Kỳ thật điều này cũng chỉ là suy nghĩ đơn thuần của hắn, có sinh mệnh vĩnh cửu là điều mà nhân loại cả đời theo đuổi, nhưng cho dù hắn có tu luyện như thế nào, bề ngoài của hắn có giống nhân loại ra sao cũng không thể thay đổi được bản năng cơ bản nhất của loài, mà hắn không phải là phi điểu cũng không phải là tẩu thú, cho nên tư tưởng là cực kỳ đơn giản, cứ sống thuận theo quy luật tuần hoàn của tự nhiên, một khi trái với quy luật, hắn sẽ cảm thấy rất bất an.
Buổi chiều, một nội quan đến tuyên bố danh sách, nghe nói ngay cả xem cũng không cần xem, Ma mẫu chỉ tùy ý cầm lấy hào bài của năm thiếu niên, mà năm người này từ đây về sau phải ở lại trong địa ngục của Ma giới.
May mà Nhan Thứ không nằm trong số ấy. Nhưng là hắn cũng không nằm trong danh sách được xuất cung!
Nội thị quan đọc mãi đọc mãi cái danh sách tuyển làm nội thị dài ngoằng, khó khăn lắm mới nghe được ba chữ “Thu Nhan Thứ”. Những thiếu niên bị tuyển làm nội thị tất cả đều mặt ủ mày chau, duy chỉ có hắn vô cùng hoan hỉ vì cơ hội tiếp cận Ma quân đã tăng lên rất nhiều.
Nhan Thứ bị phái đến làm nội thị trong tẩm cung của Ma quân, vốn nghĩ đây là nơi có thể dễ dàng tiếp cận Ma quân nhất, sau đó mới biết được thì ra mình bị phái đi làm nội thị phụ trách bữa ăn, có nghĩa là khi Ma quân muốn ở tẩm cung dùng bữa thì hắn cùng với mấy nội thị khác phụ trách đem thức ăn từ trù phòng đem đến bên ngoài tẩm cung, bởi vì thân phận thấp hèn nên bọn họ chỉ có thể dừng ở bên ngoài cửa, sau đó thị quan bên trong tẩm cung mới tiếp tục bưng vào, còn bọn họ thì không được phép bước vào đại môn dù chỉ một bước.
Mà vị Ma quân tàn bạo này tựa hồ luôn luôn có chuyện gấp gì đó chưa giải quyết xong, hoặc giả là đang mê luyến vị cung phi xinh đẹp nào đấy, ngay cả tẩm cung cũng không hề trở về, cho nên ước chừng một tháng trôi qua, ngay cả bộ dạng của Tu Trạch ra sao hắn cũng không hề biết, đương nhiên hắn cũng chưa từng có cơ hội được đem thức ăn qua, cho nên mỗi ngày ngoại trừ việc biến trở về nguyên hình trốn trong đất ngủ thì hắn chỉ ngồi ngẩn ngơ trong hoa viên, cơ hồ đã quên chính mình rốt cuộc đến đây để làm cái gì!
※※※※※※※※※※※※※
Đi qua hành lang dài của tẩm cung, Tu Trạch cuối cùng tính toán quay về nội thất nghỉ ngơi một chút, lại phát hiện ngay bụi hoa thấy thấp thoáng một bóng người, nếu không nhìn kỹ tuyệt đối sẽ không thể phát hiện.
Vốn dĩ hắn không thích tẩm cung của mình có quá nhiều thị vệ cùng nội thị nên ngoại trừ mấy thị vệ cận thân cùng nội thị quan, bình thường tôi tớ nếu không phải trong thời gian quy định thì không được lại gần tẩm cung của hắn.
“Bước ra.”
Hắn khẽ quát một tiếng, nhưng không ai trả lời, hoặc giả người này tự cho là đã ẩn núp rất khéo.
Lá gan to thật! Tu Trạch trầm ngâm, ở Ma giới, quyền lực của Ma quân là cao nhất, không ai dám đối với mệnh lệnh của hắn có nửa điểm bất tuân, cái tên đang trốn trong bụi hoa kia thật đúng là có một lá gan không nhỏ.
Tốt lắm, hắn chính là đang nộ khí xung thiên không chỗ phát tiết, không nghĩ tới hắn mới rời đi một thời gian, Mẫu thân cư nhiên không để ý đến lời phản đối của hắn, lén lút tuyển phi đổ đầy hậu cung, vừa trở về lại bị bức đi gặp vị phi tần đã được mẫu thân tuyển chọn, quả thực là phiền chán.
Thế nhưng hắn tuy rằng là Ma quân của ma giới nhưng cũng không thể bất kính với mẫu thân, đương nhiên là đành nén giận mà ôm một bụng hoả.
Hắn lướt qua bụi hoa, lúc này mới phát hiện trốn trong bụi hoa là một người đang nằm trên mặt đất.
Người này thực sự là một thiếu niên xinh đẹp, bất quá mỹ mạo của người đó cũng không phải nguyên nhân hấp dẫn hắn, dù sao ở Ma giới các mỹ thiếu niên có vẻ ngoài xinh đẹp cũng không phải là ít, nói đến mỹ mạo, hắn vừa rồi nhìn thấy mấy thiếu nữ Ma tộc đều phi thường tuyệt mĩ, so với thiếu niên này chắc chắn không kém hơn.
Điều làm hắn chú ý chính là người kia cả gan trốn trong bụi hoa mà ngủ ngon lành, hơn nữa cũng không hề phòng bị, vẻ mặt thoải mái, hiển nhiên cũng không phải lần đầu tiên đánh một giấc nhàn hạ như thế. Trong Ma cung cư nhiên lại có một người nhàn nhã như thế làm cho hắn cảm thấy thập phần kinh ngạc.
Hơn nữa nhìn phục sức của hắn, địa vị của hắn rõ ràng là còn thấp hơn nội thị trong tẩm cung, theo lý lẽ ra tại thời điểm này, tên kia hẳn là không được phép tiến vào đây nửa bước huống chi là nhàn hạ nằm ngủ?
Nhìn chăm chú vào thiếu niên một lúc lâu nhưng hắn cũng không có ý muốn đánh thức người kia, thậm chí hắn có phần thích thú đối với thiếu niên nhàn nhã tự đắc tới mức trắng trợn này.
Như cảm giác được tầm mắt của hắn, thiếu niên không hề báo trước đột ngột mở bừng hai mắt, ánh mắt hai người bất chợt giao nhau.
Tu Trạch vốn đã từng gặp qua rất nhiều mỹ nhân nên cũng không cho rằng thiếu niên này có bao nhiêu mĩ diễm, nhưng đôi mắt phượng to tròn hơi cong lên làm hắn tăng thêm vài phần hấp dẫn.
Đôi con ngươi đen láy, trong hồn nhiên pha lẫn ba phần diễm mị, trong sự dịu dàng lại chất chứa tính cách hoang dại bất kham,cộng thêm đôi môi hồng diễm ướt át hoà cùng sóng mũi cao vô cùng thanh tú làm cả khuôn mặt hắn trong một thoáng trở nên sinh động hoạt bát.
Ngược lại, cảm giác đầu tiên của Thu Nhan Thứ lại là: oa, người khổng lồ!!
Đây là nam nhân cao lớn nhất mà hắn đã từng gặp, nhìn cách ăn mặc của hắn, khẳng định là thuộc hàng quý tộc, bản thân mình chỉ là một nội thị nho nhỏ theo quy định là nênhành lễ với người này, bất quá, ánh mắt của tên đang nhìn hắn thực sự là rất vô lễ, làm hắn khó chịu vô cùng.
“Ngươi là ai a?”
Tu Trạch nhíu mi, hắn thật sự rất ngạc nhiên, tên nội thị nho nhỏ này bị bắt tại trận đang lười biếng trốn việc ngủ ngon lành, chẳng những không có nửa điểm áy náy, ngược lại giống như là bị tên chết tiệt nào đó quấy rầy làm tâm trạng thập phần mất hứng mà chất vấn hắn.
“Ngươi không biết ta là ai sao?”
“Ngại quá, ta đến đây chưa lâu, nên chẳng biết được bao nhiêu người.”
Nhan Thứ nhìn hắn, cực kỳ mất hình tượng mà ngáp một cái, phủi phủi lớp bụi bậm cùng hoa lá rơi trên người, không chút để ý nói: “Đừng nói ngươi là ma quân Tu Trạch đi.”
“Nếu vậy thì sao?” Tu Trạch nhìn hắn đặt mông ngồi lên bồn hoa, không khỏi thầm khen cái tính không biết trời cao đất dày của hắn.
“A, đương nhiên là có thể!” Nhan Thứ ha ha cười, giọng điệu châm chọc nói: “Bất quá dựa theo tính cách tàn bạo của vị Ma quân này, nếu nhìn thấy ta nằm chườn ra đây mà ngủ thì hắn đã sớm nổi trận lôi đình, nói không chừng còn đem ta đầu chặt bỏ đi từ mấy kiếp!”
Hắn nhìn Tu Trạch rồi đánh giá: “Trông cách ăn mặc của ngươi cũng không giống hoàng tộc, hơn nữa ngươi lại to lớn như thế…… thân thể cường tráng hữu lực, đại khái chắc là thiếp thân thị vệ hay thị vệ trưởng gì đó bên cạnh của Ma quân đi.”
Tu Trạch nhíu mày, cũng cất giọng mỉa mai: “Ngươi đoán giỏi thật đó!”
Nhan Thứ nhướn mi, không sợ chết phỉ báng tên Ma quân “nào đấy” :
“Ma quân đại nhân của chúng ta vừa mới tuyển một đống cung phi mỹ nhân linh tinh gì đó, khẳng định đêm đêm xuân tiêu không dứt, làm sao còn thời gian mà quay về tẩm cung, nói không chừng bây giờ còn đang ân ân ái ái với một đại mỹ nhân nào đó nữa kìa.”
Tu Trạch nhìn chằm chằm vào hắn, kỳ quái là chính mình cư nhiên còn không nổi giận.
“Ngươi ở tẩm cung Ma quân làm chức vụ gì?”
“Phụ trách truyền lệnh.”
Nhan Thứ nhún nhún vai, người ta chưa hỏi thì hắn đã nhanh nhảu lôi toàn bộ sự việc ra mà nói: “Bất quá, công việc này cũng thật sự thoải mái, bởi vì Ma quân không ở tẩm cung dùng bữa nên ta mỗi ngày ăn uống no đủ, cái gì cũng không cần làm.”
“Cho nên ngươi không có việc gì làm liền ngủ?”
“Ngoại trừ ngủ ra còn có thể làm gì a?” Nhan Thứ buông tay: “căn bản là không có việc gì để làm cả.”