Thiêu Thân

Chương 66: Về muộn




Ngoài cửa sổ mưa tí tách rơi, trong phòng rất hôn ám, phòng khách thiết kế có chút quá mức rộng rãi, trong tình huống chỉ có mấy ngọn nến thắp sáng, Thẩm An nhất thời hoàn toàn không nhìn thấu được toàn bộ diện mạo của căn phòng.
Cậu chỉ nhìn thấy hoa văn tối màu của chiếc rèm cửa sổ được kéo chặt, lúc này không có ai lên tiếng, chỉ có khúc dương cầm Thẩm An không hiểu cứ ngân lên mãi.
Giai điệu rất quen thuộc, nhưng cụ thể tên là gì, Thẩm An không nhớ rõ nữa.
Cậu cả người đông cứng đứng trước chiếc ghế được Tề Tinh Việt kéo ra cho mình, sau đó dần dần thích nghi được ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi lên trên mặt Tề Tinh Việt, cậu nói: "Đây là có ý gì?"
Tề Tinh Việt cũng không muốn đi đường vòng: "Dáng vẻ em là loại hình tôi thích, hay là thử ở cạnh tôi không?", anh ta cầm chai rượu vang lên, đổ vào trong ly trước mặt Thẩm An.
Thẩm An phải dùng hết sức bình sinh mới không lập tức nhấc người rời đi, cậu nhìn dáng vẻ bình thản như không của Tề Tinh Việt, trong lòng thầm nhủ mấy lần, đây là con trai của Đổng sự trưởng, là cấp trên của cấp trên của mình...
Cậu cuối cùng thở ra một hơi, sau đó nói: "Ngại quá, tôi đã có bạn trai rồi."
Tề Tinh Việt có vẻ không hề tin, cảm thấy chỉ là lời giảo biện của Thẩm An, anh ta nhìn có vẻ mười phần nhẫn nại: "Không cần từ chối tôi gấp thế đâu." Anh ta nhướng mày: "Em chắc vẫn chưa hiểu rõ tôi lắm, hôm nay có chút đột ngột, em có thể chưa tiếp nhận nổi, tôi có thể cho em chút thời gian..."
Thẩm An: "..."
Tề Tinh Việt nhìn gương mặt Thẩm An, từ nốt ruồi son trên mí mắt đến cái mũi hơi vểnh, làn da quá mức trắng, đến dáng môi đẹp đẽ, chỗ nào cũng vừa ý anh ta.
Thẩm An có chút khó hiểu, không rõ vì sao Tề Tinh Việt trông có vẻ thông minh lại không hiểu những gì mình nói.
Vì vậy cậu lại lặp lại một lần nữa: "Tôi đã có bạn trai rồi." Cậu cực kỳ cường điệu: "Hơn nữa cảm tình cực kỳ ổn định." Cậu nghĩ, nếu Tề Tinh Việt đã có ý nghĩ như vậy với mình rồi, vậy cũng nên nói rõ, tránh để sau này làm việc lại lôi lôi kéo kéo.
"Ồ?" Tề Tinh Việt lại tiếp tục nói: "Vậy cậu ta có vẻ cũng không giúp em sống tốt lắm, chi bằng thử với tôi, tôi có thể giúp em không khổ như vậy nữa." Anh ta lại nhìn Thẩm An một cái, kết hầu hơi động: "Nếu như em không muốn làm việc, tôi đều có thể chiếu cố em." Anh ta đã nhiều lần nhìn thấy Thẩm An tăng ca, đến khi trời tối mịt mới cúi đầu ủ rủ ra khỏi công ty, trông dáng vẻ rất không thích đi làm.
Anh ta lại nói: "Nếu như em muốn tiếp tục đi làm, ở công ty phát triển, tôi cũng có thể dạy em rất nhiều thứ."
Thẩm An không hiểu tại sao sự việc lại phát triển thành lựa chọn giữa việc cậu tiếp tục đi làm hay không đi làm, Tề Tinh Việt lại có thể làm gì cậu.
Cứ như Tề Tinh Việt rất thân thiết quan tâm, vì cậu mà suy nghĩ ấy.
Nhẫn nại của Thẩm An bị mài sạch, cậu nhấc người đứng dậy: "Thời gian rất muộn rồi, tôi phải đi đây."
Biểu tình của Tề Tinh Việt biến đổi một chút, anh ta không lường tới việc Thẩm An một chút cũng không động tâm, anh ta nhấc mí mắt nhìn Thẩm An: "Thực sự có bạn trai rồi à?"
Thẩm An phát phiền: "Có thật mà!"
Tề Tinh Việt có lẽ ở công ty rất ít khi nghe thấy có người dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, anh ta trầm mặc một chút.
Thẩm An lại nghĩ anh ta nghi ngờ không tin, đột nhiên như nhớ lại điều gì, móc ra điện thoại: "Chỗ anh có sạc điện thoại không, điện thoại tôi bị tắt nguồn rồi, nếu như có sạc tôi có thể cho anh xem anh thân mật của tôi với bạn trai."
Tề Tinh Việt đương nhiên không muốn xem, trả lời Thẩm An: "Không có sạc điện thoại."
Thẩm An nghe xong rất thất vọng.
Tề Tinh Việt bị biểu tình của cậu làm cho tức đến buồn cười, anh ta khoanh tay nhìn về phía Thẩm An: "Em cự tuyệt tôi như vậy, không sợ đắc tội tôi sao?"
Trông bộ dạng trắng trẻo non tơ ngoan ngoãn, nói chuyện lại thẳng thắn như vậy.
Thẩm An cũng đáp lại ánh nhìn của anh ta: "Tôi có đắc tội anh à?"
Cậu có vẻ như hỏi rất chân thành, Tề Tinh Việt nhất thời vì đối diện với anh mắt sạch sẽ ấy, cả người lặng đi một lúc.
Thẩm An lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới điều gì, nghe có vẻ như đang muốn dạy đời Tề Tinh Việt: "Vậy anh...anh tốt nhất không được đem việc tư vào việc công."
"Rất không chuyên nghiệp."
Có chút ý tứ phê bình.
Tề Tinh Việt nhìn gương mặt của Thẩm An, đôi môi lại không tự giác mà mím chặt, kỳ thực cậu cũng rất căng thẳng, chỉ là tự mình trấn định mà thôi.
Cậu không có chút biểu tình gì, cho dù gương mặt đẹp đến mấy, nhìn như vậy cũng không khỏi có chút lạnh lùng.
Cậu lặp lại: "Tôi phải đi về rồi."
Bên ngoài mưa vẫn chưa dừng, thậm chí có vẻ càng ngày càng nặng hạt.
Tề Tinh Việt nói rất nhẹ: "Ồ?" Anh ta nghiêng đầu, bộ dáng cố ý ức hiếp người: "Vậy làm thế nào đây, mưa to như thế, tôi đã cho tài xế về trước rồi." Anh ta nhìn Thẩm An: "Em tự mình đi về sao?"
Anh ta nhìn thấy lúc này quai hàm cậu căng chặt, Thẩm An nắm chặt nắm tay, quay người đi khỏi phòng khách, mở cửa.
Khoảnh khắc cậu đẩy cánh cửa ra, cuồng phong mưa lớn lập tức tạt vào mặt.
Đương lúc cậu hít một hơi, định đâm đầu vào màn mưa rời khỏi nơi đây, Tề Tinh Việt đột nhiên từ phía sau bắt lấy cánh tay cậu.
Tóc mái của Thẩm An bị mưa làm ướt, cậu quay đầu nhìn Tề Tinh Việt, ngữ khí vừa vội vừa tức: "Anh làm gì thế!"
Tề Tinh Việt không nghĩ đến tính cách của cậu lại không dễ chọc lại còn rất ngang ngược như vậy.
"Làm gì? Ăn được em chắc? Mưa lớn như vậy em chạy ra ngoài, muốn để mình ướt ngày mai sốt tiện thể xin nghỉ làm?" Cổ họng Tề Tinh Việt phát ra mấy âm khàn khàn, từ huyền quan lấy ra một cái ô, nhét vào trong tay Thẩm An: "Cầm lấy, tôi lái xe đưa em về."
Tề Tinh Việt nhìn hoa văn hoa hồng trên thảm dưới chân, có chút tứ tối cầm chìa khóa đi về phía gara.
Đã cách khu biệt thự kia rất xa rồi, Thẩm An ngồi ở ghế sau, dùng ánh mắt cực độ cảnh giác nhìn Tề Tinh Việt lái xe.
Tề Tinh Việt rõ là bị ánh mắt của thẩm An kích thích, mưa rơi quá lớn, phía trước nhìn không quá rõ, anh ta cũng không dám lái quá nhanh, đã vậy lái một nửa còn bị tắc đường.
Trong xe không phát nhạc, chỉ có tiếng mưa đánh vào cửa kính, không khí trầm lặng.
Tề Tinh Việt cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Hôm nay tôi có chút đường đột rồi." Anh ta từ kính chiếu hậu nhìn Thẩm An, sau đó như giải thích nói: "Tôi cứ nghĩ em có ý với tôi."
Thẩm An có chút kinh ngạc: "Cái gì?" Trong trí nhớ của cậu, giữa cậu với Tề Tinh Việt ngoài công việc ra thì cũng chẳng có giao tiếp gì mới đúng.
Tề Tinh Việt nói: "Trong báo cáo em gửi, trong phần xử lý dữ liệu, hay mắc vài lỗi nhỏ."
Anh ta đánh vô lăng hai vòng: "Mỗi lần tôi gọi em đến văn phòng, em đều hỏi rất nhiều vấn đề."
"Tôi cứ nghĩ em cố ý, dù sao mấy lỗi ấy đều là rất cơ bản."
Trong xe đột nhiên tĩnh lặng.
Kỳ thực Kỳ Tinh Việt làm những chuyện như này, trừ việc năng lực công việc của bản thân Thẩm An có chút kém dẫn dụ chú ý của anh ta ra, sự tự tin tuyệt đối của Tề Tinh Việt chiếm phần lớn.
Thẩm An xấu hổ đến tức giận, muốn mở miệng phản bác mấy câu, lại không thể phủ nhận những lời của Tề Tinh Việt nói.
Xe cuối cùng cũng chầm chậm nhích, Tề Tinh Việt lái xe về phía trước, cần gạt nước gạt đều trên kính xe.
Lại thêm 20 phút nữa, xe đã đến nơi Thẩm An ở.
Tề Tinh Việt lại mở miệng: "Em bảo tôi đừng đem chuyện tư vào chuyện công, vậy em cũng đừng như thế, được không?"
Thẩm An hiểu ý của Tề Tinh Việt, trầm mặc một lúc mới nói: "Được, sau này tôi sẽ nỗ lực cải thiện năng lực công việc của mình."
Nếu Tề Tinh Việt đã cho bậc thang xuống nước, Thẩm An cũng rất trân quý công việc, Tề Tinh Việc động tâm tư lại không thành, vốn dĩ là chuyện anh tình tôi nguyện, Thẩm An lại rất kiên quyết cự tuyệt, Tề Tinh Việt lại không phải yêu cậu đến chết đi sống lại, đương nhiên cũng không muốn ép buộc đến kết cục khó nhìn.
Đến đây là được, hôm nay coi như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Ngày mai bọn họ lại là cấp trên cấp dưới bình thường.
Lâm Hạc tối đó không ăn cơm tối.
Hắn uống gần hết rượu trong tủ lạnh, hắn lúc mười giờ, mười một giờ đều gọi cho Thẩm An một cuộc điện thoại.
Nhưng đều không ngoài dự liệu tắt máy.
Trong não hắn không ngừng hiện lên hình ảnh người đàn ông kia dùng tay chắn mưa đưa cậu vào trong xe, còn có những tin nhắn chào buổi sáng, buổi tối đúng giờ xuất hiện trong điện thoại Thẩm An ngày trước.
Thẩm An 11 giờ 40 phút về đến nhà.
Cậu vừa mở cửa, một luồng hơi rượu mạnh phả vào mặt. Cậu nhìn thấy Lâm Hạc bộ dáng cúi đầu ủ rũ trên sô pha, không khỏi có chút áy náy, phía trên trà kỷ là mấy chai rượu có nằm có đứng lăn lóc càng khiến cậu sợ hãi.
Cậu đổi giày đi vào bên trong, tới trước mặt Lâm Hạc, vừa đi vừa nói: "Ài, mưa to thật, điện thoại của em hết điện rồi, về muộn quá." Cậu dựa vào bên người Lâm Hạc cười: "Ay da, có phải thấy em gọi đến nên đến công ty chờ em không?" Cậu đặt bàn tay lên gối Lâm Hạc, nói: "Xin lỗi nhé, em ngồi xe, người ta đưa nhầm địa chỉ, đường lại tắc, mới về muộn như thế."
——————
Mị: xin lỗi dạo này không update thường xuyên, mị hơn 20 nồi bánh chưng lần đầu nếm được trái đắng tình duyên nên hơi nản 😞 Hy vọng sớm vượt qua, cả nhà đừng trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.