Khắc Khâm Luân cau mày, không rõ Ma quân Tu Trạch vì chuyện gì lại đột nhiên đến đây
Trong khi đó, Nhan Thứ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nói: “Ta phải rời khỏi đây, ta không thể gặp hắn...”
Nhan Thứ hốt hoảng cố gắng muốn bước xuống giường. Nhưng cả thân thể vì vết thương nhói đau mà trở nên vô lực, rốt cuộc chỉ có thể động đậy vài cái đã thở dốc.
Phát hiện Khắc Khâm Luân đang nhìn mình bằng vẻ mặt thấu hiểu tất cả, Nhan Thứ kinh hoàng vội vã lắc đầu:
“Không phải, không phải là hắn đâu!”
Lúc này, Tu Trạch đã bước vào bên trong.
Nhan Thứ kinh hô một tiếng rồi lập tức kéo chăn bao phủ từ đầu đến chân không còn một khe hở.
Khắc Khâm Luân nhìn thoáng qua thân thể đang run rẩy trong chăn không khỏi thở dài. Miễn cưỡng xoay người bày ra nét mặt kiều diễm đẹp đẽ, hắn mỉm cười nghênh hướng Tu Trạch: “Ma quân, ngài...”
Hắn chưa nói hết câu đã bị Tu Trạch thô bạo đẩy qua một bên nhanh chóng bước đến trước giường giật ra tấm chăn đang cuộn tròn run rẩy: “Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi! Tại sao lại chạy trốn? Ngươi cho là ngươi có thể thoát khỏi tay ta được sao?”
Nhan Thứ sợ hãi cố níu chặt tấm chăn không cho hắn kéo xuống. Tu Trạch tức giận dùng sức xé tan, làm lộ ra cánh tay trắng nõn phủ đầy dấu hôn hoan ái.
Tu Trạch vừa nhìn thấy lập tức không nhịn được dục cảm, muốn lập tức đè y ra mà ăn. Nhưng phát hiện thiếu niên sợ hãi liều chết rúc sâu vào bên trong không chịu ló mặt thì hắn lại cảm thấy thương tiếc và không đành lòng.
Hắn thối lui hai bước, thanh âm trở nên nhu hòa: “Người đâu, mau đưa Luân phi sang nơi khác chăm sóc cẩn thận.”
Khắc Khâm Luân “Hả” một tiếng trợn mắt há hốc mồm.
Người trong chăn cũng cứng đờ.
Thị vệ cùng nội thị cũng trở nên ngây dại.
Tu Trạch không nhận ra Khắc Khâm Luân, nhưng bọn họ thì biết rất rõ.
“Ta nói gì các ngươi không nghe sao?” Tu Trạch không kiên nhẫn đưa mắt phóng quanh.
Thị vệ trưởng theo hầu bên hắn chậm rãi giơ một ngón tay chỉ vào Khắc Khâm Luân, ấp úng nói, “Ma quân, vị này… vị này mới là Luân phi đại nhân.”
“Nếu hắn là Luân phi vậy trên giường là người nào?” Tu trạch giận dữ nhìn chằm chằm về phía Khắc Khâm Luân.
Khắc Khâm Luân không chút sợ hãi, đối mặt với ánh mắt bốc hỏa của hắn mà khẽ nhếch mép cười: “Là tình nhân của ta.”
Ngọn lửa đố kỵ trong phút chốc đột ngột bùng phát, Tu Trạch túm mạnh lấy cổ áo Khắc Khâm Luân, nghiến răng gằn ra từng chữ: “Ngươi lặp lại lần nữa, y là gì của ngươi?”. Không thể ngờ nổi người mà đêm qua hắn vừa mới yêu thương say đắm trong nháy mắt lại nằm trên giường người khác mà làm một tiểu tình nhân!
Khắc Khâm Luân không hề nao núng mà nhìn thẳng vào hắn: “Sao vậy? Dù sao ngươi cũng không ưa nam sắc, nam phi bọn ta dù có tiến cung cũng là để làm cảnh cho vui, chơi đùa với một vài nội thị để giải sầu thì có gì to tát chứ? Hay là… Ma quân hôm nay muốn thay đổi khẩu vị vui thú với nam nhân? Nếu là như thế thì ta rất sẵn lòng hầu hạ!” Vừa nói hắn vừa nở nụ cười quyến rũ, đưa tay vuốt nhẹ lên lồng ngực cường tráng của Ma quân.
Tu Trạch không đợi tay hắn chạm tới đã lập tức hất ra, hắn thực sự đã tức giận đến cực điểm!
Hắn thực sự rất muốn hét lên rằng hắn không thích nam sắc nhưng đó chỉ là những lời hùng hồn không thể nào phát ra nổi trong ngày hôm nay! Trải qua một đêm giao triền kịch liệt chìm đắm trong men say của ái tình cùng người đẹp, hắn sao có thể như cây ngay không sợ chết đứng mà dũng cảm hét ra!
“Ngươi nên biết, cùng nội thị tư thông là phạm vào tội dâm loạn hậu cung.”
Khắc Khâm Luân cười cất lời châm chọc: “Từ bao giờ Ma giới cũng giống như những kẻ phàm trần trong nhân gian mà trở nên tuân thủ phép tắc, tôn trọng đạo đức luân thường? Ta nhớ không lầm là chỉ những phi tần nào đã được ngươi sủng hạnh qua thì mới phải vì ngươi mà giữ mình thủ tiết, còn ta thì vẫn chưa. Thế nên Ma quân đây nếu như không cần ta hầu hạ thì cũng đừng ngăn cản ta vui thú với tình nhân, mất hứng lắm đấy!” Hắn cố ý đi tới bên giường, ám muội ôm lấy Nhan Thứ đang quấn chặt mình bên trong tấm chăn.
Tu Trạch nộ khí xung thiên, dùng lực túm lấy Khắc Khâm Luân ném ra bên ngoài, không may hắn dùng lực quá mạnh khiến cho chăn bông đang vướng vào tay Khắc Khâm Luân cũng bị kéo theo. Nhan Thứ kinh hoảng hét lên một tiếng, cả cơ thể trần trụi lập tức phơi bày trước mặt mọi người.
Vừa bắt gặp ánh mắt của Tu Trạch, Nhan Thứ lập tức sợ hãi mà cúi thấp đầu, hai tay ôm lấy thân thể lui nhanh vào trong.
“Sao lại là ngươi?” Tu Trạch nhận ra hắn, kẻ đang ngồi trên giường kia không ai khác chính là tên thị vệ lười biếng ham ngủ trốn việc suốt ngày, mà quan trọng nhất đây lại không phải là thiếu niên hắn muốn.
“Ta… ta… không…” Nhan Thứ ấp úng cả nửa ngày cũng không nói được hết câu, hoàn toàn bị nét giận dữ trên mặt hắn dọa tới mức vô thức run rẩy.