Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chương 146: Yêu hay không yêu? (1)




Âu Hân lên xe rời khỏi Tử Uyển. Khương Ngọc Dao nhẹ nhấn chân ga, chiếc xe lao về phía trước. Âu Hân liếc nhìn cảnh vật bên ngoài, ánh mắt thờ ơ như có như không liếc kính sau.
Xe dừng lại trước một quán trà, Âu Hân mặc mặc váy trắng tao nhã thuần khiết bước vào.
Gọi một ly trà Long Tỉnh Tây Hồ hương hoa cúc, cửa cũng được đẩy ra, người được hẹn đã đi vào.
Âu Hân cười khẽ, đưa tay ra ý mời ngồi. Khương Ngọc Dao ngây ngốc ngồi xuống đối diện.
Tình huống này là cái gì đây?
Khương Ngọc Dao luôn theo dõi quanh Tử Uyển, hôm qua lại có một cậu bé bán hoa đi tới đưa cho cô ta một tờ giấy. Trên tờ giấy chỉ viết.
"Quán trà Hồng môn, 8 giờ sáng, không gặp không về — Đồng Âu Hân"
Khương Ngọc Dao đọc xong tờ giấy còn nghĩ là mắt mình có vấn đề. Trong lòng khó hiểu. Nhưng người đã hẹn vậy thì cứ đến.
- Cô uống trà gì?
Âu Hân nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt mang ý cười. Khương Ngọc Dao đầy một bụng nghi hoặc, tinh thần cảnh giác cao độ.
- Cô có ý gì?
- Chỉ muốn mời cô uống trà.
Âu Hân nhận ấm trà từ tay người phục vụ. Ở trước mặt Khương Ngọc Dao rót ra hai chén, ngón tay khẽ đi chuyển, một chén đã ở trước mặt Khương Ngọc Dao.
Lông mày Khương Ngọc Dao khẽ nhíu lại. Không phải hỏi cô ta muốn uống trà gì sao, sao nhanh như vậy đã tự ý quyết định rồi.
Khương Ngọc Dao nhìn chăm chú lý trà trước mặt. Không phải là trong trà có độc đấy chứ.
Âu Hân mỉm cười đưa ly trà lên miệng, thổi hai ba cái rồi uống. Khương Ngọc Dao vẫn không đụng. Mất kiên nhẫn, Khương Ngọc Dao vỗ bàn đứng bật dậy. Nòng súng đã yên vị chỉ vào mặt Âu Hân.
Âu Hân thản nhiên cười một tiếng, hành động tao nhã đưa ly trà đến bên miệng.
- Trà này quý lắm đấy, hương vị cũng rất ngon, cô chắc là mình không muốn uống chứ, cô Khương.
Khương Ngọc Dao méo mặt. Cô ta là một sát thủ, lại hay xem phim hành động nên trong đầu hiện tai đang nghi ngờ ly trà có độc. Bởi vì ly trà chắc chắn có độc nên Đồng Âu Hân mới giục cô ta uống.
- Nếu trà quý như vậy, tôi thật không dám nhận. Vẫn là để Đồng tiểu thư biết thưởng thức trà uống thì hơn.
Vừa nói, vừa đẩy ly trà của mình về phía đối diện, tay kia vẫn giữ nguyên vị trí của khẩu súng. Âu Hân cười nhạt một tiếng, cô đương nhiên là biết Khương Ngọc Dao là đang nghi ngại cái gì. Cô cũng không ngại một ly trà.
Âu Hân đưa tay cầm ly trà của Khương Ngọc Dao lên, tao nhã uống một ngụm, nụ cười đáy mắt vẫn chưa mất.
- Vậy tôi cũng uống một ly, coi như tiễn cô một đoạn đường.
Khương Ngọc Dao rót trà ra một chén sứ khác, coi trà như rượu, cũng không ngại nóng, một hơi uống sạch. Chén sứ đập mạnh xuống mặt bàn gỗ, kêu "cốp" một tiếng. Ngay sau đó, nòng súng đã dừng ở giữa mi tâm Âu Hân.
- Cô hẹn tôi tới đây là muốn tự tìm đường chết? Hay là...
Khương Ngọc Dao dừng lại, đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng riêng thiết kế trang trọng, ưu nhã theo kiểu truyền thống Trung Hoa, có một chiếc cửa sổ đang mở, trên bậu cửa sổ có một chậu mai cảnh, khủng cảnh bên ngoài nhìn rất đẹp, là núi giả.
Khương Ngọc Dao đã nghĩ Đồng Âu Hân chắc chắn đã cho người mai phục. Ngay khi cô ta có bất kì hành động nào thì đám người đó sẽ xông ra bắt mình. Nhưng hiện tại, khẩu súng đã được lên nòng, nòng súng cũng đã hướng vào mục tiêu,... mà không hề xuất hiện điều gì khác. Khương Ngọc Dao không biết, hôm nay đến đây gặp cô ta, Đồng Âu Hân chỉ đi
một mình, kế hoạch lần này cũng không có nói cho ai biết kể cả Vương Kì Hạo, bởi vì anh đã nói rồi, chuyện này tùy cô xử lí.
Âu Hân nâng mắt nhìn khẩu súng, cười khẽ một tiếng.
- Beretta PX4 Storm của Ý. Cô nghĩ với khẩu súng mình đang cầm.... Cô có thể thắng được tôi.
Khương Ngọc Dao kinh ngạc. Đồng Âu Hân vẫn nở nụ cười đó, nhưng cô ta lại cảm giác tay mình hơi run một chút, còn có cảm giác như bản thân đang bị đe dọa ngược lại.
Khương Ngọc Dao nhíu mày. Âu Hân đứng dậy, đẩy khẩu súng trước mặt mình sang một bên, lại là nụ cười khẽ.
- Tôi đưa cô đến một nơi. Đến đấy rồi mà cô còn muốn giết tôi, vậy chúng ta công bằng đấu với nhau một trận.
Âu Hân một lời đi thẳng ra ngoài, thái độ không phải là hỏi ý kiến đối phương có đi hay không, mà là đối phương bắt buộc phải đi.
Khương Ngọc Dao vẫn chưa thể theo kịp tiết tấu, đứng im lặng một chỗ nhìn Đồng Âu Hân đi ra khỏi phòng. Một lúc sau mới phản ứng, chân trước chân âu chạy ra khỏi phòng. Khương Ngọc Dao có cảm giác, bản thân hôm nay đều đi theo kế hoạch mà Đồng Âu Hân đặt ra chứ không phải Đồng Âu Hân đi theo kế hoạch của cô ta.
Âu Hân đi đến xe của mình, quay đầu lại nói một tiếng.
- Xe tôi hay xe cô?
- .... Xe tôi...
Khương Ngọc Dao đi đến xe của mình. Mở cửa xe, ngồi vào. Âu Hân cười một tiếng mở cửa xe của mình ra, với tay vào trong lấy ra một cây hoa bồ công anh được bọc rễ cẩn thận và một hộp gỗ. Sau đó đi đến xe Khương Ngọc Dao lặp lại hành động của cô ta. Khương Ngọc Dao liếc mắt nhìn sau đó sững người lại, đáy mắt xẹt qua một tia sợ hãi cùng hoảng sợ.
Khương Ngọc Dao đưa tay bóp ngực. Cô ta cũng không hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác như vậy, ở chỗ lồng ngực trái còn thấy nhói đau.
- Đi đâu?
Âu Hân đặt cây bồ công anh cùng chiếc hộp gỗ vào tay Khương Ngọc Dao, sau đó mở cửa xe đi xuống.
Khương Ngọc Dao nhíu mày nhìn Âu Hân.
- Chúng ta đổi chỗ đi. Cô cầm đồ hộ tôi, tôi lái.
Khương Ngọc Dao nghi ngờ, mày càng nhíu lại.
- Yên tâm, không đưa cô vào tù đâu.
Âu Hân cười một tiếng, trực tiếp đẩy Khương Ngọc Dao sang ghế lái phụ. Vào tù thì vẫn còn nhẹ cho Khương Ngọc Dao quá, tra tấn thể xác sao có thể so sánh với trả tấn tinh thần.
Thật ra, kế hoạch lần này Âu Hân đánh cược hai đường. Một đường tám mươi, một đường hai mươi.
Đường tám mươi cược Khương Ngọc Dao có yêu Viên Lạc Phàm. Nếu như có yêu, tra tấn tinh thần không phải là tốt quá rồi sao.
Đường hai mươi thì ngược lại, cược Khương Ngọc Dao không yêu Viên Lạc Phàm. Nếu không yêu, vậy chỉ còn cách đánh với nhau một trận, đánh không được vậy thì hết cách rồi. Về sau nếu có gặp nhau thì cũng chỉ đấm đấm đá đá.
Nhưng Âu Hân cược một bên tám một bên hai thì cũng có thể hiểu là cô chắc chắn về con đường nào rồi. Cô là phụ nữ, linh cảm phụ nữ mách bảo cô, Khương Ngọc Dao yêu Viên Lạc Phàm.
Khương Ngọc Dao hạ mắt nhìn xuống cây bồ công anh mà mình đang ôm trong lòng.
Đây là loài hoa cô ta thích nhất. Cánh hoa mong manh bay trong gió đi mất rồi, mang theo tình yêu và sự nhớ nhung đi cùng.
- Cô muốn dẫn tôi đi đâu?
Câu hỏi của Khương Ngọc Dao lúc này thật nhẹ nhàng, còn nghe thấy âm thanh như nghẹn ngào. Âu Hân thản nhiên trả lời.
- Thăm người.
Sống lưng bất giác cứng lại, tay chân Khương Ngọc Dao bắt đầu run rẩy.
Xe đã dừng lại. Khương Ngọc Dao đưa mắt nhìn ra ngoài. Sự sững sờ kinh ngạc viết rõ trên mặt.
- Cô đưa tôi đến đây làm gì?
Giọng nói gay gắt như có vẻ không thích. Âu Hân đẩy cửa xe đi xuống, để lại một câu chữ cho đối phương.
- Xuống.
Âu Hân đi vòng đến trước mặt Khương Ngọc Dao, mắt nhìn ra chỗ khác.
- Cô muốn tặng hoa hay để tôi.
Khương Ngọc Dao run người, trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi mơ hồ không rõ.
Cô ta...đang sợ cái gì?
Không phải chỉ là đang đứng ở nghĩa trang thôi sao? Nhưng đây là nghĩa trang của những người quân nhân. Đôi chân như bị chôn tại chỗ, muốn nhấc chân cũng không được. Sự sợ hãi ngày một tăng không có dấu hiệu giảm xuống.
Âu Hân đưa tay lấy chiếc hộp gỗ. Cô cười một cái, nhưng không còn là nụ cười khẽ tao nhã, mà là cái nhếch môi đầy nguy hiểm.
- Sao? Sợ à? Không muốn vào à?
Khương Ngọc Dao run chân đi vào sau Âu Hân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.