Âu Hân đóng cửa phòng rồi đi vào, mắt nhìn thấy Tề Phi đang ngồi trên giường hát nghêu ngao, vui vẻ đi tới gọi.
- Tẩu tử!!~~ Em có mang cháo tới cho anh nè!
Tề Phi quay ra nhăn mặt càu nhàu.
- Lại cháo nữa sao.
- Bác sĩ nói người bị bệnh phải ăn thanh đạm, tẩu tử muốn nằm viện mãi sao? Hơn nữa....
Âu Hân bỏ cặp lồng cháo xuống bàn, cúi thấp đầu nói bên tai Tề Phi.
- Vừa rồi em đi qua phòng trực của y tá, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ. Anh biết họ nói với nhau về việc gì không?
Tề Phi quay ra chớp mắt nghi ngờ hỏi:
- Việc gì?
- Họ khen anh trai em rất trưởng thành đẹp trai, cô y tá là hoa khôi của bệnh viện còn nói muốn đi tỏ tình với anh ấy.
- Thật?
Âu Hân đem đầu mình gật như giã gạo, vẻ mặt biểu hiện bản thân nói rất đúng sự thật. Tề Phi lại cười lớn.
- Vậy thì càng tốt!
Hửm?! Âu Hân rút ghế ra ngồi xuống, tay chống cằm nhìn Tề Phi rồi ra vẻ nghiêm trọng nói.
- Tẩu tử, anh thật không để ý sao?
- Tại sao anh phải để ý?
Âu Hân đập tay xuống giường đứng bật dậy.
- Em rõ ràng đã gọi anh là tẩu tử rồi.
- Tẩu tử thì làm sao?
Tề Phi chớp chớp mắt ngây thơ hỏi lại, Âu Hân há mồm tròn mắt ngồi lại xuống ghế.
- Anh không hiểu tẩu tử nghĩa là gì sao? Là chị dâu đó!
Tề Phi lảng ánh mắt ra nơi khác, nhỏ giọng nói:
- Gọi bậy bạ.
Âu Hân chọc chọc ngón tay mình vào má Tề Phi, sau đó đưa lên miệng làm điệu thổi thổi.
- Má anh nóng tới mức làm tay em bỏng rồi nè.
Tề Phi quay ra phản bác.
- Trời đang nóng, bộ em không thấy sao?
Âu Hân bĩu môi chống tay nhìn Tề Phi.
- Rõ là anh đang xấu hổ.
- Xấu.... cái gì chứ? Lớn rồi có phải con nít đâu mà xấu với hổ.
Âu Hân ngồi thẳng người dậy, làm ra dáng vẻ vô cùng nghiêm túc nói chuyện.
- Tẩu tử, mối quan hệ của hai người đã rõ ràng đến mức đó rồi, tại sao anh vẫn cứ trốn tránh. Em nói anh nghe, lời này em nói là thật, nếu anh mà còn không thành thật, anh trai em nhất định sẽ bị một cô gái xinh đẹp khác hút đi mất ấy. Đến lúc đó, em sẽ gọi người khác là tẩu tẩu, còn anh, có khóc cũng đừng trách em không nhắc trước. Anh nhìn xem, ở ngoài kia có biết bao người muốn ở cạnh anh trai em, anh em đẹp trai lại có tiền, vần đề sức khỏe cũng rất tốt, đầu óc lại vô cùng thông minh, có điểm gì không tốt.
Tề Phi nghe xong cũng chỉ yên lặng không tra lời.
- Tẩu tử, nếu anh vì chuyện của cha anh... Anh không có lỗi.
- Ai nói là anh cảm thấy có lỗi chứ.
Tề Phi lập tức giãy nảy lên phản bác. Âu Hân nheo mắt nhìn cậu gật đầu.
Vâng, em hiểu mà!! Anh không cảm thấy có lỗi.
Âu Hân mở cặp lồng cháo ra, khói trắng bay ra kéo theo mùi hương thơm phức của hành lá.
- Tẩu tử, cháo còn nóng, anh nhớ ăn ngay đó. Bây giờ em phải về rồi.
Lúc ra đến cửa Âu Hân còn quay lại nhắc thêm một câu.
- Chúng ta sống vì tương lai chứ không phải để tưởng niệm quá khứ. Tẩu tử, anh mau khoẻ nha!! Em về đây!!
Âu Hân vẫy tay vui vẻ đi về. Tề Phi vẫn còn ngồi thần người nhìn bóng dáng Âu Hân biến mất. Câu nói của Âu Hân vẫn còn vang trong đầu cậu, sống vì tương lai chứ không phải đi để tưởng niệm quá khứ. Âu Hân muốn cậu không để ý đến chuyện mà Phillips đã gây ra để bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.
Cuộc sống mới sao?
Cửa phòng mở ra, Dịch Cẩn chân không phát ra tiếng động đi vào.
- Đang nghĩ gì vậy?
- A!! Không có gì.
Dịch Cẩn cũng không hỏi nữa, quay người thành thạo lấy cháo từ cặp lông ra bát.
- Tôi tự ăn được rồi.
Tề Phi đưa tay ra muốn cầm bát cháo nhưng tay còn chưa chạm bát thì đã bị cái nhìn không chớp mắt của Dịch Cẩn làm cho lạnh cứng cả bàn tay.
Dịch Cẩn lại như không thấy có gì đưa bát cháo đến trước tay Tề Phi.
- Vây cầm lấy.
Tề Phi vội vàng rụt tay về, lắp bắp nói:
- Không... tay tôi vẫn còn thấy đau...anh cứ như mọi hôm đi.
Thấy Dịch Cẩn đã ra ngoài, Tề Phi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao nhưng anh có cảm giác hôm nay Dịch Cẩn rất khác, chính là... hình như Dịch Cẩn lạnh lùng hơn mọi ngày, còn lãnh đạm hơn cả mọi ngày.
Tề Phi ngơ ngác không hiểu gì.
...........
Những cơn gió lớn kèm theo với tiếng sóng đánh vào đá nghe như tiếng ai đó đang gầm gừ gào thét. Trên vách đá lớn đang có một đoàn người mặc đồ đen đang đứng, mắt hướng về phía biển lớn.
Tề Phi nhìn biển lớn, tay từ từ mở lọ tro cốt ra, bốc một nắm tro rồi tung ra phía biển lớn.
Lúc lên xe ra về, Âu Hân đi đến chỗ cha cô.
- Cha, người và anh hai đã nói chuyện chưa?
- Ta còn có việc bận phải trở lại Ý. Con nhớ giữ gìn sức khỏe, những việc khác con đừng nên suy nghĩ nhiều.
- Cha....
Đồng Thái Dĩ quay người đi lên xe không để Âu Hân nói thêm một câu nào. Âu Hân nhìn theo chiếc xe của Đồng Thái Dĩ đã đi xa thở dài một tiếng.
- Ở đây gió lớn, mau về thôi.
Vương Kì Hạo khoác áo choàng quân phục lên người Âu Hân, đỡ cô đi lên xe.
- Kì Hạo, anh nói xem, cha em và anh trai liệu có thể hòa hợp được không?
Vương Kì Hạo nhìn đôi mắt đen nhánh long lanh của Âu Hân, xoa đầu cô.
- Có em ở đây còn sợ họ không hòa hợp được sao?
- Họ rất cứng đầu.
- Yên tâm, còn có anh giúp em.
Vương Kì Hạo nâng cằm Âu Hân lên hôn nhẹ một cái lên môi cô, sau đó còn miễn phí thêm một nụ cười.
Viên Tiểu Trạch cùng Trương Hạ ngồi ở ghế trước đưa mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà vuốt mặt làm như mắt mù tại điếc không nghe cũng không nhìn thấy gì.
Thiếu soái nhà mình rải cơm chó, loại đồ ăn này không hề thích hợp với những con người độc thân như hai người. Cứ làm như không thấy gì có khi sẽ sống được lâu.
.....
Dịch Cẩn mở cửa phòng đi vào, cả phòng tối om chỉ có chút ánh sáng nhỏ bên ngoài chiếu vào. Anh đi đến bật công tắc điện, trước mắt đã hiện ra hình ảnh Tề Phi ngồi dưới đất, trên tay đang cầm một chai rượu vang đã uống phân nửa.
Dịch Cẩn tiến nhanh đến giật lấy chai rượu vang ra ném về phía cửa "choang" một tiếng lớn. Tề Phi không vui nhỉ lên.
- Vết thương chưa khỏi đã uống rượu?
- Mặc kệ tôi.
Tề Phi chống tay xuống đất loạng choạng đứng dậy đi ra cửa gọi người mang rượu lên. Tên thuộc hạ nhanh chóng mang một chai rượu vang khác lên. Nhưng mới bước được một bước vào phòng đã bị cái nhìn của Dịch Cẩn chiếu tướng khiến cho sợ run người không dám bước tiếp.
- Tề.... Tề thiếu.... rượu....
Tên thuộc hạ thấy cả người mình bỗng nhiên run bần bật, chữ phát ra chữ được chữ không. Còn chưa nói xong đã bị tiếng quát của Dịch Cẩn làm cho xách quần bỏ chạy.
- CÚT!!
Tề Phi tức giận quát lên.
- Anh làm cái gì vậy?
Dịch Cẩn không trả lời. Chân dài vừa đi tới cửa vừa cởi cúc tay áo. Đem cửa phòng đóng lại còn khoá trái, Tề Phi liền biết mình xong rồi. Đúng là một giây ngu dốt thì phải chịu chết.
Tề Phi lùi lại vào góc tường, tay chỉ về phía Dịch Cẩn run run nói.
- Dịch Cẩn, anh có giỏi... thì đừng có qua đây...
- Uống được rượu nghĩa là vết thương đã khỏi rồi?
Tề Phi bị thương ở bụng vì đỡ đạn cho Dịch Cẩn. Tính đến hôm nay cũng mới có hai tuần, vết thương đương nhìn chưa thể khỏi.
Dịch Cẩn cởi áo sơ mi vất xuống đất, từng bước từng bước tiến lại gần Tề Phi. Tề Phi vội vàng la lên.
- Dịch Cẩn, anh đừng có cầm thú!!