Phiếu điểm vừa phát đến tay thì mọi người lập tức nháo nhào lên.
“A!!! Chuỵ mày loại giỏi! Chuỵ mày loại giỏi”
“Xin lỗi các vị đạo hữu, ta với ngươi không cùng một chí hướng được nữa!”
“Thiếu…đệt mẹ nó thiếu 0,1!!! Trang Duyên! Rõ là nói kéo cho em mà!”
“Văn 8,25!!! A!!! Tao phi thăng đây! Không thể ở trên Trần làm người phàm được nữa!!”
Phát đến cuối cùng, Hạo Phong mới nhận được phiếu điểm của mình. Cậu cầm nó trên tay, nhắm mắt, sau đó thì bất ngờ mở mắt ra.
Điểm…điểm trung bình cả năm…9, 9,1?
9,1!!!
“Chín một!!! Trang Duyên!!! Em được chín một!!!”
Trang Duyên giơ lên ngón cái với cậu.
Hạo Phong vui sướng một phát dựa vào vai Tu Kiệt, sau đó vô tình nhìn thấy bảng điểm trên tay anh.
Trung bình cả năm 9,8…
Ngoại trừ môn ngữ văn bị mất điểm thì hầu như môn nào cũng chín mấy gần mười phẩy.
Đây…đây không phải là thần thánh phương nào đầu thai chứ?
“Tu Kiệt…điểm cậu cao quá”
Tu Kiệt nhẹ nhàng lấy phiếu điểm trên tay cậu. Lúc anh phát điểm đã có thấy điểm cậu rồi nhưng là bây giờ lại muốn nhìn.
Điểm thi của cậu cao xuất sắc. Với một người mất gốc lớp 10 thì con số này quá tuyệt vời, thật sự vượt ngoài mong đợi của anh.
“Giỏi lắm…thưởng đi” Anh nói.
“Được rồi! Tôi muốn được thưởng một bữa ăn do cậu đãi!” Hạo Phong lập tức đáp.
Tu Kiệt cười, lắc đầu.
“Ý là cậu mau thưởng cho tôi”
Hạo Phong khó hiểu: “Sao lại thưởng cho cậu? Là tôi thành tích tốt mà”
“Nhưng mà ai đã dạy cho cậu biến thành thành tích tốt vậy hả?”
“Được rồi! Muốn thưởng gì? Anh đây đều cho em hết!” Hạo Phong nói.
Tu Kiệt mỉm cười, chống cằm nhìn cậu.
Đang nhìn này của anh thật sự rất chí mạng, giống như đang khoe ra hoocmon giống đực trước mặt cậu, khiến cậu bị quyến rũ.
Hạo Phong hơi mất tự nhiên dời mắt.
Tu Kiệt thấy cậu như vậy hơi buồn cười, anh luồng tay xuống hộc bàn, nắm lấy tay cậu. Sợ Trang Duyên để ý nên anh dứt khoát để bàn tay đang nắm chặt hai người vào hộc bàn luôn.
“Thư tình, tôi muốn thư tình, của cậu”
Tu Kiệt nói.
Hạo Phong thoáng chốc đỏ bừng mặt.
“Gì, gì chứ? Như vậy…mà còn muốn viết thư tình nữa hả?”
“Tại sao lại không? Viết cho tôi, nhé?”
Hạo Phong suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Tu Kiệt đưa gấu lên xoa đầu cậu, bàn tay sẵn tiện đưa xuống vuốt lên má cậu một cái.
“Đừng…” Hạo Phong ngại muốn chết. Cậu nhìn xinh quanh mới thấy sai cũng quan tâm điểm của mình chứ không để ý đến hành động của hai người họ mới thở phào.
Nhìn con thỏ lấm la lấm lét như vậy, Tu Kiệt hơi muốn cười. Đột nhiên điện thoại trong túi lại rung lên. Anh lấy ra xem thử.
Đậu xanh không ngon: //Phát đường trực tiếp! Phát đường trực tiếp đây!//
Đậu xanh không ngon: //Hình ảnh//
Đậu xanh không ngon: //Để ý ánh mắt của Tu Kiệt ấy, thật sự là quá nuông chiều!!//
Nuông chiều?
Tu Kiệt phóng to ảnh, nhìn vào mặt mình, lại thấy bản thân chỉ cười bình thường thôi mà. Lại lướt qua nhìn ảnh của cậu. Hạo Phong vì đột ngột bị xoa xoa nên hơi mất tự nhiên, đôi mắt mở to ra, môi mím lại, bình thường là dáng vẻ hơi lưu manh nhưng bây giờ lại rất đáng yêu.
Anh cảm thấy, cậu càng lúc càng giống một con thỏ.
Nhìn lên, Hạo Phong đang cẩn thận nhét phiếu điểm vào sách bài tập của mình. Nhìn cậu giống như con thỏ nhỏ dùng hai chân trước mềm mại nhỏ xíu đắp chỗ kia một ít, lại chạy qua đắp chỗ này một ít…
Đáng yêu quá…
Tu Kiệt không thèm giấu hành động của mình, nằm lên tay rồi bò xuống bàn, đôi mắt thì hướng về phía cậu mà ngắm.
Dáng vẻ anh mê mệt nhìn cậu đều bị thu hết vào camera của Nguyễn Ngọc, cùng các bạn nữ khác trong lớp. Mặc dù họ vẫn luôn ra vẻ đang nói chuyện hăng say nhưng anh mắt vẫn luôn hướng về hai người họ không rời.
Nguyễn Nguyễn: “Ánh mắt đó của lớp trưởng, thật là giống như chồng nhỏ cưng vợ vậy…” cô lấy khăn giấy ra, lại đi nước miếng và máu mũi giả tưởng của mình.
Hạo Phong để phiếu điểm vào sách bài tập rồi thì mới để ý thấy anh đang nhìn mình.
Đôi mắt sâu thẫm của anh thật là đẹp, lông mi dài thẳng thóm hơi rủ xuống che đi mắt chứ không cong, dáng mắt hai mí có đuôi mắt dài, giống như một cái eyerliner tự nhiên. Mũi cao nhỏ rất đẹp, đôi môi căng mọng ít có vân môi, cả tai, cả cằm, cả trán cũng đều đẹp.
Hạo Phong tim đập liên hồi, cảm giác bàn tay mình rất muốn động đậy chạm vào lông mi của anh một cái, vuốt qua sống mũi cao kia một cái, hôn lên đôi môi kia một cái…
Hạo Phong hơi cúi đầu.
Lam Kiều: “Hôn đi hôn đi hôn đi…”
Nguyễn Ngọc: “Không phải chứ! Quá kích thích rồi!” Cô giơ điện thoại lên.
Nguyễn Nguyễn: “Nhanh lên nhanh lên! Còn chờ gì nữa!!!”
“E hèm!!!”
Trang Duyên trên bục giảng tằng hắng một cái rõ to khiến Hạo Phong giật mình, cậu nhận ra mình đang định làm gì thì lập tức luống cuống quay đầu trở lên.
Tu Kiệt nhìn cậu, bất đắc dĩ cười.
Nếu như mà hôn thật, anh nghĩ mình sẽ đè cậu xuống ngau tại lớp mất.