Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 41:




Nếu bàn về người không có đẳng cấp nhất trong kinh thành, Lục Vương gia dám xưng thứ hai thì tuyệt đối không có ai dám xưng thứ nhất.
Hiện nay sự thật chính là thế, cho dù mọi người đều biết Tứ Vương phi là nhân vật mấu chốt trong sự việc mưu hại Gia Hòa Quận chúa, nhưng không có ai nói ra. Cho dù là Thẩm Nghị cũng chỉ nói đến việc quản người dưới tay không nghiêm và những chuyện dơ bẩn khác trong nhà Tứ Vương phi, nhưng Lục Vương gia lại có thể đi lệch, làm ra chuyện như thế. Đến nhà chửi rủa đồng thời hắt phân lên người ta, ngươi nói xem, Tứ Vương gia đương triều đang êm đang đẹp bị dính đầy uế vật, tâm trạng sao có thể bình ổn được.
A Cẩn nghe kể lại thì chỉ muốn đập bàn cười to, quả nhiên phụ thân nhà nàng có mạch não khác hẳn người ngoài!
Lục Vương phi cũng thật sự bị kinh ngạc, bà gần như không nhịn được cười, hỏi: "Các ngươi làm hạ nhân, sao lại không biết coi chừng Vương gia. Vương gia quậy như thế dù sao cũng không tốt."
Giọng của Phúc Quý rất nhỏ, chần chừ một lát rồi nói: "Vương gia vốn muốn vào cung tìm thiên gia lấy lại công bằng, nhưng trên đường gặp Phó công tử. Cũng không biết Phó công tử nói gì với Vương gia, Vương gia lại đổi ý, đi thẳng đến Tứ Vương phủ."
Lục Vương phi ngồi thẳng lên, không còn vẻ hờ hững trước đó. Ngón cái bà nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo viền chén, hỏi: "Chuyện này còn người nào khác biết không?"
Phúc Quý vội vàng đáp: "Bẩm không, chỉ có một mình nô tài biết."
"Vương gia vẫn còn ở cửa Tứ Vương phủ?" Lục Vương phi hỏi.
Phúc Quý: "Vâng, Vương gia nói ngài ấy có được thắng lợi đầu tiên, bảo ta hồi phủ báo tin vui. Ừm..." Phúc Quý cố nén cười: "Thắng lợi đầu tiên này chính là hắt uế vật lên người Tứ Vương gia."
Khóe môi Lục Vương phi cong cong: "Vậy thì tùy Vương gia đi. Dù sao ta cũng không quản được ông ấy, có lẽ ông ấy cũng xót A Cẩn nên mới làm như thế. Đợi ông ấy về, ta nhất định sẽ đến nhà xin lỗi."
Ý ngầm của câu này chính là, mặc kệ Vương gia quậy thế nào, ta chắc chắn sẽ không đi ngăn cản, mà ta cũng không cản được. Chính vì các ngươi gieo “nhân” hại A Cẩn nhà ta, thế nên mới có “quả” là Vương gia đến quậy các ngươi. Nhưng mà các ngươi yên tâm, quậy đủ rồi thì ta sẽ đi xin lỗi.
Phúc Quý có chỉ thị của Vương phi, lưu loát đứng dậy rời đi, trong lòng lại hưng phấn! Đầu tiên là hắt phân, y rất mong chờ tiếp theo là cái gì. Hơn nữa, đứng chửi đổng không lặp lại câu nào trước cửa Tứ Vương phủ, loại chuyện này khá hiếm đấy.
Phúc Quý vội vã rời đi, A Cẩn ở trong phòng chỉ nghe được mấy từ "hắt phân", "Phó công tử", "không quản được", trong lòng lại càng sốt ruột như bị mèo cào. Nàng rất muốn ra ngoài á! Cho dù nàng không ngừng ra sức hướng về phía cổng, A Bích cũng không vì thế mà thay đổi. Từ chuyện lần trước, sau khi A Bích trở lại càng tận tâm trông nom nàng, chưa từng để A Cẩn một mình.
A Cẩn bị A Bích giữ lại, ai oán nhìn A Bích, chọc cho A Bích bật cười: "Tiểu Quận chúa đừng nghe những chuyện lung tung rối loạn kia, ngài ấy, chỉ cần vui vẻ trưởng thành là được rồi."
A Cẩn không vui, ai nói vui vẻ trưởng thành thì không thể hóng chuyện? Người ta muốn gặp A Bình, người ta muốn đi ra ngoài góp vui. Ta muốn biết phụ thân cặn bã của ta đã làm cái gì! Hơn nữa, người bị hại là ta, chẳng lẽ ta không nên biết người khác xả giận cho ta thế nào hả?
Nhiều câu như vậy, đương nhiên A Cẩn không thể nói lưu loát. Nàng vừa ê a a ô một loạt vừa khoa tay, A Bích hiểu rõ cũng giả vờ không hiểu: "Ui da tiểu Quận chúa, đi ngủ nào!"
Nhưng A Cẩn cũng không phải giữ mối nghi hoặc được lâu, nàng đã nói A Bình là người không giấu được chuyện mà. Quả nhiên, ngày hôm sau nàng đã biết mọi chuyện, nghe được sự tích anh dũng của phụ thân nàng, A Cẩn cảm thán quả nhiên là cha con ư? Đều là ba tấc dưới bụng, nàng là đứa bé không thể khống chế mình thì loại hành vi hắt phân thẳng lên người của phụ thân nàng tính là gì!
Đương nhiên, hành vi của phụ thân cặn bã vẫn còn, nói mới nhớ, ông ta mắng chửi người chưa từng lặp lại, bây giờ khắp kinh thành đều đang xem trò vui. Loại kịch máu chó này, người người đều muốn xem cho đã ghiền. A Cẩn chỉ cảm thấy trách mình là đứa bé không thể đến thẳng hiện trường, nếu không nàng nhất định phải đi mở mang kiến thức về sức chiến đấu của phụ thân cặn bã nhà nàng.
Bên này mọi người xem kịch đã ghiền, bên kia, Lục Vương gia càng quậy càng nghiện. Trời ạ, quả nhiên Phó tiểu công tử kia nói đúng, trước sau gì phụ thân Hoàng Đế cũng không thích ông ta, chưa chắc đã chịu lấy lại cho ông ta. Còn không bằng quậy tung lên, để cho mọi người đều biết việc ác của lão tứ. Lần trước còn dám đánh ông, bây giờ xem ra nhà bọn họ càng lúc càng không cần thể diện. Dám ám hại tiểu A Cẩn bảo bối trong lòng ông ta.
Phụ thân cặn bã hoàn toàn quên sự thật mình chưa gặp khuê nữ được mấy lần, cảm thấy mình hoàn toàn là hóa thân của chính nghĩa. Nếu như nói ban đầu ông ta gây sự là muốn xả giận cho người nhà, vậy thì hiện tại đã có thêm một cảm giác khác. Loại cảm giác được vạn người nhìn thế này thật là sướng ngây người!
Chỉ thấy Lục Vương gia giẫm một chân lên ghế, cơ thể gập thành hình ấm trà: "Lão Tứ, huynh đi ra cho ông. Huynh nói xem, trên đời này chuyện kì quái gì mà lại không có, nhưng kì quái nhất chính là nhà các người. Lại dám sai bảo người khác đi hại chất nữ nhà mình, các người cũng không biết xấu hổ, mặt lớn ghê! Đừng cho rằng ông không biết, cái gì mà hạ nhân làm, cái gì mà tức phụ huynh làm, chính là huynh nhỉ? Là huynh ghen ghét ta ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích. Không đối phó được với ta, chỉ có thể bắt nạt A Cẩn nhỏ bé nhà ta. Khuê nữ đáng thương của ta ơi, suýt chút nữa con đã bị tứ bá phụ của con hại chết, tên đáng bị giết ngàn đao như huynh..."
Trải qua hai ngày mắng như hát, có lẽ người của toàn kinh thành đều biết, tiểu Quận chúa nhà Lục Vương gia suýt chút nữa bị người ta hại chết. Người hiềm nghi "nghe đồn" chính là Tứ Vương gia. Thật ra lúc Lục Vương gia mới bắt đầu chửi rủa, Tứ Vương phủ đã cho người ra mời, nhưng Lục Vương gia không muốn đi vào, chỉ liên tục gọi mắng: "Ngươi xem, các người còn muốn chặn miệng của ta. Ta không vào cửa đấy, bảo huynh ấy ra đây, chúng ta thương lượng trực tiếp ngay trước mặt mọi người! Đừng có lén lút!"
Đương nhiên Tứ Vương gia không thể "phân tích đúng sai" với ông ta ngay trên đường lớn, hơn nữa, Lục Vương gia làm vậy đã nói rõ là không muốn nói chuyện, nói khó nghe một chút chính là đến làm người buồn nôn. Vốn Tứ Vương gia có thể sử dụng một số biện pháp cứng rắn, nhưng Tứ Vương gia không phải đồ ngốc, ông ta nhạy cảm phát hiện Hoàng Thượng chưa nói gì. Ngài ấy không thể nào không biết những chuyện Lục Vương gia làm, nhưng lại không có động tác gì, xét ở một khía cạnh khác thì rất rõ ràng là ngầm thừa nhận. Nói chung cũng vì thế mà Tứ Vương gia không dám làm gì khác, tùy ý để cho Lục Vương gia chửi rủa. Ai mà ngờ cái thằng này không biết bị bệnh điên gì lại hắt phân lên ông ta. Ngươi nói xem, có con cháu hoàng thất nào thế này không? Nói ra thật là khiến người ta cười rụng răng.
Trong lòng buồn nôn không nói nên lời, ông ta cũng không thể bày ra dáng vẻ ca ca tốt tiếp tục bao dung được nữa. Nhưng cả người dính đầy uế vật này sao có thể không khiến người ta sinh lòng oán hận. Ông ta cực kì buồn bực, thế nhưng lại không xả ra được. Mấy ngày nay Ngũ Vương gia không đến nhà, tuy bọn họ ở cùng một phe nhưng chuyện như vậy Ngũ Vương gia cũng không xen vào. Ông ta vốn đã chướng mắt vị tứ tẩu này từ lâu, bây giờ lại càng ghét bỏ vô cùng.
Tứ Vương gia ngồi trong phòng, cứ luôn cảm thấy nghe loáng thoáng vài tiếng chửi rủa, ông ta phiền muộn không thôi. Theo lý thuyết, ngồi trong phòng không thể nghe rõ giọng nói bên ngoài, bây giờ mình như vậy đương nhiên là do tâm lý, nhưng cho dù biết thế, ông ta vẫn không thể tỉnh táo lại. Còn nữa, bộ quần áo này dù có tẩy giặt vô số lần, ông ta vẫn cảm thấy có một mùi thối thoang thoảng. Ông ta oán hận nắm chặt tay, nói: "Đi mời Ngũ Vương gia qua phủ một chuyến."
Trợ tá hơi chần chừ, nói: "Vương gia, lúc này mời Ngũ Vương gia đến sẽ không ổn. Bây giờ toàn kinh thành đều nhìn chằm chằm Vương phủ chúng ta, Lục Vương gia lúc nào cũng ở cửa quậy, ừm, ồn ào. Nếu như Ngũ Vương gia đến, lỡ có… có gì sơ xuất, sợ là sẽ phá hỏng quan hệ với Ngũ Vương gia. Hơn nữa, tuy chúng ta và Ngũ Vương gia cùng phe, nhưng dẫu sao Gia Hòa Quận chúa cũng là chất nữ của Ngũ Vương gia. Tứ Vương phi làm ra chuyện thế này quả thật là khó coi." Nếu như Ngũ Vương gia tới, bị hắt thêm một đống gì đó thì làm sao được!
Tứ Vương gia bực mình, thật ra ông ta cũng hiểu rõ những đạo lý này. Chỉ là mấy hôm nay bị chọc tức, ông ta hơi rối trí.
"Đồ xuẩn phụ kia, bà ta chỉ biết gây thêm phiền phức cho ta. Đang êm đẹp lại muốn đi chọc Gia Hoà, một đứa bé thì làm gì được bà ta chứ. Quả nhiên là ngu chết đi được." Tứ Vương gia cảm thấy nếu như cứ tiếp tục dây dưa với xuẩn phụ này, ông ta sẽ bạc thêm mấy sợi tóc. Nếu như sớm biết thì năm đó không nên chọn bà ta.
Mà cùng lúc đó, Tứ Vương phi ở trong phòng khóc lóc thảm thiết. Ma ma ở bên cạnh lo lắng suông, nhưng lại không nghĩ ra cách nào khác, đành phải khuyên nhủ: "Vương phi cẩn thận thân thể, mấy ngày nay rõ ràng thân thể ngài không tốt lắm, có lẽ đã mang thai, chúng ta phải cẩn thận. Nếu như cái thai này là nam hài, vậy thì Vương gia sẽ đối xử với ngài khác đi, có lẽ thiên gia sẽ không chướng mắt ngài nữa."
Tứ Vương phi vuốt bụng, oán hận nói: "Vương gia chỉ cảm thấy ta nhắm vào Lục Vương phủ, ông ta không biết nghĩ lại vì sao ta lại làm như thế. Nếu như không phải ông ta cứ nhớ mãi không quên tiện nhân Thẩm Mỹ Phù kia, sao ta có thể làm đến mức đó. Tiện nhân kia thông đồng người khác, còn muốn để nữ nhi bà ta tranh yêu thích chỗ thiên gia. Đúng là khiến người ta gai mắt."
"Vương phi chớ tức giận, ngài phải giữ gìn thân thể mình mới đúng. Gia Hòa Quận chúa kia là cái thá gì? Nếu như Tứ Vương gia leo lên hoàng vị, ha ha, ngài chính là Hoàng Hậu tương lai, đến lúc đó bọn họ còn không phải để mặc cho ngài vo tròn bóp dẹt à? Giờ chúng ta nên khuyên lão gia giúp đỡ thêm cho Tứ Vương gia, đừng để chuyện gì khác xảy ra nữa."
Tứ Vương nghe thì bình tâm lại rất nhiều. Nhưng chỉ được một lát, bà ta lại tức giận: "Nhưng lão lục cũng khinh người quá đáng. Mỗi ngày ông ta đều đứng trước cửa ra vào mà chửi rủa, quá không có thể thống gì rồi."
Ma ma: "Vương phi quan tâm ông ta làm gì, mắng đủ rồi thì ông ta tự rời đi. Ông ta vốn là người nổi tiếng hoang đường trong kinh thành, nói ra thì có mấy ai tin lời đâu!"
"Ta giận là vì ông ta hắt uế vật lên người Vương gia, đúng là một kẻ không ra gì."
"Ui da, Vương phi à, ngài bớt giận nào. Ngài tức với ông ta chi cho phí sức. Ông ta là tên đần, đâu đáng để ngài tức với ông ta..."

Nhị Vương phủ.
Thời Hàn đang nghiền lá trà, động tác tao nhã, hai huynh đệ Cẩn Sách, Cẩn Ninh ngươi truy ta đuổi lao thẳng đến. Đợi đến khi tới gần Thời Hàn, Cẩn Ninh nói: "Biểu ca, ta muốn nói với huynh, bây giờ mà sức chiến đấu vẫn còn mạnh lắm! Huynh không ra cửa nhìn thật là lỗ."
Cẩn Sách thêm vào: "Ái chà, vừa rồi Lục Vương gia lại sai người đi tìm máu chó. Ta thấy bước tiếp theo có lẽ là hắt máu chó, Lâm quản gia cứ nhất quyết phải kéo chúng ta về, chậm trễ chuyện quá à..."
Thời Hàn nheo nheo mắt, nhếch môi: "Ồ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.