng không được công nhận. Năm lên mười mẫu thân nàng qua đời do bị lừa đi vào rừng sâu trong đêm mưa bão, để rồi trượt chân ngã xuống vách núi đá. Bốn năm sau cuộc sống với nàng như địa ngục. Năm mười bốn tuổi bị cưỡng hôn với một tên công tử bột ăn chơi sa đọa, tính cách mục nát. Không cam phận chịu áp bức, Mặc Kì đã trốn thoát khỏi lễ cưới, bị vô số pháp sư, võ giả truy đuổi. Lúc đó muội có việc phải đến Hoàng thành, tình cờ bắt gặp nàng ta đang ngồi khóc trong một con hẻm nhỏ, váy cưới trắng tinh đã bị nhuộm đỏ bởi màu máu, thương tích trầm trọng. Sau đó thì chắc tỷ cũng đã biết, muội đưa nàng ta đi chữa trị rồi mang về hội Huyết Nhãn”.
Thời gian trôi ma mau chóng, chớp mắt bốn ngày đã qua. Ở Đại Việt đế quốc rộng lớn này, có không ít các sự kiện gây sự chú ý của nhiều người. Một trong những sự kiện được quan tâm nhất, đó là cuộc đấu tranh giành thứ hạng của các hội pháp sư tại Hoàng thành.
Hôm nay là ngày khai mạc của ngày hội quyết đấu giữa các Hội pháp sư tổ chức ba năm một lần. Ai nấy đều có tâm trạng háo hức mong chờ trận đấu này, trừ một số loại người.
Trong bốn ngày qua, năm người đều được luyện thể khắc nghiệt như mang vật nặng chạy bộ, ngồi xếp bằng dưới thác nước, nhảy qua nhảy lại trên các tán cây, bơi ngược dòng nước, thực chiến trong rừng sâu,… Thành quả thu được thì khỏi phải bàn. Mặc Kì đột phá Đại pháp sư, Lâm Thiên đột phá Pháp sư trung cấp sơ kì, Dạ Tử Hàn, Lâm Vương cũng sắp đột phá. Ngoài ra nhục thể cường hãn thêm một bậc, linh thức minh mẫn, thân thủ nhanh nhẹn.
Hoàng thành hôm nay vô cùng nhộn nhịp, người vào kẻ ra tấp nập, tiếng ồn ào huyên náo khắp khu phố, vang vọng khắp nơi trong thành, thậm chí phạm vi ngoài thành cũng nghe thấy. Sự xuất hiện của đám người Kiều Vân đã sớm gây huyên náo khắp thành. Căn bản bởi vì hội của nàng toàn những tuyệt sắc giai nhân, mỹ nam tử cùng hài tử. Trên mình mặc bộ đồng phục do Kiều Vân thiết kế, quần lam áo trắng, mang huy hiệu con mắt đỏ rực như máu.
Trong lúc đi tới đấu trường của Hoàng thành, nhóm người Kiều Vân sớm đã gây chú ý. Hội của nàng tuy toàn nữ nhân với hài tử nhưng khí thế cường giả phát tán ra mạnh mẽ vô cùng, hừng hực khí thế. Người đi đường thì xuýt xoa đứng ngắm còn những kẻ có tu luyện thì sợ hãi không thôi. Trong hội này có ít nhất năm, sáu cường giả cấp bậc Paladin, con số này biểu hiện cho sự bá đạo, nên không có ai dám bất kính.