Hòa khí ăn xong bữa cơm, A Dung mới dùng thái độ kính cẩn lễ độ tươi cười cáo từ. Túc vương nhìn thân ảnh mảnh khảnh của thiếu niên dần biến mất ở phía xa, trong lòng gật đầu, cảm giác ngày càng mạnh mẽ, nếu sau này không có người nào càng thích hợp làm con rể hơn nữa thì bồi dưỡng hài tử này là một ý không tồi.
A Nguyên mệt mỏi tựa vào ngực Phượng Khanh, khóc không ra nước mắt.
Đó thật là người xấu, thật đó!
Chỉ hận mình là đứa bé sơ sinh nên không thể nói chuyện, A Nguyên trong lòng vô hạn bi phẫn, thấy ánh mắt của mĩ nhân đại ca rơi vào trên mặt mình, A Nguyên quyết định không chơi đùa với đại ca, lắc lắc cổ nhỏ quay đầu đi, thập phần tức giận.
"Muội muội mệt mỏi." Biết A Nguyên hôm nay đi lại một vòng trong cung, Phượng Khanh đau lòng, vội vàng nói với vợ chồng Túc vương, "Để muội muội nghỉ ngơi đithôi."
A Nguyên nghe được Phượng Khanh vậy mà không so đo với mình, còn quan tâm mình như vậy, trong lòng cảm thấy xấu hổ, quay đầu nhỏ lại, ôm Phượng Khanh cọ cọ trong lòng nói một câu xin lỗi.
Đại ca của nàng, thật ra trừ bỏ việc thích nói đùa, vẫn luôn đối với nàng rất tốt rất tốt.
"Các ngươi vậy mà vẫn luôn thân cận." Thấy Phượng Khanh sau khi ngẩn ra, cũng lấy mặt cọ A Nguyên mấy cái, hai đứa nhỏ đều phát ra tiếng cười, A Nguyên thậm chí còn vỗ tay nhỏ của mình rồi cười khanh khách, Túc vương cảm thấy đây đại khái chính là duyên phận, mỉm cười với Phượng Khanh nói, "Các ngươi tốt với nhau như vậy, khôngbằng ngày mai ta nói với hoàng huynh, để vương phủ của ngươi và phủ công chúa của A Nguyên đều xây bên cạnh Túc vương phủ, về sau một nhà chúng ta vĩnh viễn đều không xa rời nhau, có được không?"
"Tốt!" Ánh mắt Phượng Khanh sáng ngời trong suốt, đồng ý thật nhanh.
"Đứa nhỏ này." Túc vương lắc đầu cười, sờ sờ đầu Phượng Khanh, thấy ánh mắt củahắn nhìn mình đầy ôn nhu, hâm mộ, trong lòng cảm thấy hơi đau, lại dùng nụ cười ấm áp nói, "Thân thể của ngươi cũng yếu, cũng trở về nghỉ đi." nói xong liền từ trong tay Phượng Khanh ôm khuê nữ đang lưu luyến không rời đại ca lên, gõ nhẹ đầu nàng cười nói, "Ngày mai lại đến nháo ca ca ngươi." Thấy khuê nữ ảo não nghiêng đầu, mỉm cười nói, "Chẳng lẽ so sánh với ca ca ngươi, phụ vương lại không được ngươi thích bằng sao?"
Chỉ biết là dỗ bà xã, không có tư cách nói chuyện với bản công chúa!
A Nguyên quay đầu không để ý, không bị gương mặt mĩ nhân của lão cha hấp dẫn chút nào.
Túc vương cũng không lưu tâm ôm A Nguyên về nghỉ.
Quá 3 ngày, Hoàng thượng đã không kịp đợi hạ chỉ phong tước cho Phượng Khanh và A Nguyên, nhất thời Túc vương phủ phong cảnh vô hạn, để toàn kinh phải ghé mắt, trước cửaTúc vương phủ ngựa xe như nước, tới cửa chúc mừng vô số kể.
Cho dù là em ruột của Hoàng thượng thì ân sủng như vậy cũng có chút quá. một nhà hai vương, đây là Túc vương là muốn nghịch thiên a.
A Nguyên cũng không có quấy nhiễu bao nhiêu. Túc vương phi e sợ mọi người nghị luận bừa bãi đóng cửa từ chối tiếp khách, bởi vậy chỉ ôm A Nguyên đi lại trong vương phủ, tự nhiên vui đùa với Phượng Khanh. Ba huynh trưởng của A Nguyên ở trong cung cũng cùng nhau hồi phủ, trong phủ càng thêm náo nhiệt. Ngay lúc này lại thấy Túc vương phi đang nhéo lỗ tai hai nam hài tuổi tác phảng phất ngang nhau, thái độ dạy dỗ hung dữ, hiển nhiên tâm tình không được tốt.
A Nguyên nằm ngửa trong ngực nhị ca Phượng Đường, cực kì nhu thuận.
"hai đứa ngu ngốc." Phượng Đường cảm thấy muội muội rất thú vị, so với hai tiểu tử kia động lòng người hơn nhiều, cúi đầu nhìn A Nguyên đang tươi cười ra vẻ đáng yêuhài lòng gật đầu, thấp giọng nói với Phượng Khanh đang có vẻ lo lắng "Tam hoàng tử quả thật cần ăn đòn, bất quá cũng không nên đánh nhau trước công chúng." Ngay khi A Nguyên cảm thấy nhị ca rất có quy củ, yên lặng tán thành thì nghe này thiếu niên tuấn tú chậm rãi nói,
"Lôi đến nơi không có người hoặc đánh chỗ không ai nhìn thấy thì làm sao có nhiều việc phiền phức như vậy chứ?"
Quân tử báo thù 10 năm không muộn, xem ra, hai đệ đệ này vẫn là cần cố gắng giáo dục.
A Nguyên cứng ngắc, lặng lẽ hồi tưởng xem mình có từng đắc tội nhị ca không.
"Từ phi còn đang cáo trạng." Phượng Khanh thấp giọng nói, "Rốt cuộc dù sao cũng là hoàng tử, Hoàng thượng sợ là sẽ bất công."
"Đại ca không biết." Phượng Đường sắc mặt âm trầm nói, "Tiểu tử kia thường ngày luôn đối phó với huynh đệ chúng ta, bởi vì chúng ta được hoàng tổ mẫu thích, những lời ghen ghét không phải chỉ nói một hai câu. Nếu là trước đây chúng ta còn nhẫn, nhưng hắn không nên, không nên..." nói đến đây lại lộ vẻ do dự.
"Chỉ trích ta?" Phượng Khanh bén nhạy hỏi.
"Miệng chó không thể khạc ra ngà voi mà thôi." Phượng Đường không muốn để huynh trưởng thương tâm, nghiêng đầu lạnh giọng nói.
"Các ngươi vì ta như vậy, trong lòng ta rất cao hứng, chỉ là…. " Phượng Khanh vỗ vỗ vai Phượng Đường thở dài nói, "Đừng vì ta, để bản thân mình cũng liên lụy."
"trên đời này, huynh đệ chúng ta chỉ có mấy người " Phượng Đường nói tới đây, thấy cục thịt nhỏ trong ngực giương mắt nhìn mình, khóe miệng liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Còn có muội muội, cũng là người thân cận nhất. Nếu lúc này đều làm rùa đen rút đầu, còn là nhi tử của Túc vương sao?"
"Đúng vậy!" Đầu kia, một thiếu niên nói thật nhanh "Còn không bằng đi làm rùa đen rút đầu!"
"Ai là rùa!" Miệng Túc vương phi tức đến phát đau, buông đứa con khác ra, hung hăng cốc đầu đứa nhỏ kia 1 cái.
"Vốn đã không thông minh, còn đánh đầu như vậy." Thiếu niên ủy khuất cúi đầu.
"Phượng Ngọc, Phượng Khuyết!" Đối với hai nhi tử chỉ chênh lệch nhau một tuổi ngày thường luôn nghịch ngợm này, Túc vương phi luôn sầu lo không thôi.Nhìn Phượng Khanh ôn nhu, Phượng Đường khôn khéo, lại nhìn hai tiểu ngu ngốc bộ dạng mơ mơ hồ hồ, Túc vương phi chỉ vào hai nhi tử nói, "không cho phép hồ nháo như vậy nữa!"
"Hoàng tổ mẫu cũng chưa nói gì mà." Phượng Ngọc lớn tuổi hơn vội vàng nói "Còn có, Từ phi nương nương cáo trạng tới trước mặt hoàng bá phụ, chúng con đem nguyên nhân vì sao làm thế nói ra, hoàng bá phụ cũng tán thưởng chúng ta huynh đệ đồng lòng, phạt tam hoàng tử đóng cửa suy ngẩm còn thưởng cho chúng con ngọc như ý đó." nói xong, từ sau bên hông lấy ra một thanh bạch ngọc như ý lớn cỡ bàn tay, ôn nhuận khả ái, là cực phẩm Dương Chi Bạch Ngọc, hai mắt sáng lên chạy lướt qua Túc vương phi tới trước mặt Phượng Đường cẩn thận đặt vào tay A Nguyên, ngay khi hai mắt A Nguyên lóe lên kim quang, vò đầu cười ngây ngô nói "Cho muội muội, để muội muội sau này luôn bình an như ý."
"Bình an như ý!" Phượng Khuyết cũng ôm cách tay Phượng Đường nói.
Móng vuốt nhỏ của A Nguyên cảm nhận được xúc cảm ấm áp của ngọc, hạnh phúc nắm thật chặt.
không cần biết xảy ra chuyện gì cũng không thể tách nàng và bảo bối ra.
"Con bé rất thích." Phượng Ngọc ánh mắt sáng ngời trong suốt quay đầu nói với Túc vương phi "Mẫu thân, muội muội thích lễ vật của chúng con!"
Phượng Khanh nhìn A Nguyên đầy vẻ hạnh phúc, dở khóc dở cười.
"Biết muội muội thích, về sau phải lưu tâm tới muội muội nhiều hơn." Phượng Khanh tiếp xúc với A Nguyên lâu nhất, tự nhiên biết muội muội đối với vật gì sáng ngời trong suốt cũng luôn luôn yêu thích, thấy móng vuốt nhỏ lặng lẽ đem ngọc như ý cất vào trong người, trong lòng cực kỳ buồn cười, trên mặt lại ôn hòa nhẹ giọng nói với hai đệ đệ "Nhớ rõ, muội muội là bảo bối của chúng ta, về sau có gì tốt thì đừng quên muội muội. Cũng phải bảo vệ tốt muội muội, " hắn ngừng lại hơi mỉm cười nói, "Sau này các ngươi cũng là ca ca, có thể làm được đúng không?"
"Để muội muội khổ sở, liền dùng khí lực đánh Tam hoàng tử hôm kia đánh hắn, biếtkhông?" Phượng Đường cũng nghiêng đầu nói.
"Biết." Phượng Ngọc cùng Phượng Khuyết ngoan ngoãn nói, "Muội muội là trân bảo trong nhà, làm ca ca là phải trân trọng muội muội."
"Các ngươi rất có trách nhiệm." Phượng Khanh nghe được rất hài lòng, không chút keo kiệt tán dương hai đệ đệ.
Hai tiểu tử gãi đầu cười ngây ngô.
A Nguyên cảm thấy hiện tại nên thắp một cây nến cầu nguyện cho đám gia hỏa dám đắc tội với mình, nhưng mà cảm nhận được tâm tình trân trọng mình của các ca ca, rút tay nhỏ ra, dùng sức làm một khuôn mặt tươi cười đáng yêu, cho các ca ca một ít phúc lợi.
"Muội muội cười kìa!" Phượng Ngọc ngạc nhiên hô.
Túc vương phi nhìn mấy hài tử hoà hợp êm thấm, tuy rằng cảm thấy chuyện của tam hoàng tử làm người ta lo lắng, nhưng mà tâm ý như vậy lại làm bà luyến tiếc nói ra lời răn dạy.
Trong phủ Túc vương một mảnh chan hòa ấm áp. Tại Phượng Nghi cung, lại một mảnh tĩnh mịch. Hoàng Hậu xoa đầu ngồi trên ghế, gương mặt mỏi mệt, dưới chân của bàmột nữ hài nhi đang ôm đùi nàng khóc nức nở, gương mặt bất lực, khóc hồi lâu mới ngẩng đầu lên, chảy nước mắt nức nở nói, "Mẫu hậu, mau cứu con đi, con, con thật sựkhông biết nên làm gì bây giờ." nói xong, nàng che mặt khóc "Biết chuyện mấy ngày trước đây, mẫu phi của con bệnh nặng hơn, con, con..." nói đến cuối cùng, lại gần như không thở được.
"Đứa nhỏ này." trên mặt Hoàng Hậu lộ ra một chút không đành lòng, thấp giọng thở dài, "đang yên đang ổn, nói với ta như vậy, chẳng phải là đang đâm vào tim ta sao?"
Dùng khăn trong tay cẩn thận lau mặt cho nữ hài, Hoàng Hậu thấp giọng nói, "Ngay khi Đường mẫu phi của con bóc trần việc đó, con nên biết, con đã vô duyên bước vào phủ Lý quốc công."
Nữ hài này, chính là Tam công chúa suýt bị cung phi bức đến tuyệt lộ ngày đó.
"Phủ Lý quốc công phủ gia phong nghiêm minh, nữ nhi không dám có hy vọng xa vời như vậy." Tam công chúa cảm thấy lòng đau như đao cắt, quỳ mạnh trước mặt Hoàng Hậu, kéo vạt áo choàng thêu hoa mạ vàng cầu khẩn, "Chỉ là Đường mẫu phi lại nói với phụ hoàng việc này, ý của phụ hoàng là muốn gả con tới trong nhà của ngoại tổ mẫu, tuy đây là một phen tâm ý từ ái đối với nhi thân, nhưng mà, " nàng che mặt nói "Gia đình như vậy, ta thật sự không thể đáp ứng!"