Thỏ Con! Yêu Đương Nhé

Chương 47:




Nếu như có mức độ đánh giá người mặt dày. Lớp trưởng tôi xin đánh giá cậu 8/10 điểm. Hai điểm còn lại vì đẹp trai nên bỏ qua.
Hạo Phong mặc kệ anh.
Nói cậu giận thì chắc có lẽ không đúng lắm, lúc thấy Tu Kiệt chọn chỗ ngồi gần mình. Cậu không hiểu sao lại hết giận. Chỉ là cậu muốn làm vẻ như vậy thôi.
“Lớp trưởng nè, liên quân, biết chơi không?”
Thanh Dương hỏi. Cậu chàng nhìn Tu Kiệt ngồi đàng hoàng, sống lưng thẳng tắp, cả người cương nghị lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, lập tức cũng ngồi thẳng dậy.
Tu Kiệt gật đầu nói biết.
Hạo Phong nắm chặt tay
Rõ ràng lúc cậu rủ anh chơi, anh nói là chẳng biết!!!
Lúc nảy không bực, giờ thì hơi bực rồi.
Tân Nhiên đưa cho Tu Kiệt một nik dư của mình. Để anh đăng nhập.
Ghép vào trận. Tân Nhiên mắt sáng Long lanh lập tức hỏi
“Ông chơi gì vậy lớp trưởng? Thường đi đường nào?” Cậu chàng vẫn có phần không tin học sinh giỏi như Tu Kiệt cũng biết chơi mấy game này. Thậm chí thấy anh ăn trong lớp cũng lấy lòng ngạc nhiên nữa kia mà.
Tu Kiệt suy nghĩ.
“Thường thì đi top, chơi…omen”
Tân Nhiên nhanh nhảu trả lời.
“Vậy thì tôi đi mid nhé, Hạo Phong, mày bot đi”
Bot cmn! Mày không thấy là nó rất kì hả? Top bot cái gì!!!
“Tao không đi! Tao đi rừng!” Cậu lập tức rống lên.
Thế là trận đấu bắt đầu.

Trở lại 30 phút trước. Điện thoại của Nguyễn Nguyễn lại bị tịch thu.
Cô kêu gào, hoảng hốt, rưng rưng nước mắt. Nhưng tất cả chẳng có gì có thể lau động được người đàn ông ấy.
Lão Bàng cầm chiếc điện thoại có móc khoá xinh xinh hình con thỏ trong tay hoàn toàn đối nghịch với mình. Nở nụ cười như hoa ăn thịt người.
“Sử dụng trong giờ học, bây giờ em còn đòi lại, nếu vậy thì đừng có mà xài!”
“Thầy ơi! Đừng mà!!!”
Mạnh Bàng cầm điện thoại của cô trở về văn phòng. Để nó xuống mặt bàn rồi soạn văn bản để cho ngày mốt đọc trên bục chào cờ.
Ông soạn khá lâu. Đến lúc ngẩng đầu lên muốn nhìn giờ thì lại nhớ rằng đồng hồ treo tường đã hỏng.
Chiếc điện thoại bên cạnh đột ngột sáng lên. Thầy Bàng chồm người lên xem giờ.
Tân Nhiên: //Lớp ai rảnh chạy qua tiệm net bà Tám chơi, đầy đủ người rồi!//
Nụ cười hoa ăn thịt người lại hiện lên.
Hôm nay thầy phải tóm được mẻ này!!!

Hạo Phong biết Tu Kiệt có rất nhiều tính cách kì lạ được ẩn giấu sau gương mặt lạnh lùng kia. Tuy nhiên lại không tin rằng tính cách đó lại khốn nạn đến như vậy.
Con tướng trong tay anh cầm chiêu thương hiệu chính là có thể trói tướng địch lạ. Địch chỉ có thể đi chuyển trong một phạm vi của chiêu.
Nói chung là bị trói lại giống như con chó.
Cậu tận mắt chứng kiến anh dùng con tướng omen của mình xích một tên tướng địch lại, sau đó thong dong đẩy trụ trước mặt địch.
Nhìn tên địch chạy nhưng không đi, cậu có cảm giác xót thương không thể tả hết.
Tân Nhiên và Thanh Dương mới đầu còn ngượng ngại. Cố gắng chơi thật giỏi để thể hiện. Tuy nhiên, 30 phút sau đó.
“Lớp trưởng!! Nó giết tui! Ông mau đánh chết nó”
“Lại ăn mega nữa rồi!!! Lớp trưởng giỏi quá”
“Gánh cả team!! Team bạn mau GG!!!”
Hạo Phong: “…”
Cậu chán nản, thấy màn hình mình vẫn đen thui, bèn đứng dậy định đi lấy nước.
Cậu vừa đến thùng nước. Liền thấy trong camera có bóng dáng quen thuộc.
Lão Bàng!!!
Cậu không thể suy nghĩ được gì nữa. Hạo Phong quay đầu nhìn về phía bàn net của mình, Tu Kiệt vẫn thong thả chơi game, thản nhiên giống như không sợ trời không sợ đất.
Không thể bị Lão Bàng bắt được.
Bị bắt được thì Tu Kiệt phải lang sao bây giờ. Anh là học sinh giỏi, học sinh cưng kia mà.
Không thể.
Hạo Phong nắm lấy tay anh, vọt ra cửa sau. Để lại một bóng lưng soái khí cho hai thằng bạn.
“Nó bị sao vậy? Tự nhiên lại lấy lớp trưởng đi là sao???”
Tân Nhiên khó hiểu. Đến khi cậu chàng nhìn thấy Lão Bàng đã đứng trước cửa tiệm mới hoàn hồn.
Đ*t m*
Thằng Hạo Phong đáng chết!!!
“Là Lão Bàng!!!”
Không biết ai hét lên. Cả đám người lập tức hoảng loạn chạy trốn.
“Tát cả dừng lại hết cho thầy! Không ai được phép chạy hết, cũng không được phép trốn! Mau xếp thành một hàng! Không được chạy ra cửa sau!!”
Lão Bàng lập tức đuổi theo các em học sinh đã chạy đi. Điều này không ngốc, bởi vì tất cả chẳng ai nghe lời thầy cả, đều chạy đi mất hết rồi.
Đang hùng thầy giáo mập mạp vượt qua trong gió, giống như xé tan nó. Lướt đi như từng bước mạnh mẽ.
Lập tức có cả bọn bị tóm.
Thầy Bàng đánh dấu lên học sinh bằng một chiếc phiếu phạt.
“Nếu em dám tháo ra, tôi sẽ lật cả trường cũng phải tìm được em!!!”
Bạn học sinh xấu số: hu hu!!!
Họa Phong và Tu Kiệt vẫn chạy, chạy liên tục.
“Hai em kia! Đứng lại ngay lập tức! Tôi biết hai em là ai rồi! Còn chạy nữa thì phải viết kiểm điểm hạ hạnh kiểm!!!”
Hạo Phong và Tu Kiệt vẫn chạy, không hề dừng lại, bởi vì hai người biết.
Thầy vốn chẳng biết hai người họ là ai cả! Chỉ là nói phép lừa mấy học sinh dễ tin người mà thôi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.