Mấy ngày sau, Ma quân đều ở tẩm cung dùng bữa, đây là chuyện phi thường hiếm thấy, bởi vậy tất cả mọi người đều vội vội vàng vàng, Nhan Thứ cũng lóng ngóng tay chân do không quen thuộc công việc.
Trước kia ở trong núi, các sư huynh đệ vây quanh ở cái bàn cùng nhau ăn cơm, vô cùng náo nhiệt, không hề câu nệ tiểu tiết, dáng vẻ không giống như vị Ma quân đại nhân này ăn một bữa cơm lại quá mức phô trương, bày ra một đống quy củ, quả thực chính là cố ý làm cho người ta phiền chết đây mà!
Càng chán ghét chính là, hắn phi thường không ưa nổi cái mùi dầu mỡ trong bếp, mỗi lần bưng thức ăn đi ra, đều làm cho hắn cảm thấy được trên người có mùi gớm chết không thôi, cho nên hắn vô cùng oán hận Ma quân Tu Trạch.
Nhan Thứ làm xong công việc thì vẫn nhàn hạ như thường, bất quá hắn gần đây phát hiện thêm một nơi cực kỳ thú vị, cho nên cái hoa viên bên ngoài tẩm cung củaTu Trạch đã sớm bị hắn quẳng đến chín tầng mây, đương nhiên cũng sẽ không nhớ rõ cái tên nào đấy tại nào đấy mà bình thủy tương phùng (bèo nước gặp nhau), lại hân hạnh “được” hắn chụp mạnh bả vai xưng hô bằng hữu.
Bởi vì hắn phát hiện một người có mĩ mạo tương xứng với hắn, làm hắn cảm thấy thập phần hào hứng, người này chính là một trong năm vị nam phi của Ma quân – Khắc Khâm Luân.
Nhắc đến Khắc Khâm Luân này, Nhan Thứ không biết nói cái gì mới đúng. Chính mình ở trong mắt người khác đã muốn xem như không bình thường, tên Khắc Khâm Luân này so với hắn lại càng kỳ quái.
Đầu tiên không nói đến vấn đề dung mạo, bởi vì nữ nhân cùng hắn đứng chung một chỗ cũng sẽ tự biết xấu hổ, hơn nữa hắn tuyệt đối không giống như những người bị ép buộc đến tuyển phi vì xét ra pháp lực của hắn cực kì cao cường, những tên thị vệ xem thường hắn muốn đối hắn sờ mó tay chân đều bị hắn chỉnh cho thừa sống thiếu chết, bây giờ tuyệt đối là phục phục thiếp thiếp, không dám bất tuân.
Khắc Khâm Luân vốn là một trong năm vị nam phi của Ma quân, như vậy chắc hẳn là đã gặp qua Tu Trạch, cho nên Nhan Thứ thường xuyên chạy tới hỏi thăm tin tức. Bất quá bởi vì Ma quân căn bản là không chuộng nam sắc, Khắc Khâm Luân cho tới bây giờ vẫn chưa bị triệu tẩm qua, cho nên thông tin cũng rất có hạn.
“Ngươi thực sự chưa từng gặp qua Ma quân Tu Trạch a, vậy đến tột cùng hắn có cái bộ dáng gì chứ?”
Giờ phút này Nhan Thứ nhãn thần vô cùng nghiêm túc nằm chườn ra trên giường của Khắc Khâm Luân, tay chống lên gối, vẻ mặt nén giận.
Ánh mắt hoa đào của Khắc Khâm Luân dường như không hề để ý đến bàn chân bẩn hết chỗ nói của tên thiếu niên nội thị kia đang ra sức chà đạp chăn đệm thơm tho sạch sẽ của mình mà chỉ ôn tồn nói:
“Ta cũng chỉ gặp hắn một lần ở bữa tiệc thiết đãi cung phi của Ma mẫu, nói tóm lại khẳng định là một nam nhân.”
Nhan Thứ trở mình mắt trợn trắng: “Nói thừa, ai chả biết hắn là nam nhân! Bộ không có cái gì khác hơn sao?”
Khắc Khâm Luân nghĩ nghĩ: “ít nhất không xấu như bọn ma vật thấp kém, coi như cũng có chút dễ nhìn hơn đi.”
“Cái gì?” Nhan Thứ không dám tin: “Tốt xấu gì ngươi cũng là phi tử của Ma quân, sao ngươi lại không quan tâm gì đến hắn thế? vạn nhất ngày nào đó hắn triệu ngươi thị tẩm thì sao?”
“Hắn không thích nam sắc.” Khắc Khâm Luân lấy tiểu đao cào cào móng tay.
“Cái đó cũng không nói trước được nha! (*) đó, biết đâu một ngày đẹp trời nào đó hắn lại tâm huyết dâng trào!”
(*) ta quên mất tiêu câu gốc của nó là gì rồi, tóm lại ý nhĩa cũng giống câu thành ngữ của mình thôi, đừng quan tâm nhìu cho mệt ~ ^.^
“Kia cũng không chắc chắn là ta đi, tỷ lệ chỉ có một phần năm thôi mà.”
“Nếu một phần năm đó rớt trúng ngươi thì sao?”
“Vậy thì đành bồi hắn thôi.”
“Hả!”
Khắc Khâm Luân đôi mắt hoa đào nhẹ nhàng nhìn hắn : “nơi này cũng không phải nhân giới, màng chi đám quy cũ thối nát kia, thích thì làm, quản chi hắn là nam là nữ.”
Nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ của Nhan Thứ, hắn lộ ra biểu tình tà mị: “sao vậy, ngươi có muốn hay không, nếu muốn ta sẽ dạy ngươi, rất thoải mái nha, cam đoan cho ngươi dục tiên dục tử.”
Da gà trên người Nhan Thứ nổi lên vùn vụt, vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên, xua xua tay nói: “không cần, không cần!!” Hắn vừa nói vừa cố gắng lùi ra thật xa.
“Đùa thôi.” Khắc Khâm Luân lạnh lạnh bĩu môi: “Ta đối với nam nhân không có hứng thú.”
“Làm ta sợ muốn chết à.” Nhan Thứ vỗ vỗ ngực, hiếu kỳ nói: “vậy ngươi đến tuyển phi làm gì thế?”
“Bởi vì ta cảm thấy rất nhàm chán.”
“Hả?”
“Coi như là vì tránh né phiền toái đi.”
“a……”
Khắc Khâm Luân sắc mặt trầm xuống: “Bị người khác quấn lấy phiền chết đi được, nghe nói Ma quân không ưa nam sắc, nên ta nghĩ cuộc sống bình yên rốt cuộc cũng đã tới tay.”
Nhan Thứ nhìn diện mạo như hoa kia của hắn, gật gật đầu: “cũng đúng, ngươi bộ dáng xinh đẹp như vậy, nhất định có rất nhiều nữ tử trong Ma giới coi trọng ngươi.”
“Nữ nhân hay nam nhân cũng phiền như nhau cả.”
“Ngươi vừa không thích nam nhân, cũng không thích nữ nhân??”
“Hết thảy đều không thích, ta chỉ muốn một thân một mình, tiêu diêu tự tại.”
Thì ra không chỉ mình ta là không có tình cảm a. Nhan Thứ bừng tỉnh đại ngộ, trước kia sư phụ từng nói tu luyện thành người, khó nhất phải biết chính là tình cảm của nhân loại, bất luận là thần, là ma, là người, muốn mình mạnh mẽ thì phải có tình cảm, một kẻ nếu không hiểu được tình cảm là gì thì vĩnh viễn cũng sẽ không đạt được sức mạnh cao nhất.
Bất quá hiện tại xem ra, lời nói của sư phụ cũng không hoàn toàn chính xác, chính mình cùng Khắc Khâm Luân đều không có tình cảm, nhưng hai người đều không phải là kẻ yếu a.