Editor: Thơ Thơ
"anh!" Tô Nhị nghe đến giọng anh, viền mắt rưng rưng mà nhào tới trước giường.
Tô Nhiên sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, liền tại gò má cô nhéo một cái.
"anh đã tỉnh là tốt rồi." Tô Nhị không muốn xa rời mà cọ hai lần ở ngực anh, cô bé chợt nhớ tới Chương Diệc còn ở trong phòng, lập tức ngượng ngùng ngồi dậy.
"em nghe anh, sau này không gọi Chú Chương Diệc." vào lúc ấy cô bé cũng là muốn coi Chương Diệc là thượng cấp của Tô Nhiên, gọi anh trai có thể có chút thất lễ, mới gọi chú. Sau đó gọi thành thói quen, vẫn luôn không sửa đổi được.
"Một cái xưng hô mà thôi, không đáng kể." Chương Diệc nhìn hai anh em, hơi nhếch miệng.
"Nghe nói những ngày qua em đều ở trong Nhà họ Chương?"
"Ừm. Chú Chương Diệc—— anh, đối với em cực kỳ tốt." Tô Nhị quay đầu, có chút ngượng ngùng nhìn Chương Diệc liếc mắt một cái: "em ở tại nhà anh ta hơn một tháng rồi."
"Hai ngày nữa vẫn nên dọn ra, đi bên anh ở."
Tô Nhị bất đắc dĩ úc một tiếng.
"để cho cô bé ở nhà tôi đi, Thụy Khắc có thể chăm sóc cô bé. Thân thể cậu đều không tiện, làm sao có thể để Tô Nhị ở một mình."
Nghe đến Chương Diệc giúp cô nói chuyện, Tô Nhị cảm kích liếc mắt nhìn anh.
"Nhưng mà —— "
"Không có nhưng mà." Chương Diệc đi tới, tay đặt ở trên vai Tô Nhị, vỗ nhẹ nhẹ: "Tiểu nhị, em nói xem?" Thơ_Thơ_ddlqd
"em muốn ở nhà Anh Chương Diệc mà..." Tô Nhị tội nghiệp mà nhìn Tô Nhiên.
Tô Nhiên thở dài, "Thôi đi, thực sự là không có cách nào với em."
Tô Nhị hoan hô một tiếng, vui vô cùng mà hôn ở trên mặt anh một chút.
Tô Nhiên cùng Chương Diệc liếc mắt nhìn nhau, bên mép hai người đều lộ ra mỉm cười hiểu ý.
**
Ba ngày sau, Tô Nhiên liền có thể đi ra ngoài hoạt động. Bất quá chân trái của anh vẫn cứ không có khôi phục hoàn toàn, chỉ có thể ngồi ở xe lăn, do Chương Diệc đẩy, đi bên ngoài ngắm phong cảnh.
Phía bắc lầu điều dưỡng có một cái công viên nhỏ, phong cảnh tú lệ, cây xanh tỏa bóng, là thiên nhiên ngày hè. Ngày này chạng vạng, chờ nắng nóng rút đi một chút, Chương Diệc liền đẩy Tô Nhiên đi đến công viên nhỏ bên cạnh hồ hóng gió.
"Nghe nói ngày mai vụ án Bạch Lãng muốn mở phiên toà." Chương Diệc đứng ở bên người anh, lẳng lặng nhìn cây liễu bên hồ.
"ừm, tổng tư lệnh đã nói với tôi." sau khi Tô Nhiên tỉnh lại, người quân bộ tới thăm anh là một nhóm tiếp một nhóm, người tinh tường đều biết, lần này anh đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Chờ vụ án Bạch Lãng kết thúc, Tô Nhiên cách ngày thăng chức cũng không xa.
"Kỳ thực Bạch Lãng cũng là tướng lĩnh tài năng, nếu như không phải sinh ở Nhà họ Bạch, bị mang vào đường vòng, có lẽ sẽ không lưu lạc tới nông nỗi ngày hôm nay." Từng trải nhiều như vậy, trái lại Chương Diệc có thể khách quan đánh giá Bạch Lãng.
Tô Nhiên "Ừ" một tiếng, không biết nghĩ đến cái gì, anh quay đầu nhìn về phía Chương Diệc.
"Trưởng quan, kỳ anh tạm thời cách chức xét duyệt sắp đến rồi đi, sau đó vẫn là trở lại hạm đội thứ ba sao?" Thơ_Thơ_ddlqd
Chương Diệc lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tôi còn đợi thông báo, Chủ tịch Quốc hội thu được báo cáo tôi kiểm tra sức khoẻ, nói muốn suy nghĩ một chút nữa."
Hóa ra anh đã biết mình là Omega rồi sao? Tâm trạng Tô Nhiên không đành lòng, suy nghĩ một chút, vẫn là an ủi: "Trưởng quan, không có chuyện gì, coi như anh không thể lưu lại hạm đội vũ trụ, cũng có thể đi không quân hoặc là hải quân. Chủ tịch Quốc hội sẽ không mai một nhân tài."
Chương Diệc cúi đầu cười cười, thần sắc ở giữa trời chiều nhìn không rõ lắm. Tô Nhiên mẫn cảm mà nhận ra được cảm xúc của anh, anh không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Chương Diệc.
Nếu trước đây, anh tuyệt đối không dám đi quá giới hạn như thế. Chương Diệc không chỉ có tha thứ trước hành động của anh, còn trong lúc anh nằm viện tỉ mỉ chu đáo mà chăm sóc anh, điều này làm cho đáy lòng anh đã sớm tắt hi vọng lại lần nữa đốt lên. Anh bắt đầu nghĩ, có thể Chương Diệc kỳ thực cũng bất tri bất giác động tâm hay không... Bất quá nội tâm anh vẫn là không xác định, lo lắng là mình tưởng bở, bởi vậy chỉ giả tạo lôi kéo tay Chương Diệc.
Nhưng mà, ra ngoài ý liêu của anh, Chương Diệc cũng không có bài xích rút tay về, mà là ngược lại tay nắm lấy lòng bàn tay của anh, tay lớn chặt chẽ bao ở bàn tay anh thon gầy tái nhợt.
Tô Nhiên bị anh nắm chặt tay, thân thể không dám tin run nhẹ lên. Anh ngẩng đầu nhìn Chương Diệc, gò má người kia anh tuấn nửa ẩn ở trong màn đêm, trong tròng mắt đen tựa hồ lóe ánh sáng nhạt nhỏ vụn.
"Gió nổi lên rồi." Không biết cầm bao lâu, Chương Diệc mới rút về tay mình ẩm ướt mồ hôi. Anh tìm chăn mỏng ở ghế bánh xe phụ tựa chứa đồ trong quầy, che ở trên đùi Tô Nhiên.
Tô Nhiên nhìn anh cúi người xuống, nghiêm túc trải thảm len ra, che ở trên đùi anh. Mi mắt người đàn ông buông xuống, sau tóc đen ngắn ngủi lộ ra một đoạn cổ thon dài. Tô Nhiên nhìn chăm chú anh, ngực bị tràn ngập cảm động và kinh hỉ, không nhịn được nhẹ giọng nói: "Trưởng quan..."
"Hả?" Chương Diệc ngẩng đầu, ánh mắt của hai người va vào nhau. Lúc này anh mới phát hiện, mặt của mình cách Tô Nhiên rất gần, trong không khí truyền đến hương hoa không biết tên, xen lẫn khí vị tín tức tố trên người Beta mát lạnh. Chương Diệc có chút hoa mắt váng đầu, anh dĩ nhiên không biết là khí vị trên người Tô Nhiên mê hoặc anh, anh vốn là không kìm lòng được. Nói chung, chờ lúc anh phản ứng lại, môi hai người đã dính vào cùng nhau. Thơ_Thơ_ddlqd
"Ừm..."
Anh cảm giác được môi Tô Nhiên ở trên môi anh vuốt nhẹ, cảm xúc ấm áp mềm mại, làm cho anh hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ, chỉ có thể ở cái kẹo bông ngọt ngào này hôn bên trong càng lún càng sâu.
Bọn họ cũng không biết, bóng dáng cả người áo choàng trắng yểu điệu cách đó không xa nhìn tình cảnh này. Hoàng hôn dần dần buông, ánh đèn đường dưới tàng cây cũng lục tục sáng lên. Mộ Dung Hàm hít một hơi thật sâu, cô quay đầu, mở ra cái đồng hồ không ngừng chấn động, mặt không chút thay đổi nói: "Làm sao vậy?"
"bác sĩ Mộ Dung, Chu tướng quân vừa ngất xỉu."
"Cái gì?" Mộ Dung Hàm nhăn lại lông mày thanh tú: "Các người làm sao chiếu Cố tướng quân, lúc tôi đi ra không phải anh ta còn rất tốt sao?"
Đầu kia không biết nói cái gì, tức giận trên mặt Mộ Dung Hàm giảm mấy phần: "Tôi lập tức đi tới, các người trước tiên chuẩn bị thuốc tôi dùng lần trước kỹ càng."
Kết thúc truyền tin, cuối cùng Mộ Dung Hàm liếc mắt nhìn hai người bên hồ. Lồng ngực của cô dùng sức phập phồng một chút, quay người đi vào trong bóng đêm.
**
Một tuần lễ sau, Tô Nhiên liền có thể xuất viện. Chương Diệc và Tô Nhị còn có Thụy Khắc cùng đi đón anh. Bất quá ba người mới từ phòng bệnh đi ra, liền đụng tới một người khách không mời mà đến.
"Chương tiên sinh, có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với anh." Hôm nay Mộ Dung Hàm không có mặc áo choàng trắng, mà là một thân áo váy màu đen già giặn. Cô trang điểm tinh xảo, cười tươi rói mà đứng ở trước mặt Chương Diệc, nhưng trong ánh mắt không che giấu nổi đồi bại.
Chương Diệc nhìn thấy cô, rất nhanh nhớ tới ngày đó hai người trong chăn nói chuyện. Tuy rằng anh không muốn gặp Mộ Dung Hàm, nhưng người này cũng đã tìm tới cửa, anh tránh cũng nói không lại đi.
"Tô Nhiên, cậu cùng Thụy Khắc mang theo tiểu nhị về nhà trước, tôi về muộn một chút." Thơ_Thơ_ddlqd
Tô Nhiên liếc mắt Mộ Dung Hàm, liền đưa mắt nhìn sang Chương Diệc, ôn nhu nói: "ừm, vậy chính anh chú ý."
"Thụy Khắc, đi đường cẩn thận một chút, chăm sóc thật tốt Tô Nhiên cùng tiểu Nhị."
"Vâng, thiếu gia."
Nhìn Tô Nhiên và Thụy Khắc mang theo Tô Nhị đi xa, Chương Diệc mới xoay người, nhìn Mộ Dung Hàm: "Có cái gì cô cứ việc nói thẳng đi."
Mộ Dung Hàm câu môi nở nụ cười, tựa hồ có hơi tự giễu: "anh đi theo tôi."
Sau mười phút, một phòng làm việc bên trong khoa trọng chứng.
"anh trở về lâu như vậy, anh chưa từng có nghe qua tin tức Chu Dĩ Nam sao?"
Mộ Dung Hàm vừa mở miệng liền hùng hổ doạ người.
Chương Diệc cau mày, không nói gì.
Mộ Dung Hàm bỗng nhiên nở nụ cười: "Cũng phải, bên cạnh anh có hai kẻ cựu ái, trong bệnh viện còn có một kẻ tân hoan, làm sao lo lắng Chu Dĩ Nam."
"bác sĩ Mộ Dung." Chương Diệc rất không thích loại giọng điệu trào phúng này của cô: "Tôi nghĩ cô không có quyền hỏi đến cuộc sống riêng của tôi. Hơn nữa cô và Chu Dĩ Nam cũng đã kết hôn rồi chứ, bây giờ cô tới ép hỏi tôi, là có ý gì?"
"Ai nói cho anh ta và Chu Dĩ Nam kết hôn rồi?" lông mày Mộ Dung Hàm nhíu lại.