Thổ Long Truyền Thuyết

Chương 43:




“Tu Trạch chết dẫm, ta không thèm để ý đến ngươi nữa, tên đại hỗn đàn này… Ta hận ngươi chết đi được.”
Âm thanh trong trẻo mà ngập tràn tức giận vang lên, người ngồi bên bàn trang điểm đột nhiên cầm chiếc lược bạc ném về phía gương đồng.
“Bang” một tiếng, gương đồng cứng rắn vì xung lượng của cú ném mà rơi khỏi bệ đỡ, lăn lung tung.
“Tu Trạch, tên đại ngu ngốc, ta ghét ngươi…”
Người nọ giống như chưa hết giận, nhảy dựng lên, lấy chân đá mạnh cái gương đang rơi trên mặt đất. Mà cái đó vốn là cái gương đồng Nhan Thứ thích nhất, là do chính Tu Trạch dùng pháp lực của mình bảo hộ nên đặc biệt sáng ngời. Nó có thể soi được dung nhan tuyệt mỹ của Nhan Thứ, nhất là có thể thỏa mãn sự tự kỉ siêu cấp của Nhan Thứ về dung mạo của mình. Nhan Thứ quý nó đến mức bình thường không có việc gì cũng không ngừng lau chùi.
Tu Trạch đờ người. Âm thanh trong trẻo kia rõ ràng là của Nhan Thứ.
“Nhan…”
Trong giọng nói của Tu Trạch tràn ngập sự mơ hồ nghi ngại.
“Ai?”
Người vừa ra sức đá cái gương đồng bị âm thanh đột ngột làm giật mình, làm đổ cả chiếc ghế tròn bên bàn trang điểm. Y dùng ánh mắt như con nai bị hoảng sợ mà quét qua khắp gian phòng chỉ có một mình y.
Ánh mắt kia, rõ ràng cũng là của Nhan Thứ.
“Ai ở đó vậy?”
Người đó ôm lấy gương đồng vừa bị mình đá như bảo hộ trước ngực sắc mặt thoắt trắng thoắt xanh.
“Ai đang nói chuyện vậy?”
Chẳng lẽ là thần đang nói sao? Thiên kiếp giáng xuống rồi sao? Hai tay y nâng gương đồng lên như muốn thị uy, chiếu xạ lung tung. Y chắc đã tưởng gương đồng là kính chiếu rồi. Nếu chuyện đó đúng như lời hắn nói, khối gương kia sao có thể bảo vệ nổi hắn chứ.
“Nhan… là ta.” – Tu Trạch khẽ thở dài, hiện hình.
Trên đời này hẳn là chẳng có chuyện gì có thể khiến người đường đường là vua Ma giới như hắn kinh ngạc mới phải. Nhưng vì sao áo choàng của hắn vốn khoác trên người nữ nhân kia giờ lại ở trên người Nhan Thứ? Theo như hắn nghĩ thì chắc chắn là nữ nhân kia đã biến thành Nhan Thứ? Hắn thấy chuyện quỷ dị này thật sự là không giải thích nổi, mà chuyện này chắc chắn có quan hệ với Nhan Thứ.
“Ngươi sao lại ở đây…” – Nhan Thứ thét chói tai, trong âm thanh tràn ngập sự hốt hoảng cùng kinh ngạc.
Tu Trạch chỉ chần chừ nửa giây liền tiến đến ôm lấy Nhan Thứ, nghi ngờ mà sờ vào khuôn ngực bằng phẳng rắn chắc. Đây chính là ngực nam nhân.
“Ngươi làm cái gì?” – Nhan Thứ tức giận, giãy giụa muốn thoát ra.
“Nhan… chuyện này là sao?” – Tu Trạch ôm chặt lấy y, tay kéo vạt áo y ra. Trên chiếc chân thon dài vẫn còn vết sưng đỏ chưa biến mất, giống hệt của nữ nhân kia. Chẳng những là cùng bị thương mà vết thương cũng ở cùng một vị trí. Gương mặt Tu Trạch run rẩy, kinh ngạc nói:
“Nhan… nữ nhân trong ngự hoa viên kia chẳng lẽ cũng là ngươi sao? Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Ngươi còn quan tâm đến chuyện của ta sao?” – Nhan Thứ tức giận nói.
“Đem nội đan trả lại cho ta, ta phải rời khỏi đây, ta không bao giờ muốn ở đây nữa.”
“Ta không phải muốn vậy…” – Tu Trạch hét lớn.
“Là ngươi bảo ta cút khỏi ma giới, không phải sao?” – Nhan Thứ hét lớn – “Ta liền cút ngay đây, sau này vĩnh viễn không bao giờ bước vào Ma giới nửa bước.” Y thẹn quá hóa giận mà hét lớn. Bí mật của y đã bị phát hiện, Tu Trạch nhất định sẽ cho rằng y là quái vật bán nam bán nữ.
“Nói cho ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? – Tu Trạch nắm lấy Nhan Thứ đang giãy giụa – “Vì sao ngươi lại biến thành nữ nhân như vậy? Tối qua sao ngươi không nói gì? Ta vốn đâu phải muốn đuổi ngươi đi.”
Nhan Thứ òa khóc: “Ta đã thấy hết rồi, ngươi thích nữ nhân xấu xí kia, cho nên mới muốn đuổi ta đi. Ta cũng không phải kẻ mặt dày, nếu không phải nội đan của ta còn ở trong tay ngươi, ta đã sớm đi rồi. Ngươi yêu ai ta cũng không thèm quan tâm đâu!”
“Ta không thích Đào Cơ, cũng không muốn đuổi ngươi đi.” – Tu Trạch ghì sát hắn vào lòng – “Ta chưa từng nghĩ như vậy.”
“Còn nói không có.” – Nhan Thứ vừa khóc vừa chỉ trích – “Tối qua ngươi nói đã có người trong lòng, nói không muốn gặp lại ta, bảo ta cút khỏi Ma giới.”
“Ta không có nói ‘cút’ mà.” – Tu Trạch thở dài.
“Ý của ngươi chính là như vậy!”
“Ngốc tử, sao ngươi không nói cho ta biết. Người ta yêu chính là ngươi. Ta cứ nghĩ đó là một người khác có diện mạo giống hệt ngươi nên mới bảo nàng đi. Vì người ta yêu chính là ngươi, người trong lòng ta chính là ngươi nên không thể yêu thêm người khác nữa.”
“Ngươi yêu ta?!!” – Nhan Thứ hốt hoảng ngẩng đầu nhìn về phía Tu Trạch.
“Ta nghĩ ngươi biết chứ.” – Tu Trạch thở dài – “Nếu không thương ngươi, sao lại muốn độc chiếm ngươi? Nếu không yêu ngươi, sao lại vì chuyện ngươi muốn đem ta giao cho nữ nhân khác mà tức giận?” – Trong mắt hắn hiện lên vẻ nhu tình – “Yêu là duy nhất, là không thể cùng người khác chia sẻ. Yêu một người là muốn độc chiếm người đó, ngươi có hiểu không?”
Nhan Thứ ngây ngốc ngồi yên, nhất thời quên mất lo lắng của mình, thần tình hoang mang, lẩm bẩm: “Như vậy là yêu sao?”
Tu Trạch thương tiếc lau nhẹ vết lệ còn lại nơi hai gò má, ôn nhu nói: “Nếu chưa hiểu rõ, từ từ sẽ hiểu. Chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ suy nghĩ sẽ hiểu rõ chuyện này thôi.”
Nhan Thứ nhìn Tu Trạch, không lên tiếng.
“Giờ ngươi cũng nên nói cho ta biết vì sao ngươi lại biến thành nữ nhân đi.” – Tu Trạch không muốn ép buộc y bèn đổi đề tài – “Đêm ta say rượu cũng là ngươi đúng không? Sao phải lừa ta như vậy?”
Nhan Thứ cúi đầu: “Ngươi sẽ cảm thấy ghê tởm ta có phải không? Ta đã thực sự cố gắng tu luyện thành nam nhân chân chính. Nhưng sư phụ nói ta vĩnh viễn cũng không thể hoàn toàn biến thành nam nhân được.” – Vẻ mặt y uể oải, đối với việc mình bán nam bán nữ cảm thấy rất phiền não.
“Sao phải ghê tởm, ta nói rồi, mặc kệ ngươi là ai, ta cũng vẫn yêu ngươi.” – Nếu sớm biết hai người vốn là một, hắn cũng chẳng cần buồn rầu như vậy.
“Ta như vậy không phải rất kì quái sao? Người bình thường sẽ không chấp nhận được.” – Nhan Thứ gục xuống – “Ta chỉ là không muốn bị ngươi coi là quái vật. Ta cũng không muốn như vậy, nhưng mà chính ta cũng chẳng có cách nào cả.”
“Nơi này không phải Nhân giới, là Ma giới. Chuyện lạ gì mà ở đây không có.” – Tu Trạch thản nhiên nói – “Tuy rằng chuyện này quả thật kì lạ nhưng không sao cả. Người ta yêu chính là người này, không liên quan đến giới tính. Bất luận ngươi là nam hay nữ, ta cũng vẫn yêu ngươi.”. Truyện Quan Trường
“Nhưng mà, nếu để người khác biết được, sẽ nói ta là loại yêu quái bán nam bán nữ.”
“Ngươi vốn là yêu mà.” – Tu Trạch ôn nhu nói – “Với lại, chỉ cần ta không ngại, kẻ nào dám quản chứ?”
Nhan Thứ cảm động nhìn Tu Trạch. Y biết hắn thật lòng yêu mình. Thân là quân vương của Ma giới tôn quý phi phàm, quyền lực vô hạn. Vậy mà trước mặt mình chưa từng ra vẻ cao cao tại thượng, luôn lấy thái độ ngang hàng mà đối đãi y. Tất cả đều vì hắn yêu mình nên mới dung túng như vậy. Mình phải làm sao báo đáp hắn đây?
“Được rồi, tại sao ngươi lại biến thành nữ nhân, giờ nói cho ta biết được chưa?” – Tu Trạch hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.