Thịnh Sủng

Chương 29:




Ngón tay Trầm Tử Trai vuốt nhè nhẹ nơi nào đó của Hạ Trọng Phương, ở đó có chút nước chảy ra, ngón tay đi vào một chút, tham lam tiến vào động đào nguyên, ‘nước cạn ghẹo tôm’, hắn tìm mọi cách khiêu khích .
Hạ Trọng Phương thở gấp, cầu xin: “Vương gia, vương gia, tôi, tôi…” Câu nói kế tiếp nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Cả người Trầm Tử Trai dường như bốc hỏa, ôm Hạ Trọng Phương đặt lên bàn dài, lấy người mình đè lên cô, cây gậy đặt bên ngoài động đào nguyên của Hạ Trọng Phương, hắn hỏi: “Bảo bối, muốn hay không?”
“Vương gia!” Mắt Hạ Trọng Phương nửa khép nửa mở, phụ giúp Trầm Tử Trai, cô lẩm bẩm: “Tôi bị trúng mê hương sao? Thật là khó chịu!”
Trầm Tử Trai vốn đã là tên lắp vào cung, vừa nghe đến hai chữ mê hương, đột nhiên trong đầu xuất hiện tình cảnh trúng độc vài năm trước, trong lòng lo sợ, tỉnh táo hơn phân nửa, hắn gắng gượng rút thân mình về, xoay người đi rót đầy một ly trà, đổ một ly lên mặt Hạ Trọng Phương, thấy Hạ Trọng Phương giật mình một cái, ánh mắt không còn mê ly nữa, thế này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa xong thì, Phương ngự y đã đến ngoài cửa phòng, nghe Lục Mộng nói Trầm Tử Trai dặn dò không cho ai vào, sắc mặt hắn khẽ biến, đứng bên ngoài gọi ‘vương gia’, liều lĩnh đi vào.
Trầm Tử Trai nghe được tiếng gọi, cầm chăn đơn đắp lên người Hạ Trọng Phương, xong, hắn quay đầu lại nói: “Lão Phương, ngươi mau tới đây bắt mạch xem, xem xem chúng ta có phải trúng mê độc hay không?”
Phương ngự y bước lên hai bước, rót trà dập tắt trợ tình hương, lại mở cửa sổ cho thông khí, lúc này hắn mới nói: “Ta lấy nhầm trợ tình hương đưa cho vương gia, cũng may vương gia… , nếu không, độc tính phát tác, khi đó sẽ phiền toái to.”
Mặt Hạ Trọng Phương màu đỏ tươi, cô hơi thanh tỉnh một chút, liền sửa lại xiêm y dưới chăn, xong rồi cô ngồi dậy nói: “Phương ngự y, người suýt nữa hại chết chúng ta rồi!”
Phương ngự y thấy mặt Hạ Trọng Phương như hoa đào tháng ba, môi đỏ mọng hơi sưng lên, mị thái khó miêu khó tả, không hiểu tại sao, ngực hắn nhảy lên một cái, hắn đành ngó lơ chỗ khác, nói nhỏ: “Hạ cô nương, cô về tắm một lát, uống vài chén trà, nghỉ ngơi sẽ không sao nữa.”
Hạ Trọng Phương trở lại trong phòng, Tiền bà tử với Thanh Trúc thấy cô chật vật, trong bụng không khỏi nói thầm: còn chưa tới lúc cho bú sữa, sao lại có bộ dạng này? Hay là?
Hạ Trọng Phương đi vào soi gương, thấy hai má mình đỏ hồng. Chính là xuân tình nhộn nhạo, cô không dám nhìn lại, vội vàng bảo người mau chóng mang nước vào, tắm rửa một hồi, mới khá hơn một chút.
Tiền bà tử đi vào hầu hạ Hạ Trọng Phương tắm rửa, nhẹ nhàng hỏi: “Vương gia vượt rào rồi à?”
Hạ Trọng Phương lắc đầu nói: “Cũng không hẳn. Là do Phương ngự y lấy nhầm dây hương đưa cho vương gia, không ngờ dây hương kia có tác dụng trợ tình, hai người chúng con ngửi được, mới thành bộ dạng này.”
Tiền bà tử nghe thế, bà yên lòng, chưa hư thân là tốt rồi.
Hạ Trọng Phương tắm rửa xong, uống vài chén trà vào, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhất thời kêu Thái Bạch Thái Hồng vào giúp cô chuẩn bị trang phục, nói muốn đi qua gặp Trầm Ngọc Tiên.
Trầm Ngọc Tiên đang nói chuyện với Tô Ngọc Diệp, nghe Hạ Trọng Phương đến, nhất thời hai người liếc nhau, đi đến Giản phủ một chuyến, đã muốn chạy sang đây tính nợ rồi sao.
Hạ Trọng Phương vào phòng, hành lễ với Trầm Ngọc Tiên và Tô Ngọc Diệp, lễ xong mới ngồi xuống, nói lại những lời cô đã nói với Trầm Tử Trai, lặp lại một lần nữa cho Trầm Ngọc Tiên nghe: “Tôi đã nói với vương gia, vương gia cũng đồng ý chuyện tôi chuyển tới Giản phủ, mỗi ngày vào lúc chạng vạng tôi sẽ tới gặp vương gia.”
Trầm Ngọc Tiên vốn muốn ngăn cản, nhưng vừa nghe Trầm Tử Trai đồng ý rồi, lòng cô không khỏi nghi ngờ, nên cô nói: “Hạ cô nương, ít nhất mọi người ở Tề vương phủ cũng là kính trọng cô, còn thỉnh Hà ma ma đến giảng bài cho cô, tất cả đều không bạc đãi cô, ở đây lại tự tại, sao không đợi ca ca ta hết bệnh rồi, cô lại chuyển đến Giản phủ cũng được mà?”
Hạ Trọng Phương thấp giọng nói: “Tổ mẫu đã lớn tuổi, lại hy vọng tôi có thể kề cận bên người, phụng dưỡng người. Mà mỗi ngày tôi đến đây một chuyến, cũng không làm gián đoạn việc trị bệnh của vương gia, bởi vậy…”
Trầm Ngọc Tiên thầm nói: ngươi đến Giản phủ ở, ai biết mỗi ngày ngươi ăn cái gì uống cái gì, vạn nhất có người dụng tâm bất lương, hạ độc ngươi, rồi làm hại chết ca ca ta rồi sao? Không được, chuyện này phải thương nghị lại với ca ca, phải tìm cách ngăn Hạ cô nương lại, không cho nàng về Giản phủ .
Đợi Hạ Trọng Phương nói xong đi ra ngoài, Trầm Ngọc Tiên liền đi tìm Trầm Tử Trai, nói ra lo lắng trong lòng.
Trầm Tử Trai nói: “Nếu Giản gia đồng ý cho Hạ cô nương lại đây cho sữa, chắc chắn sẽ không dám ngáng chân. Lúc trước bọn họ đến nhận lại người, chắc hẳn cũng đã nghĩ đến chuyện phủ định ý kiến của cô ấy, nhưng bây giờ tình hình đã có chuyển biến, chỉ sợ bọn họ còn muốn mượn tay Hạ cô nương để thân cận với chúng ta.”
Trầm Ngọc Tiên khó hiểu, hỏi: “Vì sao?”
Trầm Tử Trai nói: “Gần đây tâm ý Hoàng thượng thường hay thay đổi, đầu tiên là triệu Vương trạng nguyên hồi kinh, sau đó là phong Vi Thanh Nhĩ làm tướng quân, thay thế tướng quân chi chức Mai Trường Đình. Hôm qua, trong cung lại nhắc đến Tứ vương gia, nói tứ vương gia văn võ toàn tài, cần điều kiện để phát triển, vân vân. Thái tử nghe được những lời này, còn có thể không lo sợ sao? Hoàng thượng có thể hạ đài tướng quân Mai Trường Đình, chẳng lẽ không thể hạ đài thái tử? Nếu sau này Thái tử phạm lỗi, không chừng hoàng thượng sẽ lập tức ra tay. Hiện nay, thái tử sợ tứ vương gia lên kinh, ngược lại ông ta càng muốn thân thiết với ta hơn, vá lại gương mặt đã xé trước kia.”
Trầm Ngọc Tiên nghe xong, thật lâu mới nói: “Ca ca, mặc kệ thái tử muốn thế nào, chỉ cần ông ta không hại ca ca, ca ca cũng nên nhân nhượng. Nếu không, sau này ông ta đăng vị, huynh muội chúng ta lại không có ngày lành.”
Trầm Tử Trai gật đầu nói: “Giờ đây, ta còn bệnh, không thể cứng đối cứng với ông ấy, ông ấy đã có tâm hòa hảo, ta cũng nên tận lực bồi tiếp.”
Trầm Ngọc Tiên nói: “Mặc dù như thế, mỗi tối chạng vạng Hạ cô nương đến, trước khi cho sữa, phải để Phương ngự y bắt mạch cho cô ấy, chẩn đoán chính xác không có chuyện gì, ca ca mới uống sữa.”
Trầm Tử Trai nói: “Yên tâm đi, không cần phải chúng ta phải lên tiếng, Phương ngự y cũng sẽ làm như vậy.”
Trầm Ngọc Tiên thoáng yên lòng, cáo từ đi ra ngoài.
Chỗ Hạ Trọng Phương, cô đến gặp Hà ma ma, nói ý kiến của thái phó phu nhân.
Hà ma ma quả nhiên nhanh chóng đồng ý, bà cười nói: “Nếu là phủ khác, ta không đi đâu nha, nhưng thái phó phu nhân đã mở miệng, đương nhiên là phải đi rồi. Để sáng mai ta đi xe ngựa tới đây, theo các ngươi đi qua đó.”
Hạ Trọng Phương nghĩ đến chuyện gần đây Tô Ngọc Diệp cũng cùng học Hà ma ma, Hà ma ma với mình đi rồi, Tô Ngọc Diệp thì sao?
Tô Ngọc Diệp nghe được tin này rất nhanh, cô không khỏi nói: “Aiz, Hà ma ma cũng muốn chuyển đến Giản phủ? Thể diện Hạ cô nương lớn như vậy sao?”
Nha hoàn cười nói: “Cũng không phải là thể diện của Hạ cô nương, mà là thể diện thái phó phu nhân lớn.”
Tô Ngọc Diệp nghĩa đến thân phận địa vị của Giản thái phó, đành phải im lặng. Tuy Tô gia là nhà mẹ đẻ của Thục phi nương nương, nhưng Thục phi nương nương không có con, đương nhiên Tô gia thấp hơn các nhà họ ngoại khác một bậc, so sánh với nhau thì hiện thời Tô gia đang thua kém Giản gia. Hà ma ma vứt bỏ một nữ học trò như cô, theo Hạ Trọng Phương đi đến Giản gia, cũng có thể hiểu được.
Nha hoàn bên người Tô Ngọc Diệp, tên là Ngưng Tuyết tức giận: “Hà ma ma đúng là mắt chó chỉ thấy người thấp kém, biết Giản gia đắc thế, liền đi theo Hạ cô nương đến Giản gia sao? Đợi sau này vương gia…”
Nàng nói còn chưa dứt lời, đã bị Tô Ngọc Diệp ngăn lại, Tô Ngọc Diệp cười nói: “Được rồi, không cần nhiều lời, xem canh xong chưa, mang qua cho vương gia đi thôi!”
Ngưng Tuyết nghe vậy, liền nhìn nồi canh, tâm trạng vẫn khó chịu, nghĩ Hạ Trọng Phương sẽ còn đến Vương phủ, đến lúc đó cô nhất định sẽ ngáng chân, coi như là trút giận thay cho tiểu thư nhà mình.
Hạ Trọng Phương không biết mình lại gián tiếp đắc tội với người, cô bảo Tiền bà tử thu dọn trang sức với ngân phiếu Phương Chấp Tâm đưa tới, những cái khác cũng không mang đi, cô cười nói: “Lúc chúng ta đến, cũng không mang nhiều thứ đến, bây giờ đi, ngoại trừ bộ sách và bảng chữ mẫu Hà ma ma đưa ra, thì chúng ta cũng sẽ không mang thứ gì của Vương phủ đi, mà thái phó phu nhân cũng nói, tất cả đã sẵn sang, không cần con phải mang theo gì cả.”
Tiền bà tử nghe dặn, bà lấy những thứ mang theo để riêng một chỗ, những thứ còn lại thì gói lại, đến lúc đi, đưa cho Trầm Ngọc Tiên.
Tới tối, Hạ Trọng Phương đã dọn xong , liền đi qua chỗ Trầm Tử Trai cho sữa, cô nghĩ đây là đêm cuối cùng nghỉ ngơi ở Vương phủ, nhất thời có hơi không nỡ, khi nhìn Trầm Tử Trai, cũng có chút rung động.
Trầm Tử Trai âm thầm đánh giá Hạ Trọng Phương, thời gian cô vào phủ chỉ mới hai tháng, dường như đã thoát thai hoán cốt, trổ mã kiều mỵ dị thường. Dáng điệu như thế này, sao không khiến cho người khác động lòng chứ?
Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai không nói lời nào, chỉ một mực nhìn cô, Hạ Trọng Phương không khỏi xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu nói: “Vương gia nhìn cái gì thế?”
Trầm Tử Trai đáp: “Nhìn tiểu cô nương mỹ mạo lạ thường.”
Hạ Trọng Phương không khỏi “xì” một tiếng, cô nói: “Vương gia học thói xấu rồi!”
Trầm Tử Trai thấy cô cười, lại có nét phong tình khác lạ, hắn không thể không để ý, đang muốn nói chuyện, chợt nghe tiếng bước chân, đành trưng ra sắc mặt đoan chính, ra vẻ chính nhân quân tử.
Là Phương ngự y bưng chén thuốc đi vào, nhìn Hạ Trọng Phương uống xong , lúc này mới như thường ngày, lui ra ngoài bình phong.
Khi Trầm Tử Trai hút sữa, nghĩ đến lời cảnh cáo của Phương ngự y, thì hắn đàng hoàng hơn rất nhiều, chỉ là khi hắn đang cầm chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương mút sữa, nhịn không được dùng khóe mắt ngắm trộm cô, đến lúc thấy vẻ mặt thẹn thùng của cô, mút mạnh một cái, cô run nhẹ, hắn cảm thấy cực kì thỏa mãn.
Dường như Hạ Trọng Phương cảm giác trợ tình hương của buổi chiều vẫn còn tác dụng, cô cảm thấy khó tự khống chế bản thân, chỉ cần Trầm Tử Trai mút nhẹ một cái, là cả người cô đã cảm thấy tê dại, cảm giác tê dại kia lan đi toàn thân, ngày càng di chuyển xuống phía dưới, nhất thời hai má đỏ đậm, không thể tự không chế mà rên. Rên rỉ.
Trầm Tử Trai nghe được tiếng rên của cô.Hắn không chống đỡ được, ngã lên giường, ôm Hạ Trọng Phương ghé vào ngực của mình, thấp giọng chỉ bảo: “Hai tay chống lên giường, phủ lên ta, để cho bổn vương uống sữa.”
Một bên chỗ đẫy đà Hạ Trọng Phương còn trướng , cực kỳ khó chịu, cô nghe vậy thì ngồi vào ngang hông Trầm Tử Trai, di di về phía trước, hai tay chống lên giường, phủ lên trên hắn, đưa chỗ đẫy đà đến bên miệng Trầm Tử Trai, lẩm bẩm nói: “Vương gia, tôi không chống được lâu đâu đấy.”
“Bổn vương nhanh lắm!” Trầm Tử Trai mút một bên đẫy đà, lại thưởng thức chỗ đẫy đà bên kia, hắn lặng lẽ co chân lại, dùng đầu gối cọ đùi Hạ Trọng Phương, hình như là không tự chủ được nữa rồi .
“Vương gia lại trêu tôi.” Hạ Trọng Phương hờn dỗi, né tránh Trầm Tử Trai, khiến cho những sợi tóc càng như quấn quýt bên cổ hắn.
Trầm Tử Trai cảm thấy qoàn thân ngứa ngáy, dùng ngón tay quấn tóc Hạ Trọng Phương thành từng vòng, quấn ở ngón tay vài vòng, nhẹ nhàng lôi kéo, kéo Hạ Trọng Phương cúi đầu xuống, cả khuôn mặt hắn chôn vào chỗ đẫy đà của cô, mút liếm, không cách nào kiềm chế được.
Hạ Trọng Phương cũng thở gấp ra tiếng, đoạt lại sợi tóc của mình, cúi đầu hỏi: “Vương gia uống xong rồi à?”
“Còn muốn uống nữa làm sao bây giờ?” Trầm Tử Trai buông chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương ra, dùng tay nâng cô dậy, để cô ngồi xuống, hắn cũng ngồi dậy, mặt đối mặt với Hạ Trọng Phương, từ từ hạ dần xuống mặt cô, nhẹ nhàng chạm vào môi Hạ Trọng Phương, rồi bất ngờ chiếm cả đôi môi cô, môi lưỡi mãnh liệt tiến công, nóng vô cùng.
Hạ Trọng Phương thấy không bình thường, cố hết sức đẩy Trầm Tử Trai ra, té xuống giường, sửa sang lại xiêm y, không kịp nhiều lời liền chạy mất.
Trầm Tử Trai cũng không đứng dậy, chỉ nằm trên giường lẩm bẩm: “Nếu không chạy, bổn vương tình nguyện để độc tính phát tán. Tiểu kiều tinh này càng ngày càng mê người, sớm muộn gì bổn vương cũng bị nàng phá hỏng sự nghiệp.”
Đêm nay, thứ nhất, tâm trạng Hạ Trọng Phương hơi loạn, thứ hai, nghĩ đến việc ngày mai sẽ chuyển đến Giản phủ, cô không ngủ được.
Tới sáng sớm ngày hôm sau, quả nhiên Giản phủ phái Giản Mộc Huyền tới đón cô với Hà ma ma.
Đích thân Trầm Ngọc Tiên đưa đến ngoài cửa phủ, dặn bảo Hạ Trọng Phương nhớ chạng vạng lại đến đây, nghe Hạ Trọng Phương đồng ý , liền xoay người vào cửa, cô mới xoay người, thì thấy Trầm Tử Trai đứng ở phía sau cửa, nhất thời hỏi: “Ca ca, sao ca lại ra đây ?”
Trầm Tử Trai nói: “Đi tản bộ!” Nói xong xoay người vào trong.
Trầm Ngọc Tiên có chút kỳ quái, “Không phải là ca ca đi tiễn Hạ cô nương chớ?”
Trầm Tử Trai vừa đi vào trong vừa lẩm bẩm: “Mười hai cái hà bao của bổn vương, đến bây giờ còn chưa nhận cái nào mà người đã đi rồi. Cũng không biết có nhớ thêu cho bổn vương hay không nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.