“Hừ! Thiên sứ gì chứ, chỉ là một bọn nham hiểm độc ác, không phân biệt phải trái và kiêu ngạo. Tốt thôi, ta sẽ thành toàn cho ngươi”. Kiều Vân hừ lạnh, tốc độ đề thăng tới cực điểm, hai tay vung trảo.
Không đợi năm thiên sứ phản ứng, “phập” – âm thanh xuyên qua da thịt vang lên, thoáng chốc hai thiên sứ một nam một nữ đứng trước mặt nam tử cầm trái tim đã bị xuyên thủng lồng ngực. Móng vuốt của nàng tràn ngập máu tươi, chảy từng giọt xuống đất, ba kẻ kia ý thức được nguy hiểm, sắc mặt đại biến, vội lùi ra sau mấy trăm mét.
Nhẹ nhàng rút hai tay ra, máu tươi tiếp tục phun xối xả, thân thể hai tên thiên sứ rơi từ trên không xuống như diều bị đứt dây, sau đó dần tan biến vào thiên địa. Trên tay nàng là hai trái tim trong suốt sáng rực, hay còn gọi là thiên sứ chi tâm.
“Choang”. Kiều Vân tức giận bóp nát, thiên sứ chi tâm vỡ vụn như thủy tinh. Sau đó đưa ánh mắt khát máu nhìn ba tên còn lại đang run rẩy trước sức mạnh của nàng.
Nam tử vừa nãy lên tiếng chê cười Kiều Vân giờ sợ hãi cực độ, không ngờ rằng ở cái đại lục nhỏ bé này lại xuất hiện một kẻ mạnh như thế. Lấy thực lực nàng bộc phát thì đáng lẽ vượt qua khỏi quy tắc thiên địa, bị thiên lôi bổ xuống đốt cháy thành tro, linh hồn tịch diệt, không thể ngờ rằng vẫn còn trơ trơ biểu dương sức mạnh ở nhân gian.
“Tiếp theo… đến lượt ba ngươi”. Kiều Vân cười quỷ dị, nụ cười này khiến trong tâm ai chứng kiến cũng không rét mà run, thực sự là quá mức dọa người. Nàng vận động ma lực, quang năng từ bên ngoài tụ tập trên tay phải nàng, thành một quang cầu. Quang cầu này phát ra ánh sáng chói lóa, từ một mét, phóng đại dần lên tới hai mươi mét.
Kiều Vân ném quang cầu về phía ba tên thiên sứ đang chuẩn bị vỗ cánh đào tẩu, tốc độ quang cầu nhanh vô cùng. Đúng lúc quang cầu gần chạm vào tên thiên sứ cầm thiên sứ chi tâm của Thiên Tuyết Linh, thì ngay trước mặt hắn, dị biến phát sinh. Không gian từ đó vặn xoắn lại, nổ “ầm, ầm”, ánh sáng bị bẻ cong, hình thành một lỗ hổng xoay liên hồi, hút quang cầu vào bên trong.
Quang cầu giống như là bị lỗ xoáy đó thôn phệ, hình dạng thay đổi liên tục, mấy giây sau trực tiếp tiêu tan, không để lại một chút dấu vết. Lỗ xoáy đó dần dần bành trướng, từ trong lỗ xoáy có thể nghe rõ tiếng nổ của lôi điện. Một trận đồ ma pháp bạch sắc cực lớn xuất hiện, phát ra quang mang chói mắt. Trận đồ này cực kì khủng bố, điên cuồng hút ma lực xung quanh, những hình tròn với các dòng chữ cổ quái điên cuồng xoay tròn.
Hấp thu đủ lượng ma lực nguyên tố nhất định, trận pháp đình trệ lại rồi ngừng hản, sau đó bắn ra vô số tia sáng rồi biến mất tăm.
Ma trận biến mất, để lại ba thân ảnh. Một nam tử tuấn tú mĩ lệ, khuôn mặt vô cùng tinh xảo, nếu ai không nhìn rõ y có yết hầu ở cổ thì còn cho rằng hắn thực sự là nữ nhân. Cạnh hắn là một nữ nhân tóc vàng diễm lệ, thoạt nhìn qua trông rất gợi cảm, chỗ lồi chỗ lõm phải nói cực kì hoàn hảo. Cuối cùng là một tên nam tử mặc bạch ngân giáp, hông đeo hoàng kiếm, dáng dấp nghiêm nghị. Cả ba tên này đều có tám chiếc cánh sau lưng, duy chỉ có tên nam tử mặt như con gái là cánh màu đen, hai kẻ còn lại đều cánh trắng, toả vô vàn khí chất thần thánh.
“Đây chính là kẻ đi cùng với con gái của tên khốn đó sao? Nhìn ngươi thấy quen lắm”. Nam tử bạch ngân giáp nói.
“Ồ! Thật mạnh! Không ngờ nhân gian vẫn còn kẻ như thế này”. Nam tử tuấn mĩ nói.
“Bọn ngươi… muốn bảo vệ chúng sao?” Kiều Vân nhìn ba kẻ trước mặt không có nổi một phần hảo cảm, đôi mày thanh tú nhíu xuống, ánh mắt hình viên đạn lườm gằm gằm.
“Họ là người hầu của bọn ta, đương nhiên phải bảo vệ cho chúng toàn mạng. Chỉ là ngươi đã giết hai người, bọn ta đã giết một người của ngươi, cộng thêm cái mạng của ngươi nữa, vậy là đủ”. Nam tử tuấn mĩ ung dung nói, nụ cười xán lạn, nếu như hắn mà xuất hiện ở chốn thành thị đông người thì có thể làm điên đảo nữ nhân, chỉ là hắn là địch nhân của Kiều Vân.
“Vậy đi theo thủ hạ của bọn ngươi đi”. Nói rồi, Kiều Vân vỗ cánh bay vụt đến, móng tay dài hơn 20cm, nhọn hoắt. Nàng chém vào trong không trung, lập tức mười hắc ảnh hình bán nguyệt từ đó bay thẳng về phía ba kẻ mới đến, phát ra hàn quang.
“Hừ! Không biết tự lượng sức”. Nam tử tuấn mĩ vỗ bốn đôi cánh đen, chỗ nàng vừa chém chỉ là tàn ảnh. Hai kẻ kia cũng lui ra đằng sau vài km.
Kiều Vân liếc nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc vây quanh nàng có tới ba mươi tên nam tử tuấn mĩ, dáng vẻ cười cợt.
Nàng cười lạnh một tiếng:” Phân thân à? Trò mèo mà cũng đòi đối đầu với ta”. Sau đó từ lưng nàng xuất hiện vô số các tia sáng đen kịt vặn vẹo, nhọn hoắt, bay lắc lư như một đàn cự xà với tốc độ nhanh kinh khủng.
Những tia sáng đen kịt này mau chóng xuyên thủng ba mươi tên nam tử tuấn mĩ vây quanh, không có máu huyết, thịt nát văng mà chỉ toàn tàn ảnh tan biến.
Nàng bỗng cảm thấy lạnh trên đỉnh đầu, thầm nói: “Không ổn”. Sau đó Kiều Vân vội thoái lui nhưng không kịp, tên nam tử từ trên không lao xuống, trên tay là một thanh gươm màu đen.
Biết tránh không kịp, nàng bèn đưa tay lên. “Phập”. Thanh gươm chém đứt lìa cánh tay trái của nàng. Nàng cắn răng nhịn đau, vội vàng xuất thủ, tay phải bắn ra một tia sáng bạch sắc, xuyên thủng gnười tên nam tử.
Tên nam tử trọng thương vội vàng thoái lui, trên ngực hắn là một lỗ hổng to tướng, máu chảy xối xả, cũng may chưa có dâm xuyên tim hắn. Tên nam tử tuấn mĩ kia sắc mặt tối sầm, mày nheo lại, sát khí ngùn ngụt. Hắn từ trước đến giờ chưa có bị thương lần nào, vậy mà giờ bị người ta xuyên cho một lỗ, cũng tại hắn quá khinh địch nên mới ngậm trái đắng.
Hắn nhìn sang Kiều Vân, cánh tay kia đã hồi phục từ lúc nào. Nhớ lại chiêu thức nàng vừa dùng, hắn cười ha hả nói: “Thì ra là ngươi! Thảo nào thấy rất quen mắt. Chính là cái kẻ mà năm xưa đã huyết tẩy trên thiên giới, làm cho thiên giới một phen kinh hoàng. Ha ha!”
Nam tử bạch ngân giáp đằng sau cũng nói chen vào: “Ma Đế sao? Hiểu rồi, nhưng ta nhớ lần đó ả đã chết rồi mà, luân hồi chuyển thế chăng”.
“Chuyển cái đầu ngươi! Ả có nhục thể gần như là bất tử với khả năng hồi phục kinh hoàng. Lúc nhìn thấy ả hồi phục cánh tay trong chớp mắt với chiêu thức ma pháp mang tính tàn sát ấy ta đã hiểu rồi”. Nữ nử đăm chiêu nói.
Nam tử tuấn mĩ từ trong người lấy ra viên đan tròn, to bằng hạt nhãn, lấp lánh quang mang. Sau khi ăn vào, máu ngừng chảy, vết thương dần khôi phục, bất quá khuôn mặt vẫn còn chút nhợt nhạt, hắn cười lạnh nói: “Ma Đế kinh diễm năm xưa không ngờ tụt hậu đến chừng này, ả này tuyệt đối không thể lưu lại. Ba chúng ta liên thủ diệt sát”.
Hai kẻ kia lập tức gật đầu gần như là cùng lúc, toàn thân chiến ý hừng hừng, xen lẫn sát khí. Mà Kiều Vân lúc này, đang ôm đầu gào thét, bộ dáng vô cùng thống khổ, giống như đang phải chịu đủ loại cực hình tàn khốc. Có thể đoán được lời nói của ba kẻ kia thực sự làm đầu nàng đau như búa bổ, muốn nhớ cũng không nhớ được, hình ảnh kí ức cứ lờ mờ hiện.
Ba tên này đang chuẩn bị liên hợp giết chết Kiều Vân, thì chợt tiếng lão hội trưởng Ma Cao vang lên như sấm: “Ba đánh một, đã là nhục nhã lắm rồi. Không ngờ các ngươi còn là thiên sứ cao quý thánh khiết nữa. Mà từ bao giờ thiên sứ đã đi chung với thiên thần sa ngã vậy”.
Nữ tử nhìn xuống Ma Cao dáng người gầy gò thấp bé, mỉm cười chế giễu: “Lão già mới lắm mồm đi. Đây là chúng ta đang chuẩn bị diệt kẻ thù của Thiên giới, không liên can đến ngươi. Còn lằng nhằng nữa đừng hỏi tại sao ngươi chết”.
Ma Cao bỗng cười lớn một hồi làm ba Thiên Hoàng cảm thấy khó hiểu, sau đó sắc mặt dần nghiêm lại, khinh thường nhìn ba cường giả trước mắt hừ lạnh: “Hừ! Từ bao giờ người Thiên giới được phép tiến nhập nhân gian giới làm càn, còn dám ra tay đánh hội viên của ta thảm hại như thế. Hôm nay không quản chuyện của Kiều Vân tiểu hữu như thế nào, ta dù không giết được thì cũng phải bẻ cánh các ngươi”.
Nói rồi, cả người lão bỗng hóa lớn, uy áp kinh người, cao tới trăm mét. Lão vung một đòn vào ba kẻ đang đứng trên không. Tuy lão phóng lớn, về lý thì tốc độ phải giảm mạnh nhưng lão không như thế, tốc độ nhanh vô cùng. Vừa đánh lão vừa hô: “Kiều Vân! Ta với ngươi sẽ liên thủ giết chết ba kẻ này, không cho chúng kịp trở tay”.
Ba Thiên Hoàng sắc mặt khẽ biến đổi, vội vỗ cánh bay ngược lại, nhưng bị dư chấn làm cho bay xa mấy chục km. Kiều Vân cũng đã dần lấy lại bình tĩnh, tuy rằng sắc mặt hơi tái nhợt, ánh mắt có chút thất thần nhưng vẫn gật đầu: “Được”.
Ba Thiên Hoàng triệt để cuồng nộ, chúng tưởng dễ dàng áp chế được Kiều Vân. Ai ngờ đối phương còn bá đạo hơn chúng nghĩ, còn lòi đâu ra một tên cường giả khác cũng mạnh không kém Thiên Hoàng. Ba kẻ này lập tức giải phóng thực lực chân chính, dù thiên lôi giáng xuống thì cũng mặc kệ, lấy tốc độ nhanh như gió thì né tránh dễ dàng thôi.
Bọn chúng đang định ra tay, bùng phát sức mạnh, bỗng từ đâu truyền lại tiếng hét lanh lảnh, ngọt ngào mềm mại nhưng chứa sự tức giận làm sắc mặt chúng biến đổi: “Thiên Thần dám tự tiện xâm nhập, phá hoại nhân giới. Hôm nay phải diệt sát các ngươi, lấy thiên sứ chi tâm các ngươi để tế ngài”.