Thỏ Con! Yêu Đương Nhé

Chương 46:




Nghe được lờ rủ rê của đồng bọn. Hạo Phong lập tức đồng ý mà không hề suy nghĩ.
Đến khi đứng trước quán net, cậu mới khó hiểu nhắn tin vào nhóm các chàng trai thiếu đứng đắn.
Phong Hạo Hạo: //Tụi bây không đi học à?//
Tân Nhiên: //Tiết sếp Trang được nghĩ//
Phong Hạo Hạo: //Tiết cô Trang là tiết 1 mà, liên quan gì đến việc có nghĩ học sớm hay không?//
Tân Nhiên: //Mày biết trình độ ru ngủ của thầy Hiếu mà, tao và Dương Dương phải chạy thôi//
Tân Nhiên: //Mày tới chưa?//
“Tới rồi này”
Hạo Phong bước từ phía sau đến, tập kích hai thằng bạn.
“Mày có đem gì theo ăn không?” Thanh Dương lập tức hỏi, thèm thuồng nhìn vào mặt của cậu.
“Tao chả đem gì cả, chỉ có tấm thân này” Hạo Phong đáp lời.
“Vậy mày giữ một mình mà ăn đi”
Thanh Dương bày ra vẻ mặt “thấy ghê” rồi quay đầu tiếp túc nhìn vào màn hình.
“Tạo team đi hạng này” Tân Nhiên đăng nhập vào máy bên cạnh mình cho cậu sẵn rồi.
Hạo Phong cởi nón kết, xoa lộng đầu mình lên giống như để gãi cái khó chịu trên đỉnh đầu.
“Vào”
Chờ thời gian ghép trận và cấm chọn.
(Chắc bạn nào chơi game sẽ biết ạ)
Thanh Dương bắt đầu tra hỏi cậu.
“Mấy nay sao mày nghĩ vậy? Tao có tới nhà mày kiếm mày mà không có thấy, biết không hả? Không có mày cô Trang sống không nổi”
Hạo Phong dựa cả lưng vào ghế giống như con bạch tuột lười biếng, nhấn vào cấm tướng.
“Tao bị bệnh, cha tao lại không có ở nhà nên bữa giờ ở nhà lớp trưởng”
“Nhà lớp trưởng á? Tuyệt vời đó, mày đã tìm được cách để chép bài của lớp trưởng rồi hả?”
Tân Nhiên mắt sáng lấp lánh bling bling lên. Cậu chàng học cũng giỏi, nhưng chỉ giỏi những môn xã hội và rất tệ môn tiếng anh. Nếu được chép bài tập suốt năm này thì tuyệt.
“Chép cái gì? Tao nghĩ lớp trưởng sẽ bắt mày làm bài tập đến khi vắt kiệt mày” Thanh Dương đáp trả, nhấn chọn tướng.
Hạo Phong lập tức gật đầu.
“Cậu ta thật sự có bắt tao làm bài tập, nhưng mà là tao tự muốn làm, Tân Nhiên! Tao muốn đi Mid, mày tranh cái gì?!!!”
“Mày đi Ad đi, tự nhiên tranh với tao làm gì, tao cũng chỉ biết đi mỗi đường này thôi”
“Vậy mày đổi máy với tao đi”
“Hông!”
Tân Nhiên ôm lấy máy tính của mình, cự tuyệt.
Thế là nguyên một trận game đó có hai thằng nhóc liên tục chửi nhau.
“Nảy nhường tao là được rồi!” Hạo Phong gõ phím liên tục, chỉ hận không thể gõ cho lũng một lổ trên đó.
“Tao chơi vậy mày còn đòi gì?!! Ca nảy khó…Thanh Dương! Màu mau dọn lính đi chứ!!” Tân Nhiên cũng hét lên bảo vệ quyên lợi của mình.
“Tao cmn cầm helen!!!”

Hết một trận đấu là vậy. Mỗi thằng liền cầm một ly trà sữa hút hút. Hét đến ai cũng rát họng. May là chọn sẵn được một chỗ yên tĩnh để ngồi, chớ không nảy giờ chắc cũng bị chửi bộn.
Quán net này có từ rất lâu rồi. Khá gần trường học. Nhiều học sinh không chọn quán này để chơi net bởi vì cảm thấy sẽ dễ dàng bị giáo viên bắt gặp.
Để đáp ứng nhu cầu của giới trẻ. Bà Tám đã chủ trương việc lắp camera quanh khắp cả tiệm net của mình.
Tiệm cũng xem như đã cũ đi nhiều. Hàng cây lá xát sơ treo bện lại với nhau như mái tóc bết.
Tiếng lạch cạch xuất bàn phím.
Tiếng xe máy chạy nhẹ nhàng.
Hạo Phong không còn nghĩ đến những chuyện phiền muộn được nữa. Cậu thoải mái nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng buổi trưa.
Ồ.
Nắng hơi gắt.
Để đóng cửa sổ lại.
Vừa lúc đứng lên đóng cửa. Cậu nhìn thấy một bóng dáng rất quyến thuộc.
Là Tu Kiệt.
“Là Tu Kiệt phải không bây?”
Hạo Phong chỉ lên máy camera.
“Đúng rồi đó, nảy tao mới rũ ấy” Thanh Dương lập tức trả lời lại.
“Mày rủ làm gì?” Hạo Phong không biết cảm giác trong lòng mình thế nào. Cậu vẫn còn rất giận Tu Kiệt, cảm thấy anh là người rất vô lý. Tạm thời bây giờ không muốn gặp mặt anh.
“Tại sao không được rủ? Lớp trưởng cũng là một trong những thành viên trong nhóm các chàng trai thiếu đứng đắn mà?”
Tiếng cửa lạch cạch mở.
Các bạn học đều quay về phía cửa nhìn. Mới đầu chỉ liếc một cái. Sau đó nhận ra thì liền trố mắt nhìn.
Tu Kiệt nổi tiếng. Anh nổi không chỉ vì học giỏi, còn là vì đẹp trai này, nhà giàu này, tính cách rất tổng tài này. Nói chung là người sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
“Ở bên này này lớp trưởng!” Tân Nhiên lú đầu lên, vẫy vẫy tay với anh.
Tu bình thãn đi tới.
Tầm mắt của anh liền thấy được một cậu trai mặc áo hoodie màu trắng sữa.
Hạo Phong liếc anh một cái, sau đó quay đầu đi chỗ khác.
Một mặt rõ ràng thể hiện sự không muốn chơi với anh.
Tu Kiệt không nghĩ ngợi, đóng tiền một máy tính xong thì liền ngồi bên máy bên cạnh cậu.
“Cậu ngồi đây làm gì? Ngồi chỗ khác thì chết hả?” Trong giọng và lời nói tỏ rõ sự không hài lòng.
Tu Kiệt không nói gì. Chớp đôi mắt tỏ ra rằng mình rất đáng thương.
“Chỗ này…không ngồi thì tôi sẽ thật sự chết”
Anh nói giống như đây mới là triết lý của cuộc sống thật sự vậy.
Hạo Phong: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.