Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 11:




Mọi người trong cung sợ ngây người, mắt thấy từng giọt chất lỏng từ trên người Hoàng thượng nhỏ xuống đất, tình trạng như vậy chưa ai thấy qua, ai cũng không biết nênnói gì vào lúc này cho phải.
"Phốc xuy..." trong lúc A Nguyên che kín ánh mắt của mình ảo tưởng việc này khôngcó xảy ra thì nghe phía sau Hoàng thượng truyền đến tiếng cười khẽ, mỹ nhân phụ thân của nàng từ sau Hoàng thượng đi ra, nhìn khuê nữ nằm trong lòng Hoàng thượng giả đà điểu cảm thấy dở khóc dở cười không để ý tới Hoàng thượng đang tức giận mà cười nói "Hoàng huynh, ngươi và bé mập nhà ta thật là có duyên." khuê nữ của hắncòn không có tiểu trên người hắn đâu.
"Bệ Hạ." Túc vương phi chỉ hận bây giờ không thể ngất đi, đứng dậy xanh mặt nói, "Va chạm ngự giá là chúng ta không phải."
"Thôi, lại không phải chuyện gì lớn." Hoàng thượng ôn hòa ngoài dự đoán mọi người "Chẳng qua chỉ là đứa bé nghịch ngợm thôi." nói rồi đưa A Nguyên cho Túc vươngđang cười phốc phốc bên cạnh còn mình thì đi thay y phục.
A Nguyên vội vã nhìn qua thấy Hoàng thượng là nam tử thanh tú một chút cũng khôngdễ coi như phụ thân nhà mình, nhưng mình va chạm hắn như vậy, hắn cũng không tức giận, trong lòng tăng thêm một điểm cộng cho vị hoàng thúc này, rồi hừ hừ hai tiếng trong ngực Túc vương thể hiện mình cũng khó chịu để Túc vương phi bế đi .
Túc vương phi một bên tự tay thay tã cho A Nguyên trong cung của Thái Hậu một bên thở dài nói, "đã nói ngươi ăn ít một chút, nhìn xem có phải là đã xảy ra chuyệnkhông?" Thấy A Nguyên nằm sấp quay đầu chỗ khác, nhìn rất bi phẫn, nàng cười nóivới Hoàng Hậu "Nàng đây là có ý tức giận với ta sao?"
Thấy mẹ con này hai đều quệt miệng, Hoàng Hậu cực kỳ buồn cười ôn thanh nói, "Đứanhỏ này có chút mệt mỏi tinh thần không tốt thôi." Lại cảm thấy thú vị cười nói, "Nhưng đây là lần đầu tiên Hoàng thượng..."
"Hoàng tẩu a!" Túc vương phi dậm chân, xoay người thở phì phò không nói.
"Được rồi, chẳng qua chỉ đùa với ngươi thôi ngươi lại thật sự tức giận với ta sao?" Hoàng Hậu dỗ đệ muội quả thực dễ như trở bàn tay, chỉ cần một ít điểm tâm mới lạ và đồ chơi thú vị liền dụ Túc vương phi hết giận, hai người ôm A Nguyên trở về đã thấy Hoàng thượng đã ngồi ngay ngắn cúi đầu nói chuyện bên cạnh Thái Hậu, Túc vươngđang ngồi nhàm chán bên cạnh thấy khuê nữ của mình cười híp mắt nói "Bé mập, lại chỗ phụ vương."
Bé mập cái tên như vậy, thật là làm A Nguyên thương cảm được không? Chịu đựng bi phẫn trong lòng, A Nguyên căm giận quay đầu, trong nhát mắt quyết định đền bù sai lầm vừa rồi của mình, tranh thủ cố gắng bán manh cho hoàng bá phụ. Cố gắng giơ hai tay nhỏ về phía Hoàng thượng mà vung vẩy.
"Ngươi vẫn còn…?" Đôi mắt đào hoa của Túc vương nhìn tới không có hảo ý hỏi, "Vừa rồi có phải còn chưa tận hứng không?"
"Tam đệ." Hoàng thượng dở khóc dở cười, thấy A Nguyên giương mắt nhìn mình cũng cảm thấy thú vị, nói Hoàng Hậu đưa A Nguyên cho mình rồi ôm trong ngực, nhìn vậtnhỏ mềm mềm thỏa mãn ôm lấy cánh tay của mình cảm thấy trong lòng mềm mại, ánh mắt rơi vào trên ngực A Nguyên thấy một cái khóa trường mệnh tinh xảo thì ngẩn ra, híp mắt nhìn Túc vương đang kéo Túc vương phi tới bên người nói gì đó, ngón tay thon dài sờ khóa trường mệnh của A Nguyên như đang ngẫm nghĩ điều gì.
"Ai gia vừa nói, đây là trưởng nữ của tiểu Tam, phong làm công chúa cũng hoàn toànkhông có gì không ổn." Thái Hậu nể trọng trưởng tử Hoàng thượng, nhưng cũng thích ấu tử Túc vương cười nói, "Hoàng Thượng cảm thấy thế nào?"
"Điều đó đúng." Hoàng thượng không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe được lời Thái Hậu, trong mắt lộ ra một tia tinh quang, cúi đầu nhìn A Nguyên vẻ mặt cảnh giác dùng vuốt nhỏ che khóa trường mệnh của mình lại, bộ dáng khóa của ta thật bảo bối khôngthể nào cho ngươi làm hắn không khỏi bật cười, nhéo khuôn mặt nhìu thịt này mộtchút ôn thanh nói, "Nếu mẫu thân thích, nhi tử liền dệt hoa trên gấm là tốt rồi." Trầm mặc một lát mới nói "Đứa nhỏ này phú quý đã là cao nhất, nhi tử nhìn nàng thực thích khóa trường mệnh của mình, cũng mong nàng vĩnh hưởng tôn vinh, vậy phong hào là Vinh Thọ đi."
Thái Hậu nghe xong quả nhiên thập phần vui vẻ, cảm thấy Hoàng thượng đây là cho mình mặt mũi vội nói, "Như thế thì không còn gì tốt hơn. Hoàng Đế nếu là đã quyết định vậy hạ chỉ sắc phong là tốt nhất." nói xong nhìn A Nguyên biểu tình không biết gì mỉm cười " Bé mập của ta, nên được những điều này."
"Bé mập, tên như vậy thật sự là có chút..." Hoàng thượng không dám gật bừa cười với Thái Hậu nói, "một khi đã như vậy, mẫu hậu cho nàng một cái nhũ danh đi, đừng để tam đệ tùy ý kêu như vậy."
"Ai gia chỉ mong nàng cả đời bình an hỉ nhạc không có phiền não." Thái Hậu ôn thanhnói, "Tên là Nguyên An, nhũ danh là A Nguyên đi."
Cả hai đời mình đều là A Nguyên sao? A Nguyên cảm thấy rất vui vẻ, liên tục khoa tay múa chân.
"Mẫu hậu thích, nhi tử tự nhiên không có dị nghị." Hoàng thượng cười một tiếng, cánh tay ôm A Nguyên hơi chặt lại, mới dùng vẻ mặt không thèm để ý cười với Thái Hậu nói"Gần đây tôn thất có mấy đứa bé ngoan, nhi tử cũng muốn phong tước vị cho bọn họ. Tỷ như A Khanh nhà Tam đệ " hắn nói tới đây đã thấy sắc mặt của Thái Hậu chìm xuống, đôi tay run nhè nhẹ cúi đầu xem như không thấy cung kính nói, "Đứa nhỏ này thân thể yếu đuối, ta vốn là e hắn gánh không nổi Túc vương phủ, mới để cho a Đường tập tước, chẳng qua chỉ là làm nhàn vương,thật ra cũng không quan trọng."
"thì ra là vậy." Thái Hậu cắn răng cười lạnh.
Chẳng trách chuyện phong công chúa, Hoàng thượng phối hợp thống khoái như vậy, vinh sủng A Nguyên như vậy, thì ra là lấy đứa nhỏ này trao đổi với nàng, muốn phong vương cho Phượng khanh!
Nhưng Hoàng thượng vừa rồi rất nể mặt mình, Thái Hậu cũng không muốn xé rách da mặt để mẫu tử sinh ra hiềm khích, trên mặt rất có chút khó coi quay đầu không nói, Lý quốc công thái phu nhân thấy tình hình không tốt vội vàng lấy tay mình đặt lên tay Thái Hậu để nàng bớt tức giận.
Hoàng Hậu ngồi một bên, trên mặt chợt lóe lên biểu tình phức tạp thật nhanh, ngay khi Hoàng thượng kiên định nhìn Thái Hậu thì ánh mắt thõng xuống, bộ dạng yên tĩnh.
Chúng phi không biết vì sao chủ tử có trạng huống như vậy, nhưng cũng nghe nói qua Thái Hậu chán ghét trưởng tử của Túc vương nên chỉ nhìn nhau một cái, không dám lộ ra điều gì.
Thái Hậu chán ghét trưởng tử của Túc vương phi nhưng ba nhi tử sau lại rất được sủng ái, từ nhỏ đã nuôi ở trong cung, ngay cả trưởng nữ cũng được phong là Vinh Thọ công chúa, hiển nhiên Túc vương phi không phải là người dễ trêu vào, huống gì trong kinh xưa nay nổi danh trân trọng thê tử Túc vương còn ở đây, ai cũng không dám vọng động, chỉ lui ở một bên nghe Thái Hậu và Hoàng thượng nói chuyện.
Túc vương phi muốn nói lại thôi, bị Túc vương ở một bên đè tay xuống, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của trượng phu, Túc vương phi hốc mắt liền đỏ.
"Nhi tử cũng cầu mẫu hậu thương tiếc nhi tử." Nhìn Túc vương phi thương tâm, Túc vương ở trong lòng thở dài, cười nói với Thái Hậu "một nhà có hai vương, cầu mẫu hậu cho nhi tử cái thể diện này đi!"
"Hoàng Đế muốn thế nào?" Thấy Túc vương vẻ mặt cười hì hì, Thái Hậu trong lòng đau lòng hắn. Nhưng biết tâm ý hôm nay của Hoàng thượng. Từ trước tới giờ mình như thế nào, Hoàng thượng cũng không thèm để ý, nhưng nếu là quá phận, khó tránh khỏi để Hoàng thượng sinh lòng khúc mắc, lúc này cảm thấy mỏi mệt thấp giọng nói, "Chỉ là không thể quá mức."
Hoàng thượng trên mặt lộ ra vẻ vui mừng vội vàng cười nói "Chẳng qua chỉ là mộtQuận vương, nhi tử biết đúng mực, chỉ là nhi tử muốn nhà tam đệ tăng thêm mộtphần vinh quang mà thôi." Thấy khóe miệng Thái Hậu lộ ra nhàn nhạt châm chọc, hắnthấp giọng khụ một tiếng, mỉm cười nói, "Để huynh muội bọn hắn cùng vui, cũng là để tam đệ song hỷ lâm môn.".
"Nhưng là A Khanh còn cần chiếu cố của mẫu thân, khi nào vương phủ mới bị tốt, mấy năm nữa mới phân nhà ra." Túc vương thấy Túc vương phi vẻ mặt căng thẳng, vội vàng nói.
"Vương phủ mới còn phải chuẩn bị lâu, ngươi yên tâm, trẫm không phải là người nhẫn tâm sẽ không để mẫu tử các ngươi chia lìa." tâm nguyện Hoàng thượng được hoàn thành luôn mỉm cười nói.
"Nếu là chuẩn bị Vương phủ mới " khóe mắt Thái Hậu lạnh lùng lạnh nhạt nói, "Vậy chuẩn bị cho cả A Nguyên công chúa của chúng ta. Vậy ….. " Thái Hậu ý vị thâm trường nói "Mới gọi là song hỷ lâm môn!"
Hoàng thượng nghẹn lại một hơi, cuối cùng cũng không ra lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.