Kiếm ảnh bay vù vù, nhiễu loạn cả bầu trời. Dạ Tử Hàn không chịu kém thế, xuất ra vô số đạo kiếm ảnh khủng bố, dài tới hai mét, phát ra ma lực hùng hồn. Kiếm ảnh liên tục va vào nhau tạo lên những âm thanh chói tai, một số đạo còn vô ý chém đứt cây cối mọt cách ngọt lịm, tựa như cầm dao sắc chém đậu phụ vậy.
Dạ Tử Hàn rút từ không túi không gian ra một thanh cự kiếm kì quái, dài hơn hai mét, khác hẳn với hình dáng nhỏ gầy của nàng. Thanh cự kiếm giống như là được ghép từ hai thanh kiếm với nhau thành hình chữ thập, màu đỏ máu, lưỡi kiếm còn có chỗ gai nhô ra nhọn hoắt, tỏa luồng khí yêu dị, cổ quái.
Nhìn thoáng qua thanh kiếm, Mạc Thiên Xích “ồ” lên một tiếng, thần sắc có chút ngưng trọng. Nàng từng sưu tầm vô số thanh kiếm kì quái, năng lực khác nhau, nhưng chưa thấy thanh nào cổ quái như thanh này. Vừa to vừa dài, còn khủng bố nữa, vậy mà chỉ một cô bé tám tuổi cầm nhẹ nhàng không chút gì, đủ thấy độ ảo diệu của nó. Đây nhất định phải là ma khí bát cấp, không, có khi còn mạnh hơn.
Dạ Tử Hàn nghiêm mặt, hai tay nắm chặt cây kiếm, mạnh mẽ múa kiếm, chém ra vô số đạo bán nguyệt sắc bén màu đỏ, nhằm thẳng vào Mạc Thiên Xích.
Đôi cánh vũ động, Mạc Thiên Xích tránh né trên không linh hoạt cực kì, sau đó không ngừng tìm cách đáp trả lại, kiếm ảnh quá nhanh nên nàng cũng dính chút ít, nhưng được tấm khiên tự tạo ngăn chặn. Tuy không thể xuyên qua nhưng cũng gây chấn động không thôi.
Cảm thấy sự tình không hay, Mạc Thiên Xích mau chóng đổi bộ giáp khác. Lần này là một bộ hắc giáp, nhìn thoáng qua có vẻ nặng nề, thanh kiếm biến đổi thành một màu đen, thân kiếm phình to ra, một bên lưỡi kiếm biến thành răng cưa.
Hai người xông đến va chạm không ngừng, tốc độ vung kiếm của Mạc Thiên Xích tuy không bằng Dạ Tử Hàn, nhưng uy lực kiếm chém ra chỉ hơn chứ không có kém, mỗi một đòn đều rung chuyển trời đất.
Mặc Kì phía sau liên tục triệu hoán dây leo, cổ thụ, cây gai, hoa hồng đen… đủ các loại thực vật kì quái để hỗ trợ đám người Dạ Tử Hàn, Thiên Tuyết Linh, Lâm Vương, Lâm Thiên. Bất quá không giúp được gì, bị Mộng Thi cầm chân đánh ngang sức.
Hỏa diễm, băng phong, thủy cầu, kiếm ảnh, dây leo, quang năng, hắc ám bay đầy trời, lực phá hoại kinh người. Nháy mắt vùng đất tĩnh mịch u tối đã bị san bằng thành một vùng đất hoang tàn, cây cối nát tươm, cát bụi bay mù mịt, linh thú nháo nhác đào tẩu.
Trận kịch chiến ác liệt này khiến không ít người trố cả mắt, trước đây khinh thường bọn họ, giờ phải cúi đầu tự nhận không bằng. Đối với ma pháp sư điểm yếu trí mạng nhất là gì? Chính là nhục thể không được cường hãn, tùy tiện ăn trọn một chiêu trong số họ vừa thi triển cũng đủ để một ma pháp sư hộc máu đầu hàng rồi. Huống chi cái đám quái vật này đập nhau liên hồi mà còn cảm thấy hưng phấn.
Nhiều người rất có hứng thú với hội của Kiều Vân, toàn những cái thứ ma kĩ kì quái, ma khí khủng bố, ai mà không thèm.
Lão hội trưởng Ma Cao dẫn toàn bộ thành viên còn lại qua chỗ Kiều Vân bàn luận. Nàng thấy một bóng dáng nữ tử khoảng 14 tuổi, mặc y phục màu vàng, mái tóc cũng màu vàng dài đến tận chân. Hai bên tai có thứ gì đó giống đôi cánh nhô ra, bé như cánh của tiểu thiên sứ vậy. Ngũ quan xinh xắn, mắt lấp lánh tinh quang nhìn nàng, và một điều quan trọng hơn nữa là… nàng ta đang lơ lửng trên không, và không một ai chú ý đến nàng, nhìn qua nàng giống như nhìn vào không khí.
“Tiểu cô nương đang bay này là?” Kiều Vân chỉ cô gái lơ lửng trên đầu Ma Cao hỏi.
Không đợi Ma Cao trả lời, nữ tử đó liều hỏi ngược lại, trông rất ngây thơ dễ thương: “Ủa? Cô có thể thấy ta sao?”
“Đương nhiên thấy, hỏi gì kì cục thế”. Kiều Vân khó hiểu nói.
Ma Cao kinh ngạc nhìn Kiều Vân, một lúc sau ông ta liền giải thích: “Vị này là người sáng lập Tiên Vĩ hội mấy trăm năm trước. Vì vài lí do có hơi… mà trở thành một oan hồn… À nhầm! Linh hồn thủ hộ trên hòn đảo linh thiêng của hội chúng ta. Hôm nay trở lại xem náo nhiệt. Chỉ có hội viên của hội mới nhìn thấy, không ngờ…”
Kiều Vân suy nghĩ một lúc, chợt nhận ra cạnh mình cũng có một thể loại như thế. Bỗng nhiên Hồ Ngân chui từ túi thần kì ra, thanh âm thập phần mừng rỡ: “A! Tiểu Tiên!”
Nữ tử tóc vàng cũng mừng rỡ kinh hô: “A! Tiểu Ngân”. Sau đó lập tức bay đến ôm nhau, cười khúc khích.
“Cái…” Ma Cao cứng họng, tồn tại của hội trưởng đời một đã khó thấy rồi, tự dưng lòi đâu ra thêm một người nữa, họ còn quen biết nhau.
Kiều Vân lắc đầu cười khổ, ra hiệu Ma Cao tiếp tục xem trận đấu, mặc kệ họ.
Trận chiến đang đến hồi ác liệt, Cô Liễu cười cười, miệng lau vết máu trên miệng: “Không tồi! Bà hội trưởng đó cũng giỏi phết á”.
Lâm Vương thở hồng hộc, cười lạnh nói: “Đương nhiên, hội trưởng của bọn ta là số một á. Hơn nữa bả nấu ăn rất ngon nha, nhất là món thịt nướng. Ôi! Giờ nghĩ lại vẫn thấy thèm, cảm giác như thịt nước trước đó ăn không bằng nổi một góc thịt nướng của hội trưởng”.
Hỏa Long đang đại chiến với Lâm Thiên, nghe thấy thịt ngon sáng mắt quay ra hỏi: “Thật không? Bao giờ rủ ta ăn với!”
“Mơ ngủ đi”. Lâm Thiên hét, sau đó ném quả cầu nước trên tay vào Hỏa Long, hắn liền vội nhảy sang chỗ khác. Mặt đất tiếp xúc với thủy cầu lập tức nổ một tiếng khủng bố, biến thành cái hố sâu năm mét.
Bỗng nhiên từ đâu bay ra năm người bay đến, hai nam ba nữ. Nam tử to cao lực lưỡng vác hắc chùy hét: “Bọn trẻ trâu tụi bây, dừng lại cho ta, ở đây có đứa nào tên Thiên Tuyết Linh không?”
Mười người đang đánh nhau kịch liệt nghe thấy thế lập tức dừng lại, đưa mắt nhìn năm kẻ tới. Trông thái độ hỗn láo không chút kiêng nể gì của năm người, Hỏa Long mạnh miệng chửi tục: “Dừng lại cái con bà nhà ngươi á! Câm ngay không lão tử đập cho trận bây giờ”.
Nam tử vác hắc chùy giận tím mặt, quát: “Con cẩu kia vừa nói gì? Có tin ta giết ngươi không?”
Lâm Vương cũng quát lại: “Con cẩu ngươi vừa sủa gì đó?”
“Ta sủa con mẹ ngươi đấy!” Nam tử bực tức nói.
Mười người kia lập tức cười rộ lên, bốn người đi cạnh nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn. Lâm Vương chế giễu: “Đúng, là một con cẩu vừa sủa ta. Ha ha”.
Nhận ra mình do giận quá mất kiềm chế, bị một tên hài tử 8 tuổi lừa. Hắn tức đến nỗi mặt đỏ bừng, đầu bốc khói: “Ngươi… ta sẽ giết ngươi”.
“Hả? Nói cái gì thế? Lão tử chẳng nghe thấy gì cả? Có ngon sủa lại câu nữa xem nào?” Lâm Vương lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn sang chỗ khác huýt sáo, tựa như không xem tên to cao vào mắt, đích xác là khinh thường.
“Tiểu tử đốn mạt! Tao sẽ giết mày!” Hắn không chịu nổi gào ầm lên, tiếng gào to đến nỗi mười người phải bịt tai lại.
Lâm Vương chỉ tay phía tên to cao cười ha hả: “Đúng là chó ngoan, bảo sủa cái sủa luôn. Ngoan ngoan lại đây ta cho gặm xương nè”.
Lập tức Hỏa Long, Lâm Thiên, Cô Liễu, Thiên Tuyết Linh phá lên cười. Mạc Thiên Xích, Tử Mi, Mộng Thi, Mặc Kì bụm miệng cười khúc khích, đến nỗi mặt đỏ bừng, nước mắt chảy ra. Không ngờ Lâm Vương nhỏ tuổi mà chơi thâm đến vậy, cái này là một cước đạp tan danh dự của tên to cao kia rồi.
Tên to cao trừng mắt, tỏa sát khí, định xông lên bổ cho Lâm Vương một chùy. Nam tử tuấn mĩ bên cạnh thấy vậy dang tay chắn trước mặt hắn, mắt híp lại, cười ôn hòa: “Vị tiểu đệ này, chúng ta không muốn gây sự với mấy người, chúng ta chỉ tìm người tên là Thiên Tuyết Linh thôi. Các bị có biết người này?”
Thiên Tuyết Linh bay trên không, ngơ ngác hỏi: “ Ủa? Chúng ta quen nhau sao?”
“Đương nhiên! Bởi vì… Ngươi là con của tên phản đồ khốn kiếp mà”. Nam tử đó nhấn mạnh từng câu từng chữ. Sau đó vung tay, một quả cầu quang năng bạch sắc bắn thẳng phía mười người.
Quang cầu bay với tốc độ chóng mặt, mười người còn chưa kịp phản ứng. “Ầm!” Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, đánh cho vùng đất đó thành hố khổng lồ, đường kính phải năm mươi mét, sâu tới hai mươi mét, khói bụi mù mịt bao phủ không trung.
Khói bụi dần tan đi, để lộ mười người nằm bất động dưới đất. Lâm Vương, Hỏa Long, Lâm Thiên, Cô Liễu ở gần trung tâm quả cầu nhất, bị thương trầm trọng, máu phủ khắp người, bất động tại chỗ, không rõ sống chết.
Mấy nữ tử Mạc Thiên Xích, Tử Mi, Mộng Thi, Mặc Kì, Dạ Tử Hàn, Thiên Tuyết Linh cũng không khá hơn bao nhiêu. Mạc Thiên Xích, Dạ Tử Hàn do có giáp bảo vệ, bị nội thương trầm trọng, vẫn mơ mơ tỉnh tỉnh. Mộng Thi, Mặc Kì ở phía xa chút nên bị chấn bay. Mặc Kì do đã luyện thể nên vẫn tỉnh táo, trực tiếp phun một búng máu nhuộm đỏ cả đất. Mộng Thi yếu ớt hơn nên bất tỉnh.
Thiên Tuyết Linh, Tử Mi do vẫn còn phi hành nên chỉ bị lực phản chấn bay mỗi người một phía, thân thể va đập đổ liên tiếp mười mấy cây cổ thụ. Tuy rằng còn tỉnh táo nhưng xương cốt chắc bị đứt đoạn, máu từ cổ họng liên tục thổ ra, thảm cảnh vô cùng.
Trông một màn xảy ra, nhiều người khiếp sợ trước thực lực của họ, nhiều người còn cười thầm. Kiều Vân, Ma Cao không giữ nổi bình tĩnh, khí thế cường giả bộc phát, sát khí nồng nặc, ánh mắt bốc hỏa ngùn ngụt, nghiến răng ken két. Uy áp này của Kiều Vân cũng phải đến Thần Ma, Của Ma Cao chí ít là Thống Lĩnh, nhiều người không chịu nổi, phun máu vội lui ra ngoài. Mấy hội viên bên cạnh sắc mặt vô cùng khó coi, vì chúng chưa bao giờ thấy hội trưởng phẫn nộ như vậy. Ngay cả mấy nữ nhân thân cận với Kiều Vân cũng lộ ra vẻ tức giận, động sát tâm.