Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chương 10:




Sáng sớm hôm nay sau khi hạch hỏi Tuấn Thúc xong, Tang Chỉ lệ rơi đầm đìa chạy trốn về miếu thổ thần, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Mà phượng hoàng xấu xa ở bên này da mặt quả thật dày, thật giống như lời nói của Bích Thủy, ở lại trong Bình Nhạc trấn không đi, mỗi ngày nhấm trà thưởng trà, bộ dạng dương dương tự đắc, đối với sự kiện dục dũng (bồn tắm) ngày đó cũng không hề đề cập tới, chỉ kêu Thất Thủy tiện thể nhắn nói:
“Nửa tháng sau kim chuông sử dụng xong sẽ trả lại.”
Tang Chỉ đối với lời nói này không hề để trong lòng, bất quá chỉ nghĩ rằng phượng hoàng xấu xa nói vậy là để giữ thể diện mà thôi. Nhưng mười ngày sau, Đậu Thần nương nương quả thực sau khi đi lại trở về, nhưng mà lần về kỳ này… thực quỷ dị.
Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh trông xa vạn dặm, cảnh vật xinh đẹp. Bình Nhạc trấn tuy là một thôn nhỏ, nhưng ở thôn Tây Khẩu có suối róc rách, phía sau suối có một mảnh cỏ hoa Tử Anh nở rất đẹp, dưới ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống, hoa Tử Anh màu tím sáng bóng phát ra một chút màu hồng phấn cùng với màu xanh thanh thúy của cỏ, tím tím hồng hồng cùng màu xanh hài hòa với nhau trông thật đẹp mắt.
Tang Chỉ vừa hoàn thành công việc ở gần đây, tâm tình khá tốt, liền biến trở về bộ dáng tiểu hồ ly, đi bộ đến bụi hoa cuộn tròn thân mình lăn qua lộn lại đùa chơi. Non xanh nước biếc, hôm nay trộm trốn lấy nửa ngày nhàn nhã, bên trong đã có cây đào tinh trực ở miếu thổ địa giúp sao chép công văn, bên ngoài thì có Cảnh Nhạc hôm nay mang gà mái béo phì đến lễ tạ thần hiếu kính với nàng, nhưng vì sao khi nằm ở trong bụi cỏ ngước nhìn bầu trời trong xanh, miễn cưỡng phơi nắng, Tang Chỉ lại có một cỗ đau thương cảm thán muốn lái đi mà không được?
Tiểu hồ ly không nghĩ ra, nhàm chán lại cuộn lăn vài vòng, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, thoáng chốc, chợt nghe tiếng chuông đinh đinh đang đang thanh thúy vang lên.
Đúng vậy! Kim chuông!
Tang Chỉ dựng thẳng lỗ tai hồ ly lên, hơi hơi ngẩng đầu. Nàng nghĩ tới cái kim chuông làm bạn với mình cũng đã mấy trăm năm lại bị phượng hoàng xấu xa đoạt đi. Ngày xưa chỉ cần mình vui vẻ, sôi nổi, kim chuông cũng sẽ theo động tác của nàng mà phát ra tiếng vang, nhưng hiện tại ——
“Leng keng đinh!” Tang Chỉ đang hoài niệm khoảng thời gian tốt đẹp trước kia, chợt nghe một trận tiếng chuông thanh thanh lại vang lên. Chẳng lẽ, mới vừa rồi không phải là ảo giác? Tiểu hồ ly run rẩy nâng mắt nhìn lên, rốt cục thoáng thấy một người mặc váy đen, trên mặt còn che một cái khăn màu đen, nữ nhân che mặt vẫy tay kêu nàng ~~~~~ lại đây, cũng cùng lúc với tiếng chuông quen thuộc.
Thấy thế, Tang Chỉ lập tức ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn thì thấy thân hình bộ dáng người này lại giống Đậu Thần nương nương đến bảy tám phần.
“Ngươi!”
Tang Chỉ còn chưa nói gì đã nghe đối phương ồm ồm cười: “Ha ha, Tang Chỉ, đã lâu không thấy.”
Tuy rằng cách cái khăn che mặt, âm thanh lại không rõ ràng, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đây đúng thật là âm dương quái khí Đậu Thần nương nương. Tang Chỉ theo bản năng lùi về sau vài bước, miệng niệm chú vài câu, chỉ thấy một đạo khói trắng thoáng xuất hiện. Sau một chút, trong khói trắng lại xuất hiện kim quang, hai loại màu sắc kết hợp lẫn nhau, lại sau đó một lát nữa, một tiểu cô nương xinh đẹp khả ái đứng ở vị trí ban nãy tiểu hồ ly đứng.
Tang Chỉ chỉ tay vào Đậu Thần nương nương, dậm chân nói: “Nói không giữ lời, ngươi đã lấy kim chuông của ta, vì sao còn muốn trở về?” Hơn nữa, lại giả dạng thành bộ dáng kỳ quái như vậy. Không làm Đậu Thần nương nương lại đi làm nữ hiệp hành động nửa đêm?
Đậu Thần nương nương đưa tay áo chống đỡ mặt, nụ cười có chút miễn cưỡng: “Ha ha, Tang Chỉ không cần hiểu lầm, ta không phải trở về lây truyền bệnh đậu, ta đây không phải… không phải trở về để gặp các ngươi sao?”
Tang Chỉ cắn răng nanh: “Có cái gì hay đâu mà xem, giờ ngươi đi đi!” Đậu Thần nương nương này đi tới đâu cũng không phải là thần tiên tốt, lần trước phải cầu xin bái lạy ngàn vạn lần mới đuổi nàng đi được, chưa được mấy bữa lại trở về, ai biết được có quỷ kế gì?
Đậu Thần nương nương bị tiểu hồ ly mắng mỏ một chút nhưng lại hoàn toàn không nổi giận như lần trước, vẫn giữ nguyên nụ cười: “Công chúa Tang Chỉ đừng giận, ta biết ta không được hoan nghênh, nhưng… nhưng… Ngươi sẽ hiểu được!”
Nghe xong lời này, nhịp tim Tang Chỉ đập mạnh liên hồi, rất tò mò nhìn thái độ của Đậu Thần nương nương, bộ dạng muốn nói lại thôi. Đang muốn cố gắng mở miệng hỏi, chợt một đạo tia sáng chói mắt hiện lên, Tang Chỉ lại trợn mắt, chỉ thấy phượng hoàng xấu xa toàn thân lóng lánh đứng trước mặt hai người, lúm đồng tiền hoan nghênh hiện rõ trên mặt.
Phượng hoàng xấu xa liếc liếc mắt: “Đậu Thần nương nương thật khéo, sao lại có thời gian rảnh đến gặp chúng ta vậy?”
Thấy Tuấn Thúc xuất hiện, Đậu Thần nương nương tựa hồ có chút kích động, dù có cái khăn che mặt bên ngoài nhưng vẫn thấy đôi mắt nhỏ hẹp lại thành một đường, tức giận không hài lòng nhưng vẫn cắn răng cười lạnh: “Phượng Quân đại nhân chắc đã liệu được việc là ta sẽ trở lại chăng?”
Tuấn Thúc cầu cười: “Ta nào dám?”
Tiểu hồ ly nhìn Tuấn Thúc, lại nhìn Đậu Thần nương nương, vẫn có chút không hiểu như trước, lặng lẽ kéo kéo mấu tay áo Tuấn Thúc, nói: “Các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Tuấn Thúc cúi đầu, nhìn thấy bàn tay nhỏ bé kia vẫn đang lôi kéo tay áo mình, chớp chớp mắt, nói: “Trở về Thanh Ngô cung rồi nói sau.”
Tang Chỉ, Tuấn Thúc cùng Đậu Thần nương nương trở về ngôi nhà gỗ nhỏ, Khế Nhạc cùng với Thất Thủy vui tươi đã đợi sẵn ở đây.
Tiểu hồ ly vẫn có điểm không hiểu như trước, vừa tiến vào trong phòng liền tức giận chỉ vào Đậu Thần nương nương nói: “Ngươi rốt cuộc muốn đùa giỡn nhiều chuyện cái gì?”
Đậu Thần nương nương mặt bị che hết phân nửa nghiêm lại, tựa hồ sợ hãi ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, biết vâng lời nói: “Thực không dám giấu giếm, lần này ta đặc biệt trở về là vì… vì muốn trả lại kim chuông cho công chúa Tang Chỉ.”
“Hả?” Tang Chỉ miệng tròn như quả trứng gà, không thể tin được lỗ tai của mình bèn hỏi lại lần nữa: “Ngươi nói cái gì?”
Đậu Thần nương nương không hề trả lời, trực tiếp lấy từ túi mình ra kim chuông đặt lên bàn. Tang Chỉ thấy kim chuông, đôi mắt đột nhiên sáng lên, đang muốn nhảy qua giựt lấy lại bị cái quạt giấy thấy ghét kia giơ ra cản đường. Phượng hoàng xấu xa cười cười: “Ngày đó Đậu Thần nương nương chính vì kim chuông mà đến, thật vất vả mới lấy được tới tay, sao hôm nay lại muốn trả lại?”
Tang Chỉ đầu óc quay quay vòng vo một vòng, dừng lại cước bộ rồi gật đầu, cũng phải, tại sao đang êm đẹp tự nhiên lại có chuyện hoàn bích quy Triệu (trả lại chủ cũ, đọc điển tích http://vi.wikipedia.org/wiki/Ng%E1%BB%8Dc_b%C3%ADch_h%E1%BB%8D_H%C3%B2a)? Nhất định là có chuyện!
Nhưng Đậu Thần nương nương vừa nghe xong lời này lại tức giận sùi bọt mép, cuối cùng không nhịn được đứng dậy đập bàn: “Việc đã đến nước này, Tuấn Thúc ngươi cần gì phải giả bộ? Ta… Ta có thể rơi vào tình thế như hôm nay còn không phải là do cái kim chuông này ban tặng?”
Tang Chỉ chớp mắt, tay chống má kỳ quái nhìn chằm chằm Đậu Thần nương nương, “Có ý tứ gì?”
Thất Thủy Đứng một bên cũng ngốc ngốc ngơ ngác vò đầu, “Ha ha ~ ta tưởng chỉ có một mình ta ngu ngốc không hay không biết, thì ra mọi người cũng chưa biết.”
Tuấn Thúc rất tự nhiên đưa cây quạt dừng trên đầu Thất Thủy gõ một cái làm cho đối phương phải ai nha kêu đau một tiếng, rồi mới di chuyển đôi mắt, tầm mắt trở lại trên người Đậu Thần nương nương: “Đậu Thần nương nương lần này trở về nãy giờ vẫn che mặt, chẳng lẽ bị trúng bệnh gì không tiện nói ra?”
“Ngươi!” Đậu Thần nương nương nghiến răng cắn lợi, nhưng hiểu rõ đạo lý rằng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tim đập mạnh và loạn nhịp, thật lâu sau, dù ôm hận vẫn phải đưa tay lấy cái khăn che mặt xuống. Thoáng chốc, toàn bộ trong phòng chỉ còn nghe được âm thanh hô hấp gấp gáp của mọi người. Khế Nhạc khóe miệng run rẩy, nửa ngày cũng không nói ra được một câu đầy đủ:
“Đậu Thần nương nương, ngươi… Mặt của ngươi…” Thân là người yêu thích bát quái (nhiều chuyện), cũng trên đường tu hành thì luyện công phu tám chuyện càng lúc càng sâu, cây đào tinh tự nhiên biết: Đậu Thần nương nương phá rối nhất thiên giới mặc dù không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng có chút vừa lòng đối với diện mạo dáng người của chính mình, cứ hễ xuất môn thì tất nhiên phải trang điểm xinh đẹp.
Nhưng hiện tại, Đậu Thần nương nương, người luôn luôn chú trọng dung mạo chính mình kia, trên mặt lại đầy những nốt phát ban nhỏ như bệnh đậu mùa che kín hết mặt, mà cái làm cho Khế Nhạc cảm thấy kinh sợ hơn nữa là mỗi nốt phát ban nhỏ này còn chứa mủ trong đó.
Tang Chỉ run lên, nổi hết da gà, theo bản năng lùi về phía sau hai bước nói thầm: “Thật sự là ác giả ác báo, chính mình suốt ngày đem bệnh đậu truyền khắp nơi nơi, giờ ngược lại đem đậu truyền đến trên mặt mình.”
Nghe xong lời này, Đậu Thần nương nương nước mắt từng giọt to nhỏ rơi xuống, “Cái gì ác giả ác báo! Những nốt phát ban này là do sau khi ta cầm kim chuông của ngươi mới bị bộ dạng như vậy, bữa giờ ta đi khắp nơi tìm danh y chữa trị nhưng đều không có kết quả, nhất định là… là ngươi…” Đậu Thần nương nương đưa ngón tay ngọc chỉ vào Tuấn Thúc, nước mắt rơi như mưa:
“Là ngươi! Nhất định là Tuấn Thúc nhà ngươi động tay động chân vào kim chuông nên ta mới ra nông nỗi này.”
Tuấn Thúc da mặt nhếch nhẹ, cười đến vân đạm phong khinh: “Ngày đó tại hạ tự tay đem kim chuông giao cho ngươi, ta cũng có tiếp xúc kim chuông, vậy tại sai tại hạ lại không bị gì?”
Đậu Thần nương nương nói: “Ngươi có thuốc giải! Kim chuông này ta không cần, giờ ngươi liền đem thuốc giải giao ra đây.”
Nghe nói kim chuông mất đi lại trở về, Tang Chỉ ngước đôi mắt đen trong suốt: “Ngươi nói thật sự? Chuông trả lại cho ta?”
“Ai lại cần cái thứ rách nát kia, mau đưa thuốc giải giao ra đây! !”
Tuấn Thúc cười to, khuôn mặt tuấn tú âm hắc (âm trầm nham hiểm), thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Đậu Thần, đây là thái độ ngươi dùng để cầu bổn tọa sao?”
“… …” Nhìn Đậu Thần nương nương ngây ra như phỗng cùng với khí thế bức người của phượng hoàng xấu xa, tiểu hồ ly Tang Chỉ lần đầu tiên hiểu được cái gì gọi là lấy độc trị độc.
——————————— ta là đừng phân tuyến phúc hắc nam nhân ————————————
Kết quả cuối cùng của cuộc đàm phán, Tuấn Thúc thỉnh Đậu Thần nương nương phải vĩnh viễn đi không bao giờ trở lại.
Cây đào tinh chân trước vừa bước ra dẫn Đậu Thần nương nương rời đi, thì Tang Chỉ ở phía sau lập tức nhảy về phía cái bàn định cầm lại kim chuông. Nhưng mắt vừa thấy tay được cầm tới nơi rồi, phía sau lại có một tiếng gió thổi đến, kim chuông liền phiêu diêu bay lên giữa không trung. Tang Chỉ sốt ruột, cũng không nghĩ tới dùng pháp thuật để lấy lại, chỉ dậm chân nhảy lên với với nhưng vẫn không đụng được tới kim chuông.
Rốt cục, tiểu công chúa Tang Chỉ tức giận nhíu mày nhe răng, “Thối phượng hoàng, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?! Lúc trước chính miệng ngươi nói nửa tháng sau liền trả kim chuông cho ta mà.”
Tuấn Thúc nhíu mày, “Thì ngươi cũng nhớ rõ ta đã nói là nửa tháng sau mới trả lại mà, hôm nay mới được mười ngày thôi.” Dứt lời, không đợi Tang Chỉ cãi lại, lại vòng cây quạt gõ vào đầu Thất Thủy: “Đưa tay ra.”
“Dạ.” Thất Thủy không hiểu được tâm tư của Phượng Quân nhà mình, ngốc nghếch ngơ ngác chìa cái tay mập mạp nhỏ bé ra liền thấy kim chuông đáp lại trên tay mình. Thất Thủy đang muốn đặt câu hỏi vì sao Phượng Quân lại đem kim chuông đưa cho nàng, ừm ~~ liền cảm thấy trên tay là lạ bèn cúi đầu xuống nhìn. Má ơi! Vừa rồi cánh tay nhỏ bé còn như củ sen mập mạp trắng trẻo giờ đã biến thành màu đen -_-|||
Tuấn Thúc thấy thế không hoảng cũng chẳng vội, “Ừm” một tiếng rồi nói: “Ta biết cái tính cách chết người của Đậu Thần, kim chuông này quả nhiên có độc, Thất Thủy, biết nói làm sao đây?”
Thất Thủy: {{{(>_
Được rồi, được rồi, Thất Thủy thừa nhận rằng mình là do hấp thụ linh khí giữa sông mà tu luyện thành tiểu hà đồng, tuy rằng không biết pháp thuật tấn công này nọ, nhưng đem nàng ra làm thứ giải độc thử độc gì vẫn là rất được, bởi nguyên nhân là vậy nên Phượng Quân nhà mình mới nguyện ý cho nàng đi theo đuôi. Nhưng mà, Phượng Quân cứ dùng phương pháp thử độc kiểu này có phải là rất bất công hay không… Tuy rằng thân thể nàng bách độc bất xâm, nhưng cánh tay với chân thường xuyên cứ đen đen đốm đốm như vậy cũng khó coi lắm oa!
Thấy tình cảnh này, Tang Chỉ chỉ còn trợn mắt há hốc mồm : “Làm sao có thể? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa dứt lời, Bích Nữ liền hiện thân ra trên tường, hỏi: “Tang Chỉ đeo kim chuông này nhiều năm mà cũng không biết nguồn gốc của nó à?”
Tang Chỉ mím mím miệng, “Kim chuông này là do cha ta tặng cho mẫu hậu ta làm tín vật đính ước, còn có thể có nguồn gốc gì nữa?”
Bích Nữ lắc đầu, “Không phải vậy, thật ra thì kim chuông này là một loại tiên vật chi quả. Người ta nói rằng tiên vật này kêu là Cửu Chuyển Thánh Linh Hoa, nếu gặp được người hữu duyên, Linh Hoa mùa xuân này sẽ tự động phát ra tiếng ca hấp dẫn người hữu duyên tiến đến ngắt lấy. Năm đó, đúng là Thiên Hồ Đế Quân ở trên núi Hùng Lộc của Đậu Thần nương nương phát hiện Cửu Chuyển Thánh Linh Hoa. Bởi vì dù sao cũng là phạm vi cai quản của Đậu Thần nương nương, đế quân Tang Dục xuất phát từ lễ tiết nên liền tiến đến bái kiến Đậu Thần, thỉnh cầu nàng đem hoa này chuyển cho ông.”
Tang Chỉ ngắt ngang lời Bích Nữ, chống nạnh nói: “Chỉ bởi vậy mà cái người bộ dạng quái dị kia liền cho rằng cha ta thích nàng sao? Thật không biết xấu hổ.”
Bích Nữ lại nói: “Tự nhiên không phải, bởi vì truyền thuyết nói rằng Cửu Chuyển Thánh Linh Hoa nếu được người có tấm lòng tốt cẩn thận chăm sóc, ngàn năm sau có thể tạo ra một kim chuông an khang phù hộ chủ nhân, Đậu Thần nương nương nghĩ lầm cha ngươi là muốn đem kim chuông đưa cho bà làm lễ hỏi, trong nghìn năm đó bà đi nơi nào cũng đều nói cho tiên nhân khác nghe. Kết quả ngàn năm sau, vất vả dụng tâm của cha ngươi cuối cùng quả thực tạo ra một kim chuông vừa lòng đẹp ý, ngài lại trực tiếp dùng vật ấy hướng công chúa Họa Thường cầu hôn…”
Chuyện sau đó không cần nói cũng biết. Nghe thế Tang Chỉ trầm mặc còn Thất Thủy thì lắc lắc cái kim chuông trên tay nói: “Đúng là cũng khó trách qua nhiều năm như vậy mà Đậu Thần nương nương vẫn nhớ mãi không quên bảo bối này.”
Tuấn Thúc hừ lạnh, “Kim chuông này là độc nhất vô nhị, ngày đó Đậu Thần nương nương tiến đến Bình Nhạc trấn khiêu khích, ta biết nếu có tạo ra một cái chuông giả cũng không lừa được nàng, bởi vậy mới bắt lấy khuyết điểm sai sót của nàng mà tương kế tựu kế.”
Tiểu hồ ly kinh hô, “Nói như vậy ngươi quả thật động tay động chân vào kim chuông cho nên mới làm hại đậu thần nương bị hủy dung.”
Nghe vậy, Tuấn Thúc chẳng những không biết xấu hổ mà còn cười đến tự nhiên hào phóng, “Công chúa Tang Chỉ không cần đa tạ, ta bất quá là chỉ dùng một chút pháp thuật, bức bách đậu thần nương nương đi vào khuôn khổ thôi.”
Tang Chỉ mắt trợn trắng, líu lưỡi nói: “Có phải giờ ngươi đang lo lắng nếu Đậu Thần nương nương có thể ăn miếng trả miếng bỏ độc vào kim chuông, thì dù có cho nàng thuốc giải, sau này nàng cũng sẽ quay đầu lại, lại đến Bình Nhạc trấn đến làm loạn.”
Nghe xong lời này, không đợi phượng hoàng xấu xa trả lời, Bích Nữ đã ra lời: “Điểm ấy thì công chúa Tang Chỉ cứ yên tâm đi, tiểu phượng hoàng làm việc luôn luôn khôn ngoan, đương nhiên sẽ không cho Đậu Thần nương nương có cơ hội trở lại quấy rầy Bình Nhạc trấn.”
Nói chưa xong, một đoàn lửa quen thuộc lại đánh úp về phía góc tường, Bích Nữ cứ làm như không có chuyện gì, lại hiện ra từ một bức tường khác, mặt mày rạng rỡ nói: “Bất quá nhìn tiểu phượng hoàng nhà ta đối với ngươi vẫn là vô cùng tốt đó nha, mới vừa rồi sợ ngươi trúng độc nên trước đó còn cho Thất Thủy thử độc.”
Thất Thủy nhìn nhìn cánh tay đã muốn hóa đen toàn bộ của mình, vẻ mặt ủy khuất gật đầu, “Đúng vậy đó nha.”
Tuấn Thúc khụ một tiếng, quay lưng đối diện với Tang Chỉ nói: “Ta có chút mệt mỏi, ngươi đi về trước đi. Về phần kim chuông nhiễm độc này, sau khi sạch sẽ hết dơ bẩn sẽ trả lại cho ngươi.”
Câu nói này làm Tang Chỉ á khẩu không trả lời được, bởi vì câu chữ đều làm cho nàng phải vì mình mà suy nghĩ cho kỹ, bởi đối với người phúc hắc như Tuấn Thúc, ai biết hắn có thể hành động giống như đối với Đậu Thần nương nương hay không, động tay động chân vào kim chuông điểm bùa gì đó sẽ làm hại nàng kêu trời, trời không biết, kêu đất, đất chẳng hay?
Mấy trăm năm sau, Tang Chỉ rốt cục phát hiện, so với cha hồ ly của nàng thì Tuấn Thúc càng khó đối phó hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.