“Vậy à?”
Kiều Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nàng tách khỏi mọi người đồng thời liếc nhìn xung quanh, âm thầm đánh giá nội thất bên trong tòa lâu đài.
Đây là một tòa lâu đài với cấu trúc và nội thất khá giống lâu đài phương tây, nhưng lại rộng lớn hơn nhiều. Hầu hết các đồ vật ở đây đều làm bằng đá ma thuật, cho nên ma lực ở đây luôn luôn dày đặc, rất thích hợp tu luyện.
Kiều Vân chậm rãi đi lên cầu thang hình xoắn ốc, nàng liếc qua mỗi tầng, phải kinh ngạc trước sự rộng lớn của nó qua những dãy phòng xa tưởng chừng vô tận.
Nàng tiếp tục bước, vừa đi vừa ngắm nghía tòa lâu đài, những cảm giác thân quen gần gũi liên tục ùa về làm lòng nàng nặng tr ĩu.
Nàng hướng đến nơi phát ra nguồn ma lực cực kì khổng lồ, có vẻ như đó là nơi chứa trái tim nàng.
Địa điểm này lúc nào cũng có ma lực khủng bố trào dâng. Vậy mà bên ngoài không hề có chút biến dị nào. Nàng nghĩ kết giới ma pháp ở đây cũng phải vô cùng khủng khiếp mới có thể bao bọc cả chỗ này, ngăn không cho ma lực thất thoát ra ngoài.
Kiều Vân cảm giác như thời gian trôi qua rất nhanh, một tiếng... hai tiếng... nàng không rõ là bao nhiêu nhưng cũng đủ để thấy nơi này cao đến chừng nào.
Sau một khoảng thời gian dài theo như nàng nhận thấy, cuối cùng Kiều Vân cũng đã đến nơi cao nhất của lâu đài.
Trước mặt nàng là một căn phòng khá nhỏ và một cánh cửa kì lạ với hình bàn tay ở trung tâm.
Nàng ấn tay vào đó, bắt đầu điều khiên dòng chảy ma lực trong người.
Tức thì những âm thanh “ầm... ầm...” của bánh răng vang liên tục. Cánh cửa tách làm bốn, kéo vào trong bức tường.
Bước vào bên trong, cảm giác đầu tiên ùa vào tâm hồn nàng là cảm giác hoài niệm, thân quen, cảm giác như có thứ gì đó đang vẫy gọi nàng.
Kiều Vân nhìn vào cái trụ ở trung tâm căn phòng. Trên cái trụ là một quả cầu thủy tinh to cỡ đầu người phát ra ánh sáng đỏ nhạt le lói.
Nàng tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào quả cầu thủy tinh. Thứ bên trong chính là một trái tim với hai nửa màu đỏ và màu đen, đang liên tục đập.
Nhận thấy sự hiện diện của nàng, như có linh tính trái tim bắt đầu phản ứng càng lúc càng mạnh.
Kiều Vân phải nhận một thứ áp lực vô hình đè nặng lên người. Nàng không chịu được phải quỳ hai chân xuống.
Quả cầu thủy tinh bắt đầu xuất hiện vết nứt đang lớn dần.
“Choang”.
Âm thanh thủy tinh vỡ vang lên. Trái tim ấy đang lơ lửng trên không trung, phát ra ánh sáng đỏ chói lóa.
Nó đang bay một cách chậm rãi về hướng bên trái của Kiều Vân, rồi nhẹ nhàng nhập vào trong đó.
Cơ thể nàng phản ứng mãnh liệt một lúc, sau đó nàng nằm gục xuống sàn, hai mắt nhắm tịt.
“Vượt qua phạm trù thế giới, bắt đầu phong thần”.
Âm thanh tiếng nói của ai đó vang vọng khắp bầu trời. Tức thì trên bầu trời tòa lâu đài, không gian bắt đầu vặn xoắn, rồi nứt toác ra tựa như xé rách bầu trời.
Tức thì tất cả mọi người trong lâu đài đều chạy ra ngoài sân, ngước nhìn lên bầu trời, miệng lẩm bẩm: “Đã đến rồi sao?”
Từ chỗ không gian nứt vỡ, chậm rãi xuất hiện một tấm bia khổng lồ, cao chừng ba mươi mét, rộng khoảng hai mươi mét. Trên tấm bia khắc ba chữ khổng lồ: “Bảng Phong Thần”.
Bên dưới ba chữ ấy là một bảng bằng phẳng hình nhữ nhật dài sáu mét, rộng chừng hai mét, khắc li ti những kí tự kì lạ.
Trên bảng ấy phát ra ánh sáng hoàng kim tại một góc, dần dần có một dòng chữ kì lạ bắt đầu xuất hiện.
“Minh Vương thần! Thăng cấp! Bán Thần! Chân Thần! Thần Cấp Cao! Phong danh hiệu: Thần Sinh Mệnh, Thần Không Gian”.
Giọng nói kì lạ vang vọng khắp không gian, nhưng Kiều Vân không hề nghe hay cảm nhận được nó. Bởi vì tâm trí nàng lúc này đã chìm sâu vào thế giới kí ức.
Trở lại thời điểm sau trận chiến với Thiên Đế.
Trên thiên giới.
Tại một vùng đất giống như ngọn đồi, có một cái hồ nước sinh mệnh, với khả năng chữa trị nhanh chóng vết thương dù nặng đến đâu đi chăng nữa, chỉ cần chưa chết là được. Trên đó có vô số cỏ cây hoa lá với sắc màu kị lạ, đẹp đẽ bao bọc cái hồ, cùng làn khói sương mờ mờ ảo ảo, đủ thấy nơi này đẹp không khác chốn bồng lai tiên cảnh.
Nằm trong cái hồ là tên Thiên Đế mười cánh đã từng hạ phàm tấn công nhóm Kiều Vân với bộ dạng khủng khiếp vô cùng. Hẳn chỉ còn một nửa thân phải, năm cánh bị thiêu rụi, máu loang lổ cả hồ, nhưng vết máu dần nhạt đi, bốc thành hơi nước, có vẻ như đây là công dụng đặc biệt.
Tại chỗ vết thương dần hồi phục với tốc độ vô cùng chậm, không những thế còn phát ra tiếng xì xèo như thứ gì đó bị đốt cháy, và cái vẻ mặt của hắn liên tục nhăn nhó dữ dội.
Thường thì hồ sinh mệnh sẽ giúp hồi phục vết thương vô cùng nhanh, cảm giác khoan khoái thư giãn chứ không như tình trạng của hắn.
“Khốn kiếp! Con ả đó! Mình đáng ra phải giết ả ngay mới phải. Không ngờ ả vẫn còn chiêu đó”.
Hắn làu bàu với giọng điệu khó chịu, đan xem sự tức giận ẩn giấu. Nghĩ về thứ gì đó hắn bỗng cười lớn: “Không lâu nữa đâu, có trái tim kia rồi, ta sẽ trở thành thần – tồn tại mạnh nhất rồi thống trị mọi thứ. Ha ha ha…”
Trong thần điện.
Ở đó có bốn thiên sứ đang đứng. Một nam tử tóc vàng với cánh màu đen, một nam tử bạch ngân giáp cánh trắng, một nữ tử bạch y cánh trắng. Cả ba đều có tám cánh, duy nhất nam tử tuấn mĩ còn lại có bốn cánh.
Bên trên tế đàn là một trái tim kì lạ, nó không có màu đỏ như nhân loại, thú vật, mà một bên màu đen một bên màu trắng, màu đen tỏa luồng khí u ám, màu trắng tỏa bạch quang thánh khiết.
Trái tim ấy lơ lửng trên không trung, từ trái tim dường như có luồng năng lượng mờ ảo lan tỏa, chảy xuống trận pháp thần bí bên dưới.
Trận pháp thần bí liên tục nhấp nháy ánh sáng đỏ, trông vô cùng bắt mắt giống như ánh sáng từ dải đèn treo trên cây thông khi giáng sinh đến. Bốn thiên sứ này nhìn chăm chăm vào tế đàn, biểu cảm trên mặt khá phong phú.
Nữ tử mở miệng đầu tiên: “Thứ này cũng kì lạ thật! Nó đang phát tát sức mạnh lây lan xuống hạ giới để phá phong ấn”.
Nam tử bạch ngân giáp liền nói: “Theo truyền thuyết được ghi chép lại. Cái tế đàn này được tạo ra bởi các Hắc Thần, dường như để phòng hờ trường hợp bọn chúng bị phong ấn hay tiêu diệt. Và điều kiện kích hoạt nó chính là trái tim bảy vạn năm có một này”.
“Tương truyền, các Hắc Thần bị phong ấn tận sâu trong đại lục, tại các vị trí rải rác trên đại lục bởi Tam Đại Thần. Cái tế đàn này có khả năng làm suy yếu phong ấn một cách từ từ nhưng thời gian quá lâu, phải tới hàng ngàn năm. Tuy nhiên có một cách để phá bỏ phong ấn một cách nhanh chóng”.
Tên thiên thần sa ngã khoanh tay nhìn trái tim, điềm tĩnh nói.
“Thưa đại nhân, đó là cách gì vậy?” Nam tử thiên thần bốn cánh lễ phép hỏi.
Ba thiên thần đồng thời nhìn chằm chằm thiên thần sa ngã với ánh mắt: “Ta muốn biết”. Bất đắc dĩ hắn thở dài rồi nói: “Ta cũng không rõ là có xác thực hay không. Nhưng ta nghe Thiên Đế đại nhân nói rằng đúng vào đêm trăng tròn có màu đỏ máu, lúc ấy toàn bộ năng lượng tà ác sẽ được tập trung lại. Trái tim hút lấy năng lượng đó, đổ vào tế đàn. Nguồn năng lượng đó mạnh đến mức đủ sức phá toàn bộ phong ấn do Tam Đại Thần dựng lên”.
“Đặc biệt vậy sao? Đủ sức phá toàn bộ phong ấn do Tam Đại Thần thuộc hàng ngũ thần cấp cao bố trí, cái này cũng thật khó tin quá đi”. Nữ tử hơi nghiêng đầu, chống cằm nói.
“Theo Thiên Đế đại nhân nói, thì Huyết Nguyệt mỗi chín ngàn chín trăm chín mươi chín năm sẽ tái xuất một lần. Huyết Nguyệt đại diện cho ác quỷ, đại diện cho tội lỗi nhân loại phạm phải, là hiện thân của sự hủy diệt. Mỗi một vòng lặp, năng lượng của Huyết Nguyệt ngày một mạnh lên, hình như lần Huyết Nguyệt trong vòng một tháng tới sẽ là thời điểm thích hợp nhất”. Thiên thần sa ngã giải thích.
Cả ba thiên thần nghe đồng thời gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Tên bạch ngân giáp nói: “Khi Hắc Thần tái sinh, đó sẽ là tận diệt của nhân loại và Thiên Giới. Và chúng ta sẽ được ban cho sức mạnh ngang hàng với các vị thần”.
“Fufufu… Nếu có được thứ sức mạnh ấy, ta sẽ giết lão già Thiên Tôn ấy, chiếm quyền điều khiển Thiên Giới, bắt tất cả mọi thứ phụng tùng dưới chân chúng ta”. Nữ tử cười độc địa nói.
Nam tử bạch ngân giáp thấy vậy tặc lưỡi lắc đầu: “Ngươi có vẻ ghét lão già ấy nhỉ? Ta cũng thế. Thế giới này dưới sự cai quản của lão yên bình quá rồi. Mà ta thì thích chiến tranh hơn. Ta sẽ dùng những trận chiến làm trò tiêu khiên, ha ha…”
Thế rồi cả ba đều cười đùa tự sướng với nhau. Dĩ nhiên là còn tên thiên thần bốn cánh nhưng hắn không nói gì cả, hắn chỉ lẳng lặng nở một nụ cười sặc mùi nguy hiểm, với những ý nghĩ đen tối.