Thịnh Đường

Chương 59:




Trung tuần tháng sáu, Lý Uyên hạ lệnh giao toàn bộ quân quốc đại sự cho thái tử định đoạt rồi dẫn mọi người rời cung. Trước khi xuất phát, Lý Kiến Thành đích thân rời thành đưa tiễn.
Lý Uyên thấy Lý Kiến Thành đứng trước mặt mình thân vận hoa phục, khí vũ hiên ngang, nghĩ đây là trừ quân ngày sau sẽ tiếp quản giang sơn đế vị từ tay mình, không khỏi vui mừng cảm khái vạn lần. Nhưng ông cũng không nói nhiều, chỉ căn dặn Lý Kiến Thành vài câu về đạo trị quốc, nêu tên vài lão thần trong triều có thể nhờ cậy rồi thanh thản mà đi.
Thật ra trong lòng Lý Kiến Thành hiểu rõ, lần này Lý Uyên rời cung bảy phần là vì tĩnh dưỡng tuổi già, ba phần cũng vì muốn cho mình cơ hội giám quốc, để mình có thể phóng tay một lần, không còn gì bó buộc. Nhớ lại trước kia mình từng oán trách vì ông thiên vị Lý Thế Dân, đến bây giờ mới cảm thấy mình đã nhìn lầm phụ hoàng. Đâu là công đâu là tư, không còn ai phân rõ hơn ông
Quay mặt về hướng Lý Uyên rời đi mà bái dài, trong khoảnh khắc ngước nhìn lên, lại vừa hay chạm vào một ánh mắt.
Lý Thế Dân theo sau Lý Uyên, lại đang xoay người nhìn về phía anh. Sau khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, hắn nhanh chóng thu ánh mắt về, xoay người lại, hình như còn cười nhạt một tiếng.
Nhưng ánh mắt kia thâm u, mỉa mai, bất đắc dĩ, quyết tuyệt…… thậm chí mang theo vài phần oán hận, chỉ một cái liếc mắt lại phức tạp đến nỗi người ta không đoán ra ý tứ bên trong.
Lý Kiến Thành hơi khép mắt, âm thầm bật cười mà tựa như đang thở dài. Đợi cho mọi người đi xa, anh cũng trở về cung, không nán lại thêm nữa.
— Thế Dân, ngươi nên sớm thu tay.
— Ngươi…… không tranh nổi với ta.
*****
Trong thời gian Lý Uyên rời cung, Lý Kiến Thành toàn quyền định đoạt quân quốc đại sự. Tuy là lần đầu giám quốc, nhưng đạo trị quốc anh vốn đã thành thạo, hơn nữa còn được trung thần trong triều và tâm phúc ở Đông cung giúp đỡ nên nhanh chóng thuận buồm xuôi gió, mọi việc đều tốt đẹp.
Hôm ấy anh duyệt xong hết tấu chương, cho người phân phát ra ngoài, thấy trời đã nhá nhem tối mới xoa tay duỗi vai, rời khỏi thư phòng bước ra hậu viện.
Đứng chưa được bao lâu, đã có người đưa đến một phong thư, báo: “Khánh Châu Đô đốc Dương Văn Can phái người đưa thư mật đến, xin điện hạ ghé mắt.”
Lý Kiến Thành nhận thư, bảo hạ nhân lui đi rồi trở về phòng từ từ mở ra.
Trước khi làm Khánh Châu Đô đốc, Dương Văn Can vốn là người của Đông cung. Sau khi đến Khánh Châu hắn vẫn là thân tín của Lý Kiến Thành, binh giáp hộ vệ Đông cung đa phần là nhờ công người này thu thập.
Cho nên lần này thấy thư hắn nói do mấy ngày trước vừa bình loạn, nay giáp trụ quân giới thiếu thốn hư hỏng, khẩn cầu triều đình cấp bù lại, Lý Kiến Thành thoáng cân nhắc rồi lập tức phái người giải quyết việc này.
Mà ngay ngày hôm sau, một phong thư mật gần giống thế đã bị đưa vào cung Nhân Trí. Đêm đó, Lý Thế Dân bí mật gọi Phòng Huyền Linh vào phòng, đưa thư cho y xem rồi đi thẳng đến bên cửa sổ, khoanh tay hỏi: “Không biết tiên sinh đọc thư xong có ý kiến gì?”
“Xem ra thái tử kín kẽ trăm bề, chung quy vẫn không tránh khỏi một lần sơ xuất.” Phòng Huyền Linh cẩn thận gấp thư lại, nói, “Theo ý thần, chuyện này hoàn toàn có thể lợi dụng.”
“Nếu không thể lợi dụng, thì lần này cũng sẽ không phiền tiên sinh đến đây.” Lý Thế Dân vẫn chưa quay đầu, giọng nói hơi trầm xuống, “Không biết tiên sinh nghĩ có thể lợi dụng bằng cách nào?”
Lý Kiến Thành cũng không phải người hoàn mỹ, huống chi, nhờ mật báo của Đỗ Yêm, những hoạt động trong một tháng này của Lý Kiến đều đã rơi trọn vào mắt hắn.
Đỗ Yêm vì chuyện cháu mình là Đỗ Như Hối chết vào tay Lý Kiến Thành nên rất oán hận anh, lúc này dĩ nhiên trở thành người Lý Thế Dân tương đối tín nhiệm. Vào Tần vương phủ không bao lâu, Lý Thế Dân đã phát hiện ra người này linh hoạt giỏi ăn nói, có lợi cho việc thăm dò tin tức, kết giao người ngoài. May thay năm đó đã không để hắn đầu nhập Đông cung, giờ quả thực đã phát huy tác dụng, tìm được sơ hở của Lý Kiến Thành.
Nghĩ đến đây, Lý Thế Dân bất giác nhếch môi, trong lòng hình như có khoái ý ngấm ngầm chưa lộ. Hắn quay người, nhìn sang Phòng Huyền Linh.
Phòng Huyền Linh trầm ngâm đối diện với hắn, hồi lâu mới bái một bái rồi nói: “Thần có một kế, mà cũng là một nước cờ hiểm.”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.” Lý Thế Dân hơi nhíu mày, nói, “Không biết là hiểm ở chỗ nào?”
Phòng Huyền Linh lẳng lặng nhìn hắn, nói rành mạch từng chữ: “Việc này nếu thành, ắt có thể thay thái tử; nhưng nếu bại……”
“Vậy là đủ rồi,” Lý Thế Dân cười khẽ, đôi ngươi dường như bừng sáng giữa đêm đen, lại mơ hồ có vài phần hưng phấn, “Xin tiên sinh hãy nói rõ đi.”
*****
Mười ngày sau, trong cung Nhân Trí có hai gã khách bất ngờ ghé thăm. Hai người chẳng qua chỉ là quân tốt bình thường, nhưng lại khiến Lý Uyên phải đích thân triệu kiến.
Bởi vì bọn họ mang đến một tin tức kinh người: Thái tử mưu phản!
Trong thiên hạ không một đế vương nào có thể dửng dưng với bốn chữ này. Lý Uyên nghe tin, lập tức cho gọi hai người vào cung truy hỏi.
Hỏi xong mới biết hai người này vốn là quân dưới quyền Lý Kiến Thành, lần này phụng mệnh áp tải giáp trụ quân giới đến chỗ Khánh Châu Đô đốc Dương Văn Can. Hai người kể hết ngọn nguồn mọi việc, chỉ nói một lòng trung với bệ hạ, tuyệt không thể thờ ơ với hành động trái luật của thái tử.
Theo luật lệ Đại Đường, vận chuyển quân nhu phải dùng bộ binh, nên hành động này của Lý Kiến Thành có thể coi là tự phát. Hơn nữa Lý Uyên vẫn biết anh có quan hệ đặc biệt với Dương Văn Can, nghe báo xong không khỏi nhíu mày, trong lòng bắt đầu hoang mang.
Theo lý mà nói, đã là thái tử thì không cần thiết phải mưu phản. Nhưng đối với Lý Uyên, dù làm cha nhưng ông cũng chưa bao giờ nhìn thấu tâm tư của Lý Kiến Thành. Cho nên việc này là thật hay giả, ông cũng không thể kết luận ngay được.
Vậy nên sau khi phái người đưa bọn họ đi, Lý Uyên im lặng rất lâu, chỉ đưa mắt nhìn xuống những người ngồi bên dưới. Lý Thế Dân, Lý Nguyên Cát ngồi bên trái, Bùi Tịch đứng đầu vài cận thần ngồi bên phải, nét mặt và cử chỉ không ai giống ai.
Lý Uyên từ từ thu ánh mắt lại, thở dài: “Việc này…… các ngươi thấy sao?”
Vừa dứt lời, Lý Nguyên Cát đã đứng bật dậy: “Phụ hoàng không được tin hai kẻ này nói láo, nhi thần nguyện lấy mạng mình ra bảo đảm, đại ca tuyệt đối không làm chuyện này!”
Nhưng đảm bảo kiểu này chung quy vẫn không đủ chắc chắn, hơn nữa Lý Nguyên Cát vốn thân thiết với Lý Kiến Thành, cho nên Lý Uyên nghe vậy cũng chỉ cười cười, lại đưa mắt nhìn sang Lý Thế Dân, hiển nhiên là đang chờ hắn mở miệng.
Lý Thế Dân từ đầu vẫn luôn trầm mặc, giờ cũng đành chầm chậm đứng lên, cười khổ: “Đại ca tâm tư quá sâu, nhi thần cũng khó nhìn thấu, vả lại chuyện này liên quan sâu xa, nhi thần không dám nói bừa.”
“Được rồi.” Lý Uyên đành thở dài, cho hắn về chỗ cũ, “Lời ngươi nói không sai.”
Lúc này Bùi Tịch cuối cùng cũng đứng dậy, nói: “Bệ hạ, thần nghĩ chỉ dựa vào lời nói phiến diện của hai gã tiểu tốt thì tuyệt đối không thể định tội thái tử. Nay thái tử có ý mưu phản hay không ta tạm thời chưa rõ, nhưng bệ hạ cứ ngồi đây sốt ruột chi bằng triệu một mình thái tử đến, nếu thái tử trốn tránh không đến thì tất có điểm đáng ngờ; nếu đến, thì việc này là thật hay giả ta hỏi lại cũng chưa muộn.”
Bùi Tịch đi theo Lý Uyên đã nhiều năm, nắm rõ tính tình ông như lòng bàn tay, dù trong lòng tuyệt đối không tin Lý Kiến Thành có ý mưu phản, nhưng cũng hiểu mình quyết không thể bày tỏ ý nghĩ này ra miệng, cho nên chỉ ra sức nói sao cho khách quan và trung lập nhất.
Nói xong bái một bái, lại cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Bùi Tịch nhìn sang nơi phát ra ánh mắt kia thì chỉ thấy Lý Thế Dân cúi đầu, nét mặt bình tĩnh.
Thoáng suy xét, trong lòng lập tức hiểu ra điều gì. Bùi Tịch bình thản như không, chỉ nói thêm một câu “Mong bệ hạ cân nhắc”, rồi lui về.
Lý Uyên trầm ngâm suy nghĩ, thấy lời Bùi Tịch nói quả không sai chút nào. Lại thở dài một tiếng, cuối cùng nói: “Bùi giám nói rất đúng, người đâu, mau truyền lệnh vào kinh, triệu thái tử đến cung Nhân Trí!”
*****
Khi chiếu chỉ của Lý Uyên truyền đến Đông cung, trong triều đều đã biết chuyện này.
Người của Đông cung nghe nói Lý Uyên triệu một mình thái tử đến cung Nhân Trí thì đều phản đối dữ dội. Dù sao thánh tâm khó dò, nếu đã thật sự cho chuyện mưu phản là thật, Lý Kiến Thành mà đi chính là tự chui đầu vào lưới.
Thậm chí còn có người nổi giận, khuyên Lý Kiến Thành tạo phản luôn để sớm ngồi lên long ỷ.
Nhưng so với phản ứng mạnh mẽ của mọi người, Lý Kiến Thành lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh. Anh tựa lưng vào ghế, mặc người bên dưới nhao nhao tranh luận, còn mình chỉ cúi đầu trầm ngâm. Đợi cho mọi người nói hết, anh mới chầm chậm đứng lên, mở lời: “Tấm lòng của các vị, Kiến Thành xin ghi nhớ. Nhưng nếu ta đã không có lòng mưu phản thì cớ gì phải sợ kẻ khác gièm pha? Nếu từ chối không đi, người ngoài nhìn vào lại tưởng ta sợ tội. Cho nên phụ hoàng đã ra lệnh thì ngày mai ta sẽ khởi hành đi cung Nhân Trí, các vị chớ khuyên nữa.”
Anh nói hết sức bình tĩnh, thậm chí không hề kích động, mà từng câu từng chữ lại lộ rõ vẻ ung dung. Lời vừa nói ra, tiếng ồn ào huyên náo trong phòng đã đột ngột tắt lịm, nhất thời không ai mở miệng.
“Thần nghĩ điện hạ nói rất đúng.” Người mở miệng đầu tiên lại là Ngụy Trưng từ đầu vẫn im lặng, y bước ra giữa phòng bái dài mà nói, “Ngụy Trưng kính chúc điện hạ yên ổn trở về.”
Lý Kiến Thành nhìn y khẽ cười: “Đa tạ tiên sinh.”
*****
Hôm sau, Lý Kiến Thành đi xe nhẹ mang ít người rời khỏi hoàng thành. Ngụy Trưng cùng vài vị phụ tá ở Đông cung đi theo đưa tiễn, sau mấy lời từ biệt, Ngụy Trưng thúc ngựa đi sát Lý Kiến Thành, ghé tai anh thì thào: “Thần đã ngấm ngầm an bài thỏa đáng, chuyến này đi nếu điện hạ gặp chuyện bất trắc, người của Đông cung sẽ lập tức tiến vào cung Nhân Trí.”
Lý Kiến Thành nghe vậy liền nhếch khóe môi, ngoài miệng lại nói: “Lá gan của Ngụy tiên sinh cũng thật lớn, quả nhiên dám làm những chuyện người khác không dám làm.”
“Nếu không phải thế, sao có thể làm cánh tay đắc lực của điện hạ?” Ngụy Trưng cũng mỉm cười, chậm rãi thúc ngựa lui ra vài bước, một lần nữa kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Lý Kiến Thành nhìn y, lát sau anh nói: “Tiên sinh chớ lo lắng, Kiến Thành có thể tự bảo vệ mình.”
Ngụy Trưng khẽ gật đầu, hình như còn muốn nói gì đó, nhưng sau thoáng chần chừ lại sửa lời: “Điện hạ chỉ cần nhớ rõ, Ngụy Trưng và toàn bộ binh tướng Đông cung thề sẽ liều chết trung thành với điện hạ.”
“Đương nhiên.” Lý Kiến Thành mỉm cười lên ngựa, mang theo vài tùy tùng, xoay người rời đi.
Thật ra anh vẫn biết điều Ngụy Trưng muốn hỏi mà lại không hỏi ra miệng là gì. Chuyện này trong lòng hai người đều hiểu rõ, rồi lại cùng nhau né tránh.
“Đúng là nên có kết thúc ……” Lẩm nhẩm rồi thở dài, anh bỗng giơ roi, thúc ngựa lao đi.
*****
Lý Uyên ngồi trên đài cao, nhìn không chớp mắt người đang quỳ trước mặt. Hai cha con họ đã lặng lẽ giằng co trong phòng như thế được nửa nén hương rồi.
Lý Kiến Thành tóc tai rối bời, quần áo trắng trơn, rũ mắt lặng im không nói, gặp chuyện lớn như thế mà cũng không vội biện giải cho mình.
Cuối cùng vẫn là Lý Uyên mở miệng trước: “Vì sao ăn mặc như thế?” để xé cho dễ
“Thân mang tội, lý nào lại mặc hoa phục?” Lý Kiến Thành không ngẩng đầu lên, tóc dài rủ xuống, che khuất quá nửa gương mặt.
“Mang tội?” Lý Uyên nhíu mày, “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn mưu phản?”
Lúc này Lý Kiến Thành ngẩng đầu đối diện với Lý Uyên, miệng vẫn bình thản nhả ra hai chữ: “Chưa từng.”
“Vậy vì sao mang tội?”
Lý Kiến Thành hình như khẽ cười, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không cười, “Phụ hoàng cho rằng nhi thần mưu phản, nhi thần tự nhiên có tội.”
“Kiến Thành, ngươi đang trách trẫm đấy à.” Lý Uyên ngẩn người, sau đó cười khổ, “Chỉ là việc mưu phản này, nếu ngày sau đổi lại là ngươi làm vua, chỉ e cũng sẽ giống như trẫm.”
Lý Kiến Thành lại rũ mắt, im lặng giây lát rồi nói: “Việc mình không làm, nhi thần không thể chứng minh. Giờ chỉ mong phụ hoàng triệu Dương Văn Can đến đây đối chất mới biết rõ thật giả.”
“Chuyện này Bùi giám đã nhắc trẫm, trẫm cũng thấy chí lý. Kiến Thành, ngươi hãy ở lại cung Nhân Trí, chờ mọi chuyện được điều tra rõ ràng, nếu ngươi vô tội trẫm nhất định sẽ trả lại công bằng cho ngươi.” Lý Uyên thở dài, “Ngươi đừng vội oán trách trẫm, trẫm tuy là cha ngươi, nhưng cũng là vua một nước. Trước khi điều tra rõ việc này, trẫm tuyệt đối không thể sơ suất.”
Thầm biết Lý Uyên nói vậy là muốn giam lỏng mình, Lý Kiến Thành cũng không cảm thấy bất ngờ, không nói nhiều nữa, chỉ chắp tay bái một bái rồi được thị vệ dẫn ra khỏi cung.
Lý Uyên nhìn anh đi khỏi, chống tay lên trán thở dài, sau đó bảo cung nhân bên cạnh: “Lập tức truyền Vũ Văn Dĩnh vào cung.”
*****
Đêm đó, Lý Thế Dân khoanh tay đứng bên cửa sổ, trong phòng không lên đèn, sau lưng hắn là bóng đêm vô tận. Lát sau cửa nhẹ mở ra, hạ nhân đến gần, hạ giọng báo: “Điện hạ, Vũ Văn đại nhân tới.”
Lý Thế Dân nghiêng người, nét mặt dường như cũng biến mất trong màn đêm. Dừng một chút, hắn nói: “Đưa ông ta vào.”
Rất nhanh sau đó, ngoài cửa có người bước vào, thấy Lý Thế Dân bèn chắp tay bái: “Bái kiến Tần vương.”
“Vũ Văn đại nhân, đã lâu không gặp.” Lý Thế Dân khẽ gật đầu với hắn, rồi lại nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nghe nói đại nhân được giao phó hoàng mệnh, ngày mai phải đến Khánh Châu?”
“Dạ phải.” Vũ Văn Dĩnh không dám sơ suất, đáp, “Ngày mai xuất phát đi Khánh Châu, mời Đô đốc Dương Văn Can đến đây.”
“Không ngờ phụ hoàng vừa khéo lại chọn đại nhân đi làm việc này, kể cũng là may mắn của Lý Thế Dân ta.” Lý Thế Dân quay đầu nhìn hắn, do đứng khuất sáng mà vẻ mặt hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, “Ba năm trước bản vương từng cứu mạng ông từ tay phụ hoàng, chuyện này hẳn Vũ Văn đại nhân không quên chứ?”
Ba năm trước do nhất thời ăn hối lộ, hắn suýt bị Lý Uyên chém đầu, may được Lý Thế Dân khuyên can cho nên chỉ biếm quan là hết. Sau lần đó, Vũ Văn Dĩnh và Tần vương phủ đã có mối liên hệ ràng buộc, chỉ là việc này trong triều không ai biết mà thôi. Giờ bỗng nghe Lý Thế Dân nhắc lại chuyện này, Vũ Văn Dĩnh dĩ nhiên cảm thấy có chút ẩn ý, liền đáp, “Điện hạ có gì phân phó, thần nhất định dốc sức hoàn thành.”
“Tốt lắm.” Lý Thế Dân gật đầu, dừng một chút rồi tiếp, “Không biết lần này đến Khánh Châu, đại nhân sẽ báo việc này cho Dương Văn Can như thế nào?”
Vũ Văn Dĩnh thành thật đáp: “Nói bệ hạ nghi hắn cấu kết với thái tử mưu phản, triệu hắn vào cung Nhân Trí đối chất tận mặt.”
Lý Thế Dân nghe vậy lắc đầu: “Những lời này không được ổn lắm.”
Vũ Văn Dĩnh hỏi: “Xin điện hạ chỉ giáo.”
“Đại nhân đến Khánh Châu rồi chỉ cần nói với Dương Văn Can bốn chữ là được.”
“Không biết là bốn chữ gì?”
“Thái tử đã chết.” Lý Thế Dân nói từng chữ, rành rọt và khoái chá, “Đã nhớ rõ chưa?”
Lời vừa nói ra, Vũ Văn Dĩnh lập tức hiểu ý của Lý Thế Dân. Dù lòng hắn khiếp sợ, nhưng cũng biết chuyện liên quan sâu xa, với địa vị của mình lúc này không thể hỏi thêm một chữ, đành chắp tay đáp: “Thần nhất định sẽ chuyển lời này cho Dương đô đốc.”
“Việc đã thành tất sẽ hậu tạ đại nhân.” Lý Thế Dân khẽ gật đầu, nói, “Giờ đã không còn sớm, ngày mai đại nhân phải gấp rút lên đường, chi bằng hãy sớm đi nghỉ.”
Đợi cho Vũ Văn Dĩnh vâng dạ cáo lui, Lý Thế Dân lại quay ra ngoài cửa sổ. Đưa tay bám vào song cửa khắc hoa, ra sức siết chặt, cúi đầu run rẩy cười thành tiếng.
Đao nếu đã rời vỏ, không thấy máu không về.
— Đại ca, kể ra thì đây vốn là tác phong của huynh.
— Mà không biết lần này thấy máu của chính mình, huynh sẽ có vẻ mặt ra sao.
Lời tác giả: Đáng ghét! Sao các thím không chịu tin tui chỉ một lòng thành kính muốn HE chứ!!!
Và đại khái từ bây giờ mọi người hãy cùng tui chơi trò ú tim đi há há há.
Lời editor: *Ngắt cánh hoa* Uyên Tịch, Uyên Thành, Uyên Tịch, Uyên Thành, ship cặp nào đây ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.