- Bắt đầu lễ kết hôn.
Cô tròn mắt nhìn cái con người lạnh lùng vừa phát ra câu nói ấy. Lễ kết
hôn bắt đầu, sao cô không thấy Vương Hạo Anh - Vương nhị thiếu soái,
chẳng lẽ để cô 1 mk làm lễ à, vậy mặt mũi cô ra đường còn để đi đâu
nữa. Đang định lên tiếng phản bác thì cái giọng lạnh lùng kèm đôi mắt
màu hổ phách ấy nhìn mà cô cứng họng, chữ nghẹn lại không phát ra được
- Hôn lễ kết thúc, tôi sẽ giải đáp.
Rồi cứ thế hôn lễ diễn ra 1 cách chớp nhoáng khiến Âu Hân không phản ứng lại kịp, muốn thoát khỏi vòng tay Kì Hạo nhưng càng cố bàn tay ấy lại
nắm eo cô chặt hơn. Đến lúc này cô mới ngớ người " Vương Hạo Anh đâu,
tại sao người làm lễ kết hôn với mình lại là Vương Kì Hạo " CHUYỆN GÌ
ĐANG DIỄN RA VẬY. Cô như con rối nằm trong lòng anh ta, mắt mở to hết
cỡ nhìn chằm chằm. Sau đó anh ta đưa cô 1 tờ giấy, hạ giọng nhả từng
chữ như uy hiếp:
- Kí đi, nếu không kí.....em tự biết hậu quả.
Cô nhớ tới nhà tù chính phủ là tay run run cầm cây bút kí vào tờ giấy mà không thèm lật sang trang trước xem nó là giấy gì.
Kì Hạo cầm tờ giấy đưa cho vị phó quan đứng cạnh mình rồi quay ra nhìn
vị mục sư. Vị mục sư lên tiếng khiến Âu Hân hoàn toàn chết sững, không tin vào tai mình:
- Từ nay, 2 con chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp. Chúc mừng Đại
Thiếu soái và Đại thiếu phu nhân, chúc 2 con trăm năm hạnh phúc.
Cô nghe thấy cái gì mà " thành vợ chồng, " gì mà " trăm năm hạnh
phúc ", vậy là sao. Vương Kì Hạo nhìn nét mạnh xanh tím của Âu Hân thì
nhẹ cười rồi chưa kịp để ai nhìn nụ cười ấy đã biến mất, chậm rãi lên
tiếng:
- Tôi muốn tạo cho cô dâu của mình 1 bất ngờ nên nén cho người bắt đi,
không ngờ lại làm cô ấy hoảng sợ mà bỏ chạy, đã làm mọi người ở đây lo
lắng. Vương Kì Hạo tôi xin được nhận lỗi.
Vương Kì Hạo vừa nói xong Hạ phu nhân đã không chịu được mà lên tiếng có phần tức giận:
- Chuyện này là sao, không phải Vương nhị thiếu soái kết hôn sao, tại sao lại thành...
Như hiểu câu nói, Vương phu nhân tiến đến trước giải thích. Hồi nãy
còn bực bội vì Âu Hân bỏ đi không ngờ nghe được lời giải thích từ con
trai mình mà tâm trạng bà cũng như Vương Đại soái đã vui vẻ trở lại.
- Chuyện này để tôi giải thích
- Mọi người cũng Vương gia là gia tộc lâu đời nhất ở Cổ Lạc Thành này,
việc lựa chọn dâu trưởng phải đặc biệt lưu tâm. Vì nhị thiếu bị nạn 1
năm trước trọng lúc làm việc gia đình tôi đã đưa sang Đức chữa trị,
nhân đây Đại thiếu lại có ý muốn kết hôn, còn nói đến hôn ước với Hạ
gia, nên cố ý nói là tìm vợ cho Nhị thiếu để tìm 1 nàng dâu tốt, không ngờ dù biết sẽ lấy 1 người như nhị thiếu mà con bé Âu Hân vẫn chấp nhận nên Đại thiếu rất ưng, chúng tôi cũng quyết định tiến hành hôn lễ cho 2 đứa.
Ùng ùng, Nghe thấy Vương phu nhân giải thích xong thì cả nhà Hạ gia như sét đánh ngang tai, Âu Hân lại được lần 2 sững người. " Chết rồi,
chết thật rồi " AAAAA " CẢ NHÀ HỌ VƯƠNG LÀ ĐỒ LỪA ĐẢO " " ĐỒNG ÂU HÂN
TÔI MUỐN LY HÔN ". Thân tâm Âu Hân gao thét dữ dội, cô quay mặt xuống
đám khách được mời tới tìm kiếm bóng hình chả mình ở đâu để xin cứu,
kết hôn với Vương Hạo Anh và Vương Kì Hạo là 2 việc khác nhau hoàn toàn, cha nhất định sẽ cứu cô. Nhưng không.... cô thấy cha mình giả thấy
cha mình giả làm khách thương nhân, bên cạnh là Joserp cũng đang nhìn
cha nhưng cha lại bình tĩnh uống ly rượu vang trong tay như kiểu " cha
đây biết từ trước rồi ". huỵch Âu Hân như hết sức lực ngã huỵch xuống
đất " hết thật rồi, lần này cô chết thật rồi ".