Thiêu Thân

Chương 45: Báo ứng




Đêm nay trong nhà Lâm Minh Triết không ai có thể an tâm ngủ được.
Sau khi trở về, Lâm Hào càng có vẻ lơ đãng, thậm chí còn quên mất mình sau khi nghe lén hai họ người cãi nhau đã lẻn ra ngoài gặp Lâm Hạc, âm thanh cũng quên che đậy, khiến Mạnh Thục Cầm trong phòng ngủ nghe thấy lại mắng cậu một trận.
Lâm Hào bịt tai không nghe đi vào phòng ngủ, nằm xuống giường nhìn trần phòng mình.
Nó chớp chớp mắt, nhớ lại lúc bố về nhà vào ban đêm, tâm trạng ông rất bất ổn, bố nó đã nói gì?
Hình như nói, trước kia chưa từng thấy Lâm Hạc coi tiền như mạng sống của mình đến vậy.
Đừng nói đến Lâm Minh Triết, ngay cả mạnh Thục Cầm cũng bị kinh hãi trước cảnh cuối cùng trước khi Lâm Hạc hôn mê, thiếu niên đầu đầy máu, đôi mắt đẫm máu đỏ bừng, thở hổn hển nói với bọn họ: "Cho dù các người có đánh chết tôi, tôi cũng không ban cho các người một xu!"
Hai vợ chồng thầm kinh ngạc, lúc ông lão để lại di sản, Lâm Hạc cũng không để rõ cảm xúc như vậy, lần này lại tuyệt tình như thế, một nửa đường lui cũng không thèm lưu lại.
Bạn cùng lớp của hắn báo cảnh sát, khi Lâm Minh Triết cùng Mạnh Thục Cầm từ đồn cảnh sát trở về, chỉ có Mạnh Doanh là bị tạm giam.
Mạnh Doanh trước đây từng có tiền án, lần này lại bị giam giữ, dọc đường đi, hắn liên tục gọi Mạnh Thục Cầm là "chị", nói tất cả đều là vì bà, bà không thể không quản.
Không ai ngờ rằng mọi việc lại diễn ra như thế này.
Nhưng từ thực tế, quả thật Mạnh Doanh là đột nhập vào nhà làm bị thương người khác trước.
Hai người họ giằng co hồi lâu, kỳ lạ là Mạnh Doanh không hề có vết thương nào, chỉ có vếy nhìn như một vết sưng nhỏ nhưng bộ dạng của Lâm Hạc lại đủ dọa người, khi được đưa lên xe cấp cứu, quần áo của hắn đều là máu.
Lúc này, bọn họ không biết Lâm Hạc lại có thể khiến chuyện này thành như vậy.
Khi tỉnh dậy, hắn kiên định kiện Mạnh Doanh, bộ dạng thề sẽ đưa hắn ta vào lại, báo cáo thương tích cho thấy bị thương nhẹ.
Mạnh Thục Cầm tức giận nằm ở nhà hai ngày, ngày nào cũng rên rỉ nói: "Tôi đã tạo cái nghiệp gì, mà gặp phải con sói mắt trắng vô nhân đạo này..."
Mạnh Doanh là em trai bà, nếu bà thật sự để hắn vào lại lần nữa, bố mẹ nhất định sẽ gây chuyện đến đây, đôi vợ chồng già ở bên cạnh chỉ có một đứa con trai, hơn nữa, Mạnh Doanh là thay bà ra tay.
Chuyện này Lâm Minh Triết ra mặt, ông vốn tưởng rằng cháu trai sẽ cho mình chút mặt mũi, không ngờ khi ông thật sự đến bệnh viện gặp Lâm Hạc, ánh mắt Lâm Hạc nhìn ông với nhìn một người xa lạ không mấy khác biệt.
Có điều nó, giải quyết riêng tư cũng được, nhưng gia đình bọn họ phải trả tiền viện và tổn thất tinh thần cho hắn.
Còn chưa kiếm được một xu nào từ việc này, đã phải đền tiền trước?
Gia đình Lâm Minh Triết mấy ngày không yên, quả nhiên không lâu sau, nhà ruột của Mạnh Thục Cầm cũng đến, sau khi gây chuyện ở nhà Lâm Minh Triết, họ đi vào phòng bệnh tìm Lâm Hạc, chỉ vào người mở mồm liền mắng, thái độ của Lâm Hạc không hề lay chuyển, không còn cách khác khóc rống lên, bộ dáng như muốn quỳ xuống.
Thẩm An chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ, sợ đến mức nắm chặt quần áo của Lâm Hạc không dám nói gì.
Cuối cùng vì quá ồn ào bị người trong bệnh viện đuổi ra ngoài.
Nếu là một con số nhỏ Lâm Minh Triết quả thực có thể đưa cho Lâm Hạc một ít tiền riêng của mình.
Nhưng Lâm Hạc lại mở miệng đòi ba vạn tệ, Lâm Minh Triết thật sự không có nhiều tiền như vậy, tiền tiêu trong nhà đều lầ Mạnh Thục Cầm quản lý tài, đừng nói đến việc yêu cầu bà đưa, chỉ cần nghe Lâm Minh Triết nói số tiền này đã khiến bà gần như tức ngất.
Lâm Hào cũng không tin anh trai mình có thể làm ra chuyện như vậy, đánh thì đánh, cái thì cái, họ luôn là người thân của Lâm Hạc, Lâm Hạc sao có thể nói như thế, anh căn bản không phải là người như vậy.
Thẩm An ngày hôm đó ngủ trên giường, hôm sau y tá đến nhìn thấy liền bị mắng, Thẩm An đỏ mặt, trong lòng có chút xấu hổ. Về sau đi nộp tiền đặt cọc một khoản tiền nhỏ được nhận một chiếc giường gấp ở đặt ở trong góc, bên cạnh giường Lâm Hạc.
Thái độ gần đây của cậu đối với Lâm Hạc cũng rất kỳ quái, ánh mắt nhìn Lâm Hạc có chút phức tạp, tuy rằng chăm sóc Lâm Hạc rất tốt, nhưng cậu thật sự không có kinh nghiệm phục vụ người khác, hành động đôi khi hơi lỗ mãn, không khéo léo lắm.
Lâm Hạc thoạt đầu nhìn cậu có chút không bình thường cũng không để vào lòng, chỉ cho rằng cậu bị hành vi của người nhà mình dọa sợ, muốn vỗ vỗ tay Thẩm An an ủi.
Kết quả lại bị Thẩm An tránh.
Lâm Hạc nằm viện một tuần, kiên trì đòi xuất viện.
Gia đình chú hai của hắn cũng đã đến đây mấy lần, nhưng Lâm Hạc không hề dao động, hoặc là đưa tiền hoặc là đưa Mạnh Doanh vào lại.
Ngày Thẩm An cùng hắn xuất viện, băng gạc trên đầu Lâm Hạc còn chưa được gỡ ra, cậu nhìn Lâm Hạc nhưng lại chần chừ không nói.
Lâm Hạc quay đầu nhìn cậu: "Có chuyện gì cứ nói đi."
"Cậu thật sự muốn đòi bọn họ ba vạn tệ sao?" Thẩm An cũng cảm thấy đây không phải phong cách của Lâm Hạc.
Lâm Hạc lắc đầu: "Chỉ là hù dọa bọn họ thôi, nếu bảo cô hai của tôi đưa tôi ba vạn tệ, chính là đòi mạng của bà." Hắn nói với giọng điệu không mặn mà cũng không lạnh lùng: "Càng là người tham lam thì càng không thể nhượng bộ, bọn họ rất biết cách được một bươc tiến một thước, chỉ từ chối không sẽ không cản được, cần phải biểu lộ ra loại lòng tham tương tự."
Suy cho cùng, viện phí của hắn không tốn quá ba vạn tệ.
Thẩm An nghe xong cũng không lên tiếng, lại liếc nhìn Lâm Hạc rồi cúi đầu, tựa như không hiểu, lại tựa hồ cho rằng Lâm Hạc không thể hiểu được.
"Hai ngày nữa tôi sẽ quay lại làm việc, nếu họ đến tìm cậu cậu liền khóa cửa, nếu mắng cậu cậu liền gọi cảnh sát, báo có người gây rối." Lâm Hạc đi bên cạnh cậu nói.
"Cậu thế này còn đi làm!" Thẩm An khó tin nhìn Lâm Hạc: "Mũi khâu trên đầu còn chưa cắt!"
Lúc này, Lâm Hạc như phát giác ra gì đó, sau đó dừng lại, đưa tiền cho Thẩm An: "Cậu bắt taxi về trước đi."
Thẩm An sửng sốt, Lâm Hạc hơi nghiêng người, Thẩm An nhìn thấy người đi theo bọn họ, Lâm Hào lén lén lút lút, trên mặt còn có một vẻ cổ quái khó nói.
Lâm Hạc hình như có chuyện muốn nói với em họ nên Thẩm An nghe lời rời đi trước.
Lâm Hào nhìn thấy Lâm Hạc quay người, ánh mắt rơi thẳng vào nó, liền không che đậy nữa mà đứng thẳng lên.
Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, Lâm Hạc là người đi tới trước, hắn hỏi Lâm Hào: "Có chuyện gì à?"
Lâm Hào đơn giản là không biết anh trai nó xảy ra chuyện gì. Mấy ngày nay trong nhà hỗn loạn, khi nó xuất hiện trước mặt Lâm Hạc, Lâm Hạc vẫn sắc mặt lạnh lùng hỏi nó có chuyện gì không.
Nó nhìn Lâm Hạc, rõ ràng nhất chính là cái đầu bị băng bó, lúc này trong lòng nó không còn oán hận cậu nó ra tay nặng nhẹ nữa.
Sau khi nghe được mấy ngày nay Lâm Hạc tàn nhẫn như thế nào, muốn tống tiền như ra sao còn nhất quyết đưa cậu mình vào tù, lại thêm những gì Lâm Hào chính mắt nhìn thấy, hắn nằm trong phòng bệnh hôn bạn học nam.
Rốt cuộc tại sao Lâm Hạc lại thay đổi? Có phải là nam sinh kia đã quyến rũ anh không? Lần trước nó nhìn thấy cậu ta nằm trên giường trong phòng Lâm Hạc còn cầm một cuốn sách, cậu ta có thể đang sống với Lâm Hạc. Đúng vậy, Lâm Hạc nếu chỉ có một mình tất nhiên sẽ không thể mâu thuẫn với gia đình mình, khẳng định là người này mê hoặc anh trai, nhắm vào tiền đền bù của anh trai, anh mới như vậy.
Nó lại nhìn vết thương trên đầu Lâm Hạc, trong lòng thầm nghĩ, làm sao có thể được? Lâm Hạc rõ ràng là cấp hai Lâm Hạc rất giỏi đánh nhau, đến hiện tại vẫn còn lưu truyền lúc đấy hắn hung hãn như nào, làm sao dưới tay cậu mình lại không còn sức đánh trả được, anh trai có phải cố tình bị đánh để đe dọa gia đình họ không?
Lâm Hào càng nghĩ càng sợ hãi, ánh mắt nhìn Lâm Hạc thay đổi mấy lần.
Đầu óc nó hỗn loạn, cuối cùng mặt trắng bệch hỏi: "Tại sao anh lại làm thế!?" Nó thậm chí còn vì nhìn khuôn mặt vô cảm của Lâm Hạc mà tức giận tiến lên mấy bước: "Rõ ràng là anh đã từng ở trong chúng em, chúng ta cùng nhau sống rất tốt, bố em còn nói sau này anh trở về nhà em sống, chúng ta không thể tốt như trước sao?"
Chẳng lẽ sống ở nhà họ không tốt hơn ở cái lều rách nát kia sao?
Tại sao Lâm Hạc lại không sẵn lòng? Rõ ràng lúc đó mẹ nó đã đồng ý.
Lâm Hạc không che đậy mà mỉa mai nhìn Lâm Hào, ánh mắt xen lẫn một chút thương hại không rõ ràng.
Hắn nói: "Sống với cậu như trước đây? Tốt lắm à?" Hắn nghiêng đầu: "Tôi ngày có thời gian rảnh cũng phải làm việc nhà, sáng dậy phải chuẩn bị một bàn ăn cho cả nhà mấy người, tối đến trước tiên phải dạy kèm cho cậu xong mới được đi học bài của mình, phòng của cậu dán đầy poster, còn có máy tính, phòng của tôi...ồ, quên mất, tôi làm gì có phòng, đấy chỉ là cái nhà kho nhà cậu mà thôi."
"Cậu có lẽ định nói, đấy cũng là cho tôi một miếng ăn, một nơi trú?"Lâm Hạc nói: "Cậu cảm thấy tôi không biết điều lòng tham không đáy?" "
Khóe môi hắn nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Lâm Hào, cậu có bao giờ nghĩ đến việc gia đình cậu tại sao đột nhiên có nhiều tiền như vậy để mua nhà ở khu đô thị mới chưa, cậu cũng sao lại có thể chuyển từ quê lên đây đi học? Rõ ràng với lương của chú hai, căn bản không đủ khả năng chi trả, cũng không đủ nuôi mấy người các cậu sống".
Lâm Hạo cắn môi, kỳ thật nó cũng đã âm thầm nghe nói qua, là từ mỗi đợt bố mẹ cãi nhau nghe ra một ít manh mối.
"Em biết, là di sản của ông nội đã được trao cho gia đình chúng em, nhưng gia đình chúng em cũng đã chăm sóc cho anh..."
Sự thương hại trong mắt Lâm Hạc càng ngày càng rõ ràng, tựa như hắn không biết tại sao lúc này Lâm Hào vẫn ngốc nghếch như vậy.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Di sản của ông nội?" Tiếng cười của hắn trở nên có chút rõ ràng: "Ông nội lấy đâu ra di sản!? Ông nội ngay cả đơn vị công tác đều không có, cũng không có lương hưu, sao có thể dư nhiều tiền như vậy?" Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng hơn, rơi lên người Lâm Hạo: "Đó là tiến bán căn nhà sau khi bố mẹ tôi gặp tai nạn, lúc đó không có ai sẵn sàng tiếp quản nhà tôi, ông nội mới đến chăm sóc, chúng tôi không có cách nào sinh hoạt mới bán nhà. Dù vậy, ông nội vẫn sống tằn tiện, không dám chi tiêu nhiều, sau này ông đi rồi để tôi có thể dựa vào cuốn sổ tiết kiệm đó để sống tiếp".
"Nhưng tôi không ngờ sau khi ông nội đi, cô hai và chú hai của tôi lại đến tranh giành quyền thừa kế này." Hắn nói: "Gia đình cậu lấy số tiền này chuyển từ quê lên, mua một căn nhà ở khu dân cư mới, chuyển cậu đến trường khác."
Lâm Hào phảng phất như nhận một cú sốc lớn, nó bị lời nói từ miệng Lâm Hạc châm cho đau đớn, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi: "Vậy anh cứ thế cho sao? Bố mẹ em cướp của anh anh liền cho sao? Rõ ràng..."
Hiển nhiên Lâm Hạc không phải là người có tính cách nhu nhược mặc người ức hiếp mình, nếu Lâm Hạc dễ dàng nói chuyện như vậy thì chuyện lần này đã không xảy ra.
Lâm Hạc dường như im lặng một lát, sau đó chậm rãi nói: "Lúc đó ông nội tôi đã qua đời, chú hai tôi đã đến tìm nói sẽ đưa tôi về nhà, nói rằng chúng tôi là một gia đình, lúc bố mẹ tôi mới qua đời họ sống khổ không nuôi nổi tôi, bây giờ đã khác, bọn họ đón tôi về nhà, nói với tôi rằng từ nay đây sẽ là nhà của tôi".
"Tôi đã tin." Lâm Hạc chớp chớp mắt: "Hơn nữa lúc đó tôi còn chưa thành niên, cho nên cũng cần có người bảo hộ."
Lúc đầu chú hai đối với hắn rất tốt, ngay cả Mạnh Thục Cầm cũng đối với hắn rất tốt, khoảng thời gian này không chỉ kéo dài trong chốc lát mà kéo dài rất lâu sau khi hắn đến nhà chú hai, đoanj thời gian ấy Lâm Hào còn rất bé, nhìn thấy hắn Mạnh Thục Cầm liền bảo nó gọi anh trai.
Một hai năm sau, một số thứ bắt đầu thay đổi một cách nhỏ bé.
Từ lòng biết ơn ban đầu, sau này biến thành gánh nặng, chỉ cần thời gian vài năm.
Cho dù vậy, Lâm Hạc vẫn liều mạng biểu hiện tốt, biểu hiện hiểu chuyện, biết làm việc nhà, chăm sóc em trai, để không ai phải lo lắng.
Nhưng hắn không ngờ rằng cuối cùng lại biến thành tình huống mà ngay cả cô hai của hắn cũng phản đối việc hắn ở lại đó ăn một miếng cơm.
Người mang lòng tham không đáy, sau khi nếm vị ngọt một lần, sẽ muốn có lần thứ hai, quả nhiên lại xảy ra.
Chú hai của hắn kỳ thực vẫn dùng cách nói cho qua như trước, nói bọn họ đều là người thân của hắn, nói bên cạnh chỉ có hắn và Lâm Hào, muốn bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, giống như việc hắn không muốn thêm tên lâm Hào vào tờ giấy tờ bất động sản kia thì thật là vô tình vô nghĩa.
Lâm Hạc trước đây đã từng tin tưởng điều này, hắn không hề nghi ngờ, lúc chú hai mới đón hắn về cũng thật tâm muốn chăm sóc hắn thật tốt, cho nên nhiều năm như vậy cũng không nói thêm gì nữa, cuối tuần vẫn sẽ đến dạy kèm Lâm Hào.
Nhưng điều này còn xa mới đủ...
Lâm Hào khóc, Lâm Hào không biết mình bắt đầu khóc từ lúc nào, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, trông nó có chút giống Mạnh Thục Cầm, nhưng tính tình dường như cũng giống với chú hai.
Nó nói: "Anh ơi, em không tin... sao lại có thể như thế này... sao bố mẹ em lại có thể làm ra chuyện như vậy..." Nó bắt đầu khóc và nói đứt quãng: " Em xin lỗi...anh..."
Nhưng nói thẳng ra thì nó chẳng có lỗi gì cả, nó chỉ hơi ngu ngốc một chút thôi.
Lâm Hạc nghe được nó xin lỗi, nụ cười châm chọc trên mặt chợt nhạt đi, cuối cùng hắn nói: "Trở về đi, Lâm Hào." Hắn không muốn nói thêm nữa, hắn và Lâm Hào đã nhiều năm như vậy hiếm khi liên lạc, hơn nữa bây giờ đây là lần duy nhất hắn nói với nó nhiều lời như vậy, khiến người ta ở đây phải khóc.
Kết quả, khi Lâm Hạc quay người định rời đi, Lâm Hào lại nắm lấy cánh tay hắn: "Anh đừng đi! Anh... anh nghe em nói..." Nó hít một hơi, bình tĩnh lại: "Em... Khi về tôi sẽ nói với bố mẹ tôi nói không để họ tranh với anh... nhưng... nhưng anh không thể đưa cho người khác... anh phải giữ cho riêng mình..."
Lâm Hào lời nói không đầu không não, Lâm Hạc nhịn không được hỏi: "Còn có thể đưa cho ai?"
Lâm Hào kiên quyết: "Chính là bạn cùng lớp của anh... Em đã nhìn thấy hết rồi!"
Vào một ngày mưa, Lâm Minh Triết cầm trong tay ba vạn tệ vẻ mặt u ám đến gặp Lâm Hạc.
Ông trông có vẻ buồn bã, nhìn Lâm Hạc, đưa tiền, nói nếu Lâm Hạc còn không giương cao đánh khẽ, gia đình ông ta sẽ tan vỡ.
Không biết vì sao Lâm Hào trở về lại phát điên, kêu gào bỏ học, không muốn đi học.
Vừa tuyệt thực vừa khóa cửa lại, nói rằng nếu họ đến gặp Lâm Hạc đòi tiền lần nữa, bản thân sẽ không bao giờ tiêu tiền của gia đình nữa.
Mạnh Thục Cầm tức giận đến phát bệnh, cha mẹ bà ba ngày một lần lại đến gây rối, cả nhà không có thời gian để sống yên ổn.
Cuối cùng Lâm Hạc cũng không đòi ba vạn tệ, chỉ muốn chú hai sau này đừng liên lạc với hắn.
Này có nghĩa là đoạn tuyệt quan hệ với gia đình của họ.
Lâm Minh Triết không biết tại sao lại đến nước này, tay cầm ba vạn tệ của ông run lên, nhìn Lâm Hạc nói: "Cháu... Cháu là đang trách chú hai sao."
Lâm Hạc không nói gì.
Hắn nhìn tấm lưng hơi khom của chú hai từ từ biến mất trong mưa.
Lâm Hạc bên này nói không truy cứu, chuyện gia đình bọn họ phải mất một thời gian mới giải quyết được, có lẽ bọn họ cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để lại làm phiền Lâm Hạc.
Vấn đề tiền đền bù cũng đã kết thúc.
Hồ Khả Nhậm nghe nói việc Lâm Hạc bị thương, nói Lâm Hạc làm lâu như vậy cho phép hắn nghỉ mà không bị trừ lương.
Đầu của Lâm Hạc đã được cắt bỏ các mũi khâu, bên trái bị hói mất một mảng bắt đầu mọc ra những sợi tóc cứng.
Hắn mua một chiếc mũ đội lên đầu, hàng ngày vẫn ra ngoài làm việc, cuộc sống như thường lệ.
Tuy nhiên, Thẩm An sau khi từ bệnh viện trở về lại hành động kỳ quái, ban đêm không còn bám lấy Lâm Hạc nữa.
Trong đầu Lâm Hạc thoáng qua điều gì đó, nhưng hắn vẫn bình tĩnh không nói nhiều.
Hắn hiểu rằng Thẩm An đã nhận ra điều gì đó và muốn cho Thẩm An một chút thời gian.
Điều hắn không ngờ tới là hắn đã cho Thẩm An thời gian, nhưng Thẩm An lại không muốn.
Hôm đó Lâm Hạc đi làm ở nhà hàng về, chỉ thấy Thẩm An đang ngồi ở bàn học viết gì đó thay vì chạy ra ngoài chơi.
Thẩm An nghe được tiếng Lâm Hạc đi vào, cũng không nhúc nhích.
Vẫn nhoài người trên đó viết.
Lâm Hạc lại gần, nhìn thấy một mảnh giấy màu hồng được ấn dưới tay Thẩm An.
"Cậu đang viết gì vậy?" Lâm Hạc đến gần, bóng in lên tờ giấy viết thư.
Thẩm An đáp: "Tôi viết thư tình."
Lâm Hạc hừ mũi một tiếng: "Cậu viết thư tình cho ai?"
Thẩm An cảm giác thanh âm kia tựa như đang cười nhạo mình, cậu mím môi, sau đó dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói: "Tôi muốn viết thư cho Tống Hiểu Viễn trong lớp chúng ta, cô ấy lớn lên xinh đẹp, thành tích tốt, tính cách rất ôn hòa, tôi chính là thích những cô gái như thế này!" Cậu nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, cố ý nói với Lâm Hạc.
Cậu cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hạc, tiếp tục nói: "Tôi đã sắp xếp xong, đợi bữa tiệc tri ân thầy cô kết thúc, tôi sẽ đưa thư cho cô ấy."
Lâm Hạc khịt mũi, trong mắt không hề có một tia ý cười: "Tiệc tri ân thầy cô? Tiệc tri ân thầy cô cần có tiền để tham dự. Tôi không trả tiền nên chúng ta không tham gia."
Mặc dù Thẩm An cho rằng mình hiểu tính cách của hắn nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc trước sự lạnh lùng tận xương tủy của Lâm Hạc.
Giáo viên chủ nhiệm của họ đối với Lâm Hạc không thể nói là không tốt, Lâm Hạc thậm chí còn không đến dự bữa tiệc tri ân giáo viên, cậu mở miệng nói: "Không thể nào! Cậu là lớp trưởng! Phí lớp đều ở chỗ cậu, cậu khẳng định tham dự tiệc tri ân thầy cô!"
"Tôi đưa học phí cho lớp phó học tập, cậu ta sẽ tổ chức tiệc cảm ơn."
Thẩm An tựa hồ bị cản trở trong hành trình tình ái của mình, bất chấp mà hét lên: "Dù sao tôi cũng không quan tâm! Nếu tôi không tham gia, tôi sẽ đợi cô ấy ở cửa. Tôi muốn đưa cho cô ấy bức thư tình tôi đã viết cho cô ấy! Tôi muốn yêu đương!"
Cậu bày ra vẻ mặt nghiêm túc, anh gấp bức thư tình lại và nhét vào một chiếc phong bì có cắm một bông hoa nhỏ.
Lâm Hạc sắc mặt hoàn toàn âm trầm, hắn giật lấy thư tình trong tay Thẩm An, nhìn cũng không thèm nhìn xé thành từng mảnh trước mặt cậu, giọng không che đậy nổi tức giận: "Cậu muốn yêu đương?" Hắn giận quá hóa cười: "Tôi thấy là cậu muốn chết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.