Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 103:




A Nguyên đang ủy mị, lại bị A Dung dội một chậu nước lạnh xuống đầu.
“Cái gì?” Khóe miệng A Nguyên run rẩy, ngơ ngác nhìn mỹ thanh niên đang nhìn mình bằng ánh mắt ý vị thâm trường này, vì sự việc biến hóa thành mình là người leo tường, vốn định ôm đầu cầu xin tha thứ, có điều vận dụng đầu óc lại tức khắc nổi giận, chỉ dậm chân hung tợn mà nói: “Là ai?! Mắt ta mà kém thế á?” Dứt lời liền lôi kéo bàn tay thon dài của mỹ thanh niên, biểu đạt rằng bản thân không phả kẻ bội tình bạc nghĩamột chút, nỗ lực thành khẩn nói: “Dung ca ca, đừng nghe đàm tiếu bên ngoài, cho dù huynh hoa tàn ít bướm, bổn cung cũng vẫn… thực thích huynh, nha~”
A Dung cười tủm tỉm gật đầu, mặt lộ vẻ cảm kích mà nói, “Vậy thì, chung thân đại sựcủa vi thần phải phó thác cho điện hạ rồi.”
Chờ sau khi thành thân, sẽ xử nàng!
A Nguyên đắc ý vô cùng, đi vòng quanh mỹ thanh niên ảm đạm gầy ốm vì quan tâm mình đến đêm cũng không ngủ này hai vòng, rồi sờ soạng chiếc cằm bóng loáng củahắn một chút, sau, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Dám bát quái về ta trong kinh thành! Ăn gan hùm mật gấu rồi!” Trước nay nàng không có gì hứng thú với việc bên noài, chỉ là trước mặt lại có phong thanh như vậy, quả ghê tởm, nghĩ nghĩ, nàng liền lạnh lùng nói: “Thực sự cho rằng ta có thể tùy ý làm đá lót chân sao?” Từ gia cũng dám lấy tên tuổi nàng để thành toàn thanh danh sao? Quả thực tự tìm chết!
“Có muốn để ta không?” A Dung cười tủm tỉm hỏi.
Dám trêu vào nhóc con nhà hắn, cần xử lý!
“không cần, để tự ta.” A Nguyên xoay hai vòng, trấn an mỹ thanh niên kia một phen, xong mới thẳng một đường tới viện Tô Dung, đảy cửa liền thấy một đôi uyên ương chợt đẩy nhau ra như chim sợ cành cong, tức khắc hơi hâm mộ. Làm như không nhìn thấy, thấy A Đông lặng im mà lui đi, nàng mới bắt lấy tay Tô Dung cười hì hì nói: “Vào cung hay về nhà cũng thực phiền toái, nghe nói lần này đại tỷ tỷ trở về là để trả lại những nữ binh đó cho ngươi?” Thấy Tô Dung khó hiểu gật đầu, A Nguyên xoắn xoắn ngón tay, vẻ mặt bưu hãn nói: “Đại tỷ tỷ không thích, thì cho ta mượn!”
“Ngươi định làm gì thế?” Tô Dung thấy A Nguyên đằng đằng sát khí, liền cảm thấy bản thân cũng nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt sáng rực, thẳng tay ném A Đồng sang mộtbên, tiến lại kéo A Nguyên cười tủm tỉm nói: “Tính cả ta vào với!”
“đi!” A Nguyên vung tay lên, đưa Tô Dung rời khỏi Trạm gia, dẫn đầu một đoàn nữ binh đi thẳng đến Từ phủ, người đi đường liếc mắt nhìn theo, thực sự hoành tráng.
Tới đại môn Từ phủ rồi, A Nguyên chỉ phất tay, cười lạnh nói: “Đập!”
Sau này, nàng đã định sẵn là gả cho A Dung, nếu thanh danh có dính dáng tới nam nhân khác lại không hé răng, chỉ sợ ngày sau nón xanh bị người đời ấn lên đầu A Dung, đây mới là thứ nàng quyết không thể nhẫn nhịn.
Nàng thà rằng mọi người kêu một tiếng cọp cái, còn hơn để người trong lòng mình bị phê phán có thê tử không trong sạch!
Nữ binh phía sau nhận lện, tức khắc hai nữ nhân cao gầy tiến ra, hai thanh búa tạ xuấthiện trong tay, đẩy sai vặt của Từ phủ tới để dò hỏi sang một bên, đi lên chỉ hạ mộtbúa đã đập nát đại môn Từ gia, động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên người bên trong nge thấy được, liền thấy mấy kẻ Từu gia hung hùng hổ hổ mà ra, liếc mắt một cái đã thấy A Nguyên đang cười lạnh. Thanh niên đi đầu mặt run rẩy một chút, rồi vội vàng tiến lên cười nịnh nọt nói: “không biết điện hạ tới, không tiếp đón được từ xa, thỉnh điện hạ đừng trách tội.”
“không biết?” A Nguyên liền cười lạnh nói, “Ta còn tưởng rằng, làm chuyện trái với lương tâm, kiểu gì cũng phải rửa đầu chờ bổn cung rồi chứ!”
“thật lớn mật, thứ gì thế!” trên đường đi Tô Dung đã nghe A Nguyên kể chuyện Từ gia làm, bây giờ nàng thấy tiểu tử này còn có gan trêu chọc A Nguyên, dĩ nhiên phải giương mắt vì bạn tốt của mình, lúc này đây cười lạnh nói: “Nhìn cửa nhà ngươi mộtcái xem có mặt mũi gì để điện hạ khen! Ỷ vào điện hạ thường ở thâm cung không biết thế sự bên ngoài, tùy ý định phá hủy thanh danh điện hạ đúng không? nói cho các ngươi biết, bọn ta bên ngoài vẫn chưa chết đâu! Kêu Từ gia ra đây! Đối chất với nhau, thực ra ta còn muốn hỏi một chút, khi nào điện hạ đã khen cái thứ kia?!”
Những người này, đều là họ Từ mà.
Người vây quanh xem không ít, huống chi trên con phố này thế gia quan lớn vô số, những nhà này đều ra bàng quan chỉ trỏ, mặt thanh niên Từ gia này tức khắc đỏ bừng. Khóe miệng giật giật, chỉ cho người ra đuổi những người vây xem tránh ra, mới cười khúm núm nói: “Điện hạ, có chuyện gì thế ạ?”
“Cút!” A Nguyên bật thốt lên: “Ngươi là cái thứ gì, kêu chủ sự nhà ngươi ra đây!” Dù sao, phê bình về tính ương ngạnh của nàng trước nay chưa từng dứt, hiện giờ, nàng liền cho thế nhân nhìn một cái, cái gì là ương ngạnh, cái gì là kiêu ngạo!
“Phụ thân thần còn chưa hạ triều, Ngũ đệ cũng chưa trở về nhà.” Thanh niên này là Nhị thiếu gia Từ gia, người đều xưng một tiếng Từ nhị, lúc này đây đang chửi đệ đệ đãđem cái sáng kiến đấy cho mình đến máu chó phun đầu, mắt thấy A Nguyên đằng đằng sát khí, lại không dám cho người gọi đệ đệ về, bèn đành căng da đầu nói: “Dù thế nào đi nữa, thỉnh điện hạ nhìn vào tình cảm của Quý nhân và Công chúa trong cung…”
“Ở trước mắt bổn cung, Từ Quý nhân có thể diện cái rắm!” A Nguyên lạnh lùng nói: “Thường ngày nhìn bổn cung dễ bị bắt nạt sao? Dám truyền thị phi, Từ Quý nhân như thế, đừng trách bổn cung vô tình, nói đạo lý trước Hoàng bá phụ một chút!” Dứt lời, chỉ vung tay, cười lạnh nói: “Phá nát cho bổn cung! Chỗ Hoàng bá phụ, đã có bổn cung đi cáo tội! đi cáo tội, bổn cung cũng muốn mang đàn vô liêm sỉ này cùn đi chết!” Dứt lời cũng không nói nhiều, chỉ gọi người ấn Từ nhị kia xuống mặt đất, thản nhiên cười nói với Tô Dung: “Cũng chỉ là rảnh rỗi chút, bổn cung lại không sợ nháo loạn!”
“Ta liền đi theo bên cạnh điện hạ.” Tô Dung cũng là người không sợ trời không sợ đất, bèn cười tủm tỉm đứng bên cạnh A Nguyên.
“Điện hạ hãm hại hạ thần như thế, không sợ bị người buộc tội sao?!” Từ nhị hơi yếu đuối bị nữ binh ấn bẹp, lúc này nỗ lực cao giọng: “Trong mắt điện hạ, không có vương pháp hay sao?!”
“Vương pháp… bổn cung cho ngươi biết cái gì gọi là vương pháp!” A Nguyên cũngkhông dài dòng, miệng quát lớn một tiếng, liền có mấy bà tử cường tráng tiến tới, thẳng tay bạt tai Từ nhị. 
Trực tiếp vả mặt như vậy, thể diện Từ gia mất hết. A Nguyên hung dữ làm người ta cảm thấy đã không thể dùng cọp cái để hình dung nữa, e sợ vị Công chúa bưu hãn này giận chó đánh mèo, chạy xa hơn. Thời điểm mặt vị Từu nhị này đã bị đánh đến đỏ bừng, liền thấy trong viện Từ phủ nửa ngày không thấy động tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vã, lát sau liền thấy Bát Công chúa vẻ mặt phẫn nộ lao tới, mắt thấy Từ nhị uể oải trên mặt đất, đôi mắt tức khắc đỏ bừng, lạnh lùng nói: “Dừng tay cho ta!”
Những nữ binh này phần lớn đều đi theo Trần Lưu Quận quân, nào để nữ nhi mềm yếu kia vào mắt, chỉ mắt điếu tai ngơ, không tới một lát, đại môn Từ phủ cũng đã bị dỡ xuống.
“Ta biết chuyện này có “công lao” của ngươi.” Khắp thiên hạ, tâm tâm niệm niệm muốn hủy thanh danh của A Nguyên cũng chỉ có mấy kẻ này, lúc này đây A Nguyên thấy Bát Công chúa tức giận đến cả người phát run, liền chậm rãi nhướng mày, mỉm cười nói: “Nhìn xem, không xử lý mấy tên chó săn một chút, Bát muội còn không nỡ lộ diện đâu.”
“Ngươi!” Bát Công chúa tức giận đến không nhẹ, hung tợn nhìn mấy nữ binh kia, lúc này mới chỉ vào A Nguyên tức giận nói: “Có thể đặt ngươi và thanh danh biểu ca với nhau là vinh quanh của ngươi, ngươi lại còn vênh váo! Khi dễ người như vậy, là nhân bản thân được sủng ái một chút nên muốn bức Từ gia chúng ta vào đường chết sao?!”
“Hay cho Từ gia chúng ta.” A Nguyên vỗ tay cười nói: “Có thể thấy được, Bát muộikhông muốn làm nữ nhi Phượng gia rồi!” Thấy Bát Công chúa cứng họng, nàng lạnh lùng nói: “Vinh quan của ta? Ta đường đường là Công chúa, muốn mượn vinh quang của thứ đồ vật này, ngươi nằm mơ đi!” Thấy Bát Công chúa không đáp lại được mà oán hận vô cùng, cũng lười dây dưa với nàng ta, nàng lạnh nhạt nói: “Hôm nay, ta chỉ tìm Từ phiền toái, nếu Bát muội không có việc gì khác thì quản ít thôi, hiện giờ xuất đầu lộ diện lại thành bắt chó đi cày!” nói xong, đá đá Từ nhị dưới chân,hỏi: “Nhớ ra đệ đệ ngươi đang ở đâu rồi sao?”
Từ nhị bị tai họa này kích thích đến sắp khóc, cái gì cũng không nói nên lời, há mồm lại chỉ phun ra được mấy cái răng hàm, trong lòng hối hận không ngừng.
Nếu sớm biết Vinh Thọ Công chúa là con hổ cái như này, ngày đó hắn không đời nào đồng ý ý tưởng đó của đệ đệ.
Kéo thanh danh A Nguyên và Từ gia vào nhau, ở chỗ Bát Công chúa thì nói là hủy thanh danh Vinh Thọ Công chúa, kỳ thực chỉ có người một nhà Từ gia biết, đây là để thiên hạ đều biết, để Hoàng thượng không cách nào phản bác, cuối cùng phải tứ hôn Vinh Thọ Công chúa cho Từ gia.
Đây mới là một đường vinh quanh hiển hách cho Từ gia.
Còn Bát Công chúa, nàng tâm địa thiện lương thiện ác phân minh như vậy, hẳn sẽ hiểu cho tâm tình bất đắc dĩ của cữu cữu và các biểu ca.
Chỉ là hiện tại, Từ nhị quả thực hối hận, chọc phải Diêm vương này, lợi đâu khôngthấy, lại rước phải tai họa.
Trợn to mắt nhìn đại môn bị phá nát kia, Từ nhị yếu lòng, tức khắc nước mắt lăn xuống.
“Ngươi được lắm!” Mắt thấy biểu ca vậy mà lại khóc, Bát Công chúa tuy rằng không có tình thâm gì mấy với Từ nhị, nhưng lại vẫn để bụng, oán hận mà nhìn A Nguyên đangcười lạnh, ôm hận nói: “Loại chó cậy thế chủ, phụ hoàng cũng chỉ là sủng ái ngươi mấy ngày, ngươi lại thực sự coi bản thân là Công chúa rồi! Ta nói cho ngươi, chim sẻ chính là chim sẻ, dù ngươi kiêu ngạo thế nào, cũng không thành phượng hoàng được!”
“Cũng đừng nói nữa, con phượng hoàng vàng này của Bát muội so ra còn kém chim sẻ ta đó!” A Nguyên vô cảm với phần lớn mấy lời như vậy, lúc này đây ngửa mặt lên trờinói: “Ta đã là Công chúa, phong hào Vin Thọ, nếu trong lòng không vui, Bát muội cứ khóc đi.” Nàng cười tủm tỉm hỏi: “Phong hào của Bát muội là gì nhỉ? Ta không nhớ ra, có thể thấy được là hạ bút thành văn, tất cả mọi người đều không coi là chuyện gì lớn phải không?”
“Túc vương mê hoặc Thánh thượng, ngươi chỉ là….” Bát Công chúa bị A Nguyên chọc tức đến không nói nên lời, bật thốt lên nhắm thẳng vào Túc vương, nhưng lời còn chưa xong, lại đã ăn một bạt tai, cái tát này đánh đến hoa cả mắt, khó khăn nhịn vị tanh ngọt khóe miệng, nàng giận điên quay đầu lại, liền thấy A Nguyên đã đứng ở trước mặt mình, trên mặt đã không còn tươi cười, nhìn chằm chằm mình. Nàng thấy Bát Công chúa nhìn qua, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia lộ ý lạnh băng, nhẹ giọng: “Còn để ta nghe thấy một chữ, bổn cung sẽ cho ngươi chết ngay lập tức!”
Ai cũng không thể sỉ nhục cha mẹ nàng, Hoàng thượng Công chúa cũng không được!
A Nguyên lúc nào cũng cười tủm tỉm lần đầu lộ ra dáng vẻ hung ác đến vậy, Bát Công chúa kinh hãi, che má nhìn nàng không dám nói lời nào.
“Hôm nay, họ Từ không ra, người thay hắn chết!” A Nguyên lười quản, chỉ chỉ Từ nhị, chậm rãi nói.
Tô Dung ở phía sau, chỉ cảm thấy được mở mang tầm mắt, lại thấy A Nguyên làm vậy thực hả giận.
Nếu mặc kệ không lên tiếng, nhẫn nhịn nữa, về sau Từ gia không chừng còn càn rỡ thế nào nữa, sẽ còn dám bố trí ra lời đồn đại lợi hại hơn.
Huống chi trong kinh, cũng không phải là chỉ có một nhà Từ gia. Về sau đều làm theo, chẳng phải càng đau đầu?
“Biểu ca không ở trong phủ.” Bát Công chúa nào từng trải qua thế trận như vậy, lúc này đây ấm ức đến phát khóc, mắt thấy ánh mắt lạnh băng của A Nguyên dừng lại ở chỗ mình, chỉ chịu đựng ủy khuất trong lòng mà nức nở nói: “Biểu ca đi ra ngoài, ta… ta đã đợi hắn…” Vừa mới nói đến đây, lại kinh hãi nhìn ra phía sau A Nguyên. A Nguyên ngạc nhiên, đột nhiên quay đầu, lại thấy Thành vương Phượng Minh hùng hùng hổ hổ mang theo rất nhiều thị vệ, túm một thanh niên mặt mũi bầm dập lảo đảo. Thấy A Nguyên, ánh mắt Phượng Minh sáng ngời, tiện tay túm thanh niên kia đến trước mặt nàng, hỏi: “Muội cũng tới vì tiểu tử này?”
“Lá gan của hắn không nhỏ, muội đến xem thử.” A Nguyên thấy lúc này khuôn mặt của Từ Vũ không còn nhìn được ra tướng mạo sẵn có, chẳng khác nào chim sợ cành cong, bèn cười tủm tỉm đáp.
“không trị hắn, để cả kinh thành biết muội bị oan uổng, thì còn tưởng rằng muội là kẻ khinh bạc.” Phượng Minh nhận được ánh mắt cảm kích của muội muội, tức khắc hăng hái khí phách, uy vũ khôn cùng, lại ỷ vào gan chó mà tiến tới sờ sờ đầu Công chúa điện hạ, lòng vui mừng đến rơi lệ đầy mặt, nói nhỏ với A Nguyên: “Muội nháo một hồi vạch rõ ranh giới với tiểu tử này là đúng, bằng không người ta lại tưởng muội thực sựcó liên quan đến nó, về sau thế nào cho phải đây?” Tuy rằng biết cảm tình giữa A Nguyên và A Dung rất tốt, Trạm gia cũng toàn người phúc hậu, nhưng Phượng Minh lại lo toan cho muội muội, suy cho cùng vẫn không muốn Trạm gia vì mấy chuyện này mà sinh ngăn cách với muội muội.
Liên quan đến hạnh phúc cả đời của A Nguyên, hắn dĩ nhiên muốn quan tâm một chút.
“Đa tạ Tứ Hoàng huynh.” A Nguyên ôm ôm cánh tay Phượng Minh, thật lòng nói.
Từ nhỏ nàng đã than với Phượng Minh, huynh muội ăn ý từ nhỏ, lúc này đây cũngkhông nói nhiều lời liền đứng bên người Phượng Minh, nghe hắn lải nhải: “Muội cũng hơi quá xúc động rồi, tiểu tử chẳng là gì, có hoàng huynh của muội ở đây xử lý là được, muội lại cứ muốn đích thân rat ay, như này không phải làm bên ngoài nói muội là…” Cọp cái sao? Cảm thấy lời này mà nói ra, tiểu cọp cái này trở mặt ăn mình khôngchừng, Phượng Minh nuốt xuống gian nan, lại nói: “Ta thấy thời điểm lên triều, Nhị ca lại đuổi riết Từ gia không buông, hóa ra lại có chuyện như này!”
Hôm nay, Trịnh vương lộ ý muốn đuổi tận giết tuyệt với mấy quan viên Từ gia, mà A Dung trà trộn ở Đô Sát viện cũng có thái độ khác thường, liên tiếp buộc tội Từ gia vô số tội lỗi, lúc sau còn có mấy người Túc vương thêm mắm dặm muối, Phượng Minh, người máu lên não chậm lại cảm nhận rõ ràng có điều không ổn ở đây, đến lúc hạ triều thấy họ Từ kia lại té xỉa trên mặt đất không biết bị nâng đi nơi nào, liền dò hỏi Trịnh vương nguyên cớ, biết được muội muội bị kẻ khác bôi nhọ, Thành vương điện hạ phổi cũng muốn nổi, hùng hùng hổ hổ tới phủ Từ gia, nửa đường oan gia ngõ hẹp, gặp Từ Vũ, lúc khắc đập cho một trận, xong mới kéo đến Từ phủ.
Đô sát viện: Trước đây là Ngự sử đài, là cơ quan giám sát, can gián các quan ở triều đình.
Đến nơi, chỉ thấy muội muội đang nổi đóa.
Lòng thấy nữ nhân là con cọp, Phượng Minh vừa thầm chửi A Dung khẩu vị nặng, vừa hỏi A Nguyên: “Trước mắt làm sao bây giờ?”
“hắn muốn thân cận với Công chúa, muội sẽ thành toàn cho hắn.” Đánh chết thần tửtrên đường không phải tác phong của Công chúa ngoan ngoãn, A Nguyên không có thiện ý mà liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, liền cười nói: “Hôm nay Tứ Hoàng huynh xả giận thay muội, từ trước đến nay muội là người lòng dạ rộng rãi, so đo làm gì chứ? Thôi thôi, nhìn vào tình cảm với Từ Quý nhân và Bát muội, tha cho chúng lần này, không có lần sau là được.” nói xong liền bày ra dáng vẻ thập phần khoan hồng độ lượng, hiền lành liếc nhìn Bát Công chúa đang hoảng sợ nhìn mình một cái, ấm giọng: “Nhìn xem, vẫn là nhờ thể diện Bát muội lớn không phải sao?”
Ha ha… hủy đại môn nhà người ta, bạt tai con nhà người ta, thật đúng là lòng dạ rộng rãi.
Tô Dung ở đằng sau chỉ đứng xem cũng phải tán thưởng, cảm thấy bản lĩnh nói dốikhông chớp mắt này thực đáng để người học tập theo, khó trách là từ trong cung mà ra.
“Muội đó, từ bé đã dễ mềm lòng.” Từ trước đến nay Phượng Minh luôn lựa chọn mắt điếc tai ngơ, chỉ coi như không phát hiện ra vết bàn tay trên mặt Bát Công chúa và dáng vẻ hấp hối của Từ Nhị, tỏ vẻ thực lòng thương tiếc muội muội “dễ mềm lòng” này, nói: “Thực là làm cho người ta cực kỳ lo lắng.”
Công chúa điện hạ thản nhiên chấp nhận lời này, hàm súc cười cười, thâm tình mà nói: “Đều là huynh muội nhà mình, nào có chuyện không giải được thù hận đâu?”
“Hoàng huynh!” Bát Công chúa thực sự buồn nôn, tựa hồ lại sợ hãi và ấm ức, bị ánh mắt tàn khốc của A nguyên nhìn qua tức khắc liền khóc, bất chấp hiềm khích vốn có với Phượng Minh, tiến lên túm lấy góc áo Phượng Minh, chỉ vào khuôn mặt đẫm lệ của mình nói: “Nó…”
“May cho tiểu tử ngươi!” Vừa lúc Phượng Minh xoay người lại, tránh thoát tay Bát Công chúa, lại ân cần tới đỡ A Nguyên, thở dài nói: “Nhìn xem, tức giận thế này sắc mặt cũng không được tốt.” Cảm thương cho khuôn mặt hồng hào sau khi vừa vận động của muội muội một hồi, hắn thấp giọng nói: “Hoàng huynh biết muội đau lòng, chỉ là cố nhẫn nhịn, về sau, Hoàng huynh sẽ không để muội chịu thiệt thòi lần nào nữa.” Thấy A Nguyên qua nói với Tô Dung vài câu, Tô Dung liền khí phách hăng hái dẫn đoàn nữa binh đi rồi, Phượng Minh chớp mắt, cười nói với A Nguyên: “Hồi cung đi.”
“Để Phụ vương gặp muội chút, không phải Người lo lắng cho muội sao?” A Nguyên thầm thở dài, thấy Phượng Minh cho người kêu xe giá lại đây liền cùng lên xe với Phượng Minh, lảo đảo lắc lư hướng trở về cung. một đường đang cúi đầu nghĩ xem tiếp sau sẽ làm thế nào, lại nghe Phượng Minh kẻ lại sự tình trên triều hôm nay, A Nguyên liền thực ấm lòng, nghĩ đến A Dung xả giận thay mình lại chẳng hé một lời, liền đắc ý mà nói: “Chẳng trách vẫn chơi đùa với ta.” Hóa ra đã tính báo thù cho nàng.
thật là khuỷu tay hướng ra bên ngoài, chẳng lẽ Trịnh vương và Trịnh vương cùng ra mặt là người chết sao? Phượng Minh bị bắt nạt, lúc này giận mà không dám nói gì, đưa A Nguyên vào trong cung, do dự một chút liền thấy A Nguyên lại một đường đithẳng đến thư phòng Hoàng thượng, trong lòng cũng cảm thấy hôm nay con bé khá ầm ĩ nên lại bất an, nào dám để A Nguyên một mình, nhấc chân theo sau.
A Nguyên một đường không hề bị ngăn trở mà vọt vào thư phòng Hoàng thượng, lại thấy lúc này đây quả nhiên Thuận vương Phượng Đồng đã quỳ gối trước Hoàng thượng rưng rưng nói cái gì đó, thấy Hoàng thượng đã nhìn thấy mình, cũng không nóimình bị oan uổng, tiến lên quỳ xuống, ngửa đầu nói: “Hôm nay A Nguyên không cáo trạng, thỉnh Hoàng bá phụ trị tội của con.”
“Làm gì vậy?” Từ nhỏ đến lớn A Nguyên nào từng quỳ đột ngột như vậy đâu? Hoàng thượng tức khắc đau lòng, trước đôi mắt như muốn lòi ra ngoài của Phượng Đồng mà tự tay kéo A Nguyên đứng dậy, xong mới mỉm cười hỏi: “Trịnh trọng thế này, con đãlàm gì nào?” Thấy Phượng Đồng phía dưới lộ ra nụ cười đắc ý, Hoàng thượng liền khẽ nhíu mày, ấm giọng an ủi A Nguyên: “Cho dù làm gì, Hoàng bá phụ cũng sẽ khôngphạt co.” Dứt lời, còn sờ sờ đầu A Nguyên.
Tiện nhân Phượng Đồng này quả nhiên tới cáo trạng mình. Mấy năm nay, vốn đã khinh thường kẻ đến chính thê, con chính thê cũng đối đãi cay nghiệt này, A Nguyên lén liếc mắt nhìn Phượng Đồng một cái, xong mới lộ vẻ bất an, hốc mắt hồng hồn nhỏ giọngnói: “Trước mặt Hoàng bá phụ con không dám nói dối, thực sự là lửa giận công tâm, con đã làm hỏng quy củ.” Thấy Hoàng thượng lộ vẻ mặt thâm trầm, nàng đụng đụng vào người Hoàng thượng, tỏ vẻ chột dạ, nhẹ giọng nói: “Bên ngoài có tin đồn giữa con và Ngũ gia Từ gia, lại ồn ào huyên náo, nói con rất yêu thích Từ Ngũ, có chút dây mơ rễ má với hắn, như này không phải là bắt nạt con sao?”
Hoàng thượng hơi nheo mắt, trầm giọng hỏi: “Con và Từ gia?” Hoàng thượng từng trải nhiều, lập tức hiểu ra, liền lạnh lùng mà nói: “Từ thị còn có não?!”
Phượng Đồng đang muốn tố Từ gia thiệt thòi, nghe vậy trong lòng căng thẳng, khôngcam lòn mà ngậm miệng lại.
“Con nóng nảy, lại tuổi nhỏ, nào quản được nhiều như vậy? Thấy Trạm gia có mấy nữ binh liền đoạt lấy, đến Từ gia đòi công đạo, kết quả là họ Từ càng vô sỉ, đại môn đóng chặt không nói, con đập cửa, lão thái thái, thái thái Từ gia cũng đều tránh không gặp, kêu Từ Nhị không thể làm chủ ra cho có lệ, thực kiêu ngạo, tuy con chỉ là nữ tôn thất, nhưng một ngày còn là Công chúa, thể diện hoàng gia không thể nào mất trên tay con được, đương nhiên muốn giáo huấn một trận, ai ngờ mới cho kẻ này mấy cái tất, Bát muội liền không đành lòng mà xuất hiện.”
“Sao còn có nó ở đó?” Hoàng thượng chán ghét Từ gia, Bát Công chúa vậy mà con ngược gió gây án thường xuyên đến đó, rõ ràng là không để Hoàng thượng vào mắt, sắc mặt Hoàng thượng liền có chút khó coi.
“Bát muội thích Từ gia, há mồm ngậm miệng là Từ gia chúng ta rất thân cận, có thể thấy được là hòa hợp.” Đối mặt với người thông minh như Hoàng thượng, lòng dạ hẹp hòi đều không thể sử dụng được, thẳng thắn mới là công đạo, A Nguyên liền khôngkhách khí mà cáo trạng: “Bát muội nói con chó cậy thế chủ, gà cậy gần chuồng, còn luận về Phụ vương con, nếu chỉ mắng con, muội ấy là muội muội, con cũng nhịn, nhưng Phụ vương còn là vương thúc của muội ấy, vô lễ như vậy, con thực sự tức giận khó tha, bởi vậy…” nàng sợ hãi lí nhí: “Cháu gái cho Bát muội một cái bạt tai, cầu Hoàng bá phụ đừng so đo với con…”
Mới vừa rồi vẫn còn thỉnh tội đó, hiện tại chuyện vừa chuyển, nhóc con liền cầu đừng so đo.
“Súc sinh!” Đức hạnh bắt được người nào cắn người đó của Bát Công chúa đã làm Hoàng thượng vô cùng chán ghét, Người lạnh lùng nó: “Nhục mạ trưởng bối, không có quy củ như vậy, nào phải là dáng vẻ của một Công chúa!” Thấy A Nguyên len lén nhìn mình, liền an ủi: “không cần chấp nhặt với nó, con cũng chớ có khổ sở, đây vốn khôngphải lỗi sai của con.” Dứt lời, Hoàng thượng lại lạnh lùng mà nói: “Còn Từ thị, Trẫm quả thực không thể nhịn được nữa!” nói xong liền nhắm mắt không nói, hiển nhiên làđang nghĩ đến nên xử trí thế nào.
A Nguyên lại chỉ cười, nhẹ giọng nói: “Từ thị cùng lắm là phạm vào miệng lưỡi, nếu trị tội khó tránh khói Hoàng phá phụ bị thế nhân phê phán là tùy ý, không tốt cho thanh danh Người, chung quy lời của con cũng đã nói ra, tha cho Từ thị lần này đi.” Trị tội? Chỉ sợ cho dù là trị tội, cũng không thể làm lớn hơn, không bằng để nàng “giúp” Từ thị lần này, ngày sau, cảm kích lòng tốt của nàng một phen đi.
Là ai đã nói, có thù oán với người, liền gả khuê nữ phá hoại của mình qua? Để A Nguyên xem xem, đâu mới là đạo lý.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng! Tâm nguyện của Bát Công chúa được đền bù.
Editor có lời muốn nói: Dịch đoạn Thành vương, Trịnh vương, Túc vương, A Dung thay nhau ra mặt vì A Nguyên mà cảm động…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.