Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chương 17:




Chuỗi Ngọc chỉ là một tiểu tiên thỏ.
Nói về quá trình thăng tiên mà nàng trải qua thì có điểm bất thường. Ban đầu Chuỗi Ngọc là thỏ tinh sống ở trên núi Khiêu Khiêu, mặc dù tu luyện được hơn trăm năm nhưng ngay cả hình người cũng biến không được, ai ngờ có một ngày trời đi vắng thế nào, tiểu thỏ bị ngân hồ (hồ ly lông bạc) Bạch Giản bắt được. Tiểu ngân hồ vẫn còn tính trẻ con nên đối với thịt thỏ cảm thấy không có chút hứng thú nào, chỉ chơi đùa cùng Chuỗi Ngọc một trận thì chán ngay, đột nhiên lại nghĩ ra một ý tưởng bèn kêu Chuỗi Ngọc đi ăn cỏ gần hang.
Ý tưởng của Bạch Giản lúc đó vô cùng đơn giản, chẳng phải thỏ thường không ăn cỏ gần hang hay sao? Giờ ta đây muốn nhìn xem con thỏ nhỏ đáng yêu này ăn cỏ gần hang sẽ trông như thế nào? Ai ngờ, Chuỗi Ngọc nhân họa đắc phúc (trong họa được phúc), cỏ gần hang này lại mọc dưới gốc cây tiên thảo, vừa ăn vào được một lát thì Chuỗi Ngọc liền cảm thấy ở dưới chân có một luồng gió những đám mây thăng tiên nhiều màu rực rỡ.
Vốn dĩ chuyện xưa này không hề có nửa điểm liên quan đến Tang Chỉ, nhưng Chuỗi Ngọc sau khi thăng tiên cố tình không quên thù cũ, trở về núi Khiêu Khiêu, treo ngược Bạch Giản trên đám mây rồi mang hắn bay quanh núi Khiêu Khiêu ba vòng để thị uy, cảnh cáo tộc ngân hồ không nên ỷ vào linh lực cường đại mà đi khi dễ những động vật nhỏ yếu khác ở núi Khiêu Khiêu. Nhục nhã Bạch Giản một phen như thế này mới trả được mối thù bị bắt phải ăn cỏ gần hang.
Nhưng trùng hợp là Bạch Giản này không phải là người ngoài mà lại là bà con thân thích mười tám họ của Tang Chỉ, tuy rằng quan hệ khá xa nhưng Tang Chỉ khi còn nhỏ vốn hay thường cùng mẫu hậu đến núi Khiêu Khiêu chơi đùa, nên tất nhiên rất hòa hợp và yêu thích tiểu ngân hồ đệ đệ này.
Nghe nói lúc mới vào thiên cung, tiểu tiên thỏ liền trở nên kiêu ngạo, rồi còn nhục nhã Bạch Giản, cuối cùng còn làm hại tiểu ngân hồ này không ngóc đầu lên nổi ở trong tộc nên buộc phải xuống trần gian để nguôi ngoai, Tang Chỉ liền tức không chịu nổi nên tìm Dì Dượng khóc lóc kể lể đòi Dì Dượng ra mặt giải quyết cho đệ đệ.
Nhưng Vương mẫu nương nương nghe xong chân tướng sự việc lại chỉ cười cười, bảo tiểu ngân hồ xuống trần gian để tiếp thu kinh nghiệm cũng không sai. Như vậy, việc này coi như không được giải quyết nên mối thù giữa Tang Chỉ và Chuỗi Ngọc liền được ghi sâu trong lòng. Lúc này, một hồ ly một thỏ gặp lại nhau tại Bình Nhạc trấn, tự nhiên đâm ra hết sức khó chịu.
Chuỗi Ngọc lóe lóe hai con mắt đen, nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, “Nghe nói công chúa Tang Chỉ làm Thổ thần, tiểu tiên còn chưa kịp chúc mừng thì ngài đã hạ phàm, hiện tại xin gửi một tiếng chúc mừng.”
Tang Chỉ hai tay nắm chặt, không nuốt trôi được bộ dạng này của Chuỗi Ngọc, cắn răng nói: “Ngươi đến đây làm gì? Nơi này không chào đón ngươi, ngươi đi đi!”
Chuỗi Ngọc trừng đôi mắt đào, còn chưa kịp mở miệng thì phía sau tiểu hồ ly liền truyền đến giọng nam dễ nghe, “Đừng làm càn, Chuỗi Ngọc cô nương là do ta mời đến!” Tuấn Thúc phe phẩy cây quạt, lững thững đi đến khoảng trống giữa hai người, khiêu khích trừng tiểu hồ ly một lúc rồi sau đó mới quay đầu cao giọng nói:
“Thất Thủy.”
Thất Thủy đáp lại một tiếng sau đó thò đầu ra từ phía sau Chuỗi Ngọc, lặng lẽ cười nói: “Phượng Quân.”
Tuấn Thúc phân phó Thất Thủy đi ngâm trà rồi mới cười nói: “Thật thất lễ với Chuỗi Ngọc cô nương, bởi vì vừa rồi đột nhiên cảm thấy trong nhà có khách không mời mà đến nên chạy trở về, không thể tự mình tiếp đón cô nương được.” Dứt lời, Tuấn Thúc chuyển ánh mắt hung hăng liếc Tang Chỉ một cái.
Tang Chỉ hoảng hốt, khách không mời mà đến? Có ý gì chứ? Là nói mình sao!
“Ngươi ——” Tiểu hồ ly bên này chưa kịp nói đã thấy Chuỗi Ngọc hai má đỏ bừng bước lại gần Tuấn Thúc, “Phượng Quân đại nhân đa lễ quá, Chuỗi Ngọc cũng chỉ phụng mệnh làm việc mới đến đây quấy rầy, ngài không trách móc là vui rồi.”
“Làm sao ta có thể trách móc cho được, Chuỗi Ngọc cô nương có thể đến thật sự là vinh hạnh của tại hạ. Mời!”
“Tạ ơn Phượng Quân đại nhân.”
“Tại sao lại khách khí cứ kêu Phượng Quân đại nhân làm chi? Kêu Tuấn Thúc là được rồi.”
“Vậy Phượng… Tuấn Thúc ngài cũng kêu ta là Chuỗi Ngọc đi, ngài cứ kêu cô nương này cô nương nọ thật là phức tạp.”
Hai người ngươi một lời ta một câu đối đáp, nam xướng nữ phụ họa rồi cùng bước vào bên trong, hoàn toàn coi Tang Chỉ là không khí. Tiểu hồ ly lúc này mới tỉnh ngộ, chẳng trách được tên thối phượng hoàng này thời gian vừa qua hết sửa hàng rào lại trồng hoa, thì ra là để tiếp con thỏ tiểu tiên này! Tang Chỉ càng nghĩ càng buồn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm Tuấn Thúc cùng Chuỗi Ngọc kề vai sát cánh cùng nhau biến mất ở chỗ cổng vào, nhịn không được tức giận, tru lên ra tiếng: “Phượng hoàng xấu xa, ngươi chờ đi! ! ! ! ! !”
—————————————— ta là đường phân cách ghen tuông ————————————
Tang Chỉ đứng ở phía trước bàn ôm sách mắt trợn trắng. Ở phía đối diện, một đôi cẩu nam nữ đang cười cười nói nói chàng chàng thiếp thiếp.
Chuỗi Ngọc vừa thay phượng hoàng xấu xa châm trà vừa nũng nịu nói: “Chuỗi Ngọc phụng lệnh của nương nương, cố ý đến đây quấy rầy, thật là ngại quá. Đành ở đây lấy trà thay rượu kính Phượng Quân một ly.”
Tuấn Thúc tiếp nhận chén trà, khóe miệng cười nhẹ, đầy ẩn ý ôn nhu săn sóc: “Không phải đã nói là xưng tên thì tốt hơn sao? Tại sao lại kêu Phượng Quân nữa rồi? Nên đánh đòn!”
Chuỗi Ngọc thấy Tuấn Thúc trêu ghẹo mình, hai má phấn đỏ hồng, kéo tay áo chống lên hai má, hờn dỗi nói: “Ai nha, người ta nhất thời quên thôi, Tuấn Thúc muốn phạt như thế nào người ta đều cam tâm tình nguyện…”
Tuấn Thúc thâm tình chân thành: “Muốn bổn tọa làm sao hạ thủ được đây?”
Tang Chỉ run lên, da gà nổi lên hết trơn: (╰_╯)# các ngươi xem bản công chúa là trong suốt không nhìn thấy sao?!
Vốn rằng, thời điểm tiết Vu Lan Bồn (Đại lễ Vu Lan rằm tháng 7) diễn ra cũng chính là tiết Trung Nguyên (tết của Quỷ, tháng Cô Hồn), là “Rằm tháng bảy, quỷ tán loạn” theo như lời nói của người phàm. Tiết Trung Nguyên là ngày “xá tội vong nhân”, tân lão vong nhân (người chết mới cũ) của địa phủ (chết trong vòng ba năm gọi là tân vong nhân, chết hơn ba năm gọi là lão vong nhân) dịp này đều được trở về thăm thân nhân bằng hữu.
Từng nhóm người được Quỷ Hồn phóng thích vào khu vực nhân gian, để phòng ngừa cô hồn dã quỷ nhân cơ hội này làm loạn, các thổ thần mỗi lãnh địa vốn hàng ngày đã bận tối mày tối mặt, Tang Chỉ quản lý khu vực Bình Nhạc trấn thì càng phiền toái hơn. Lúc mới tới Bình Nhạc trấn, Tang Chỉ liền nhân cơ hội Bình Nhạc trấn vốn đã được phong hạ kết giới nên không cho phép yêu ma quỷ quái gì tiến vào mà không được cho phép, làm hại nàng đường đường là một Thổ thần lại phải đích thân câu hồn phách sau đó đưa cho nhóm quỷ ở bên ngoài.
Khi tới tết của quỷ, Vương mẫu khai ân đặc biệt, khai thông một lỗ nhỏ ở chỗ biên giới của kết giới, đặc xá từng nhóm Quỷ Hồn qua lỗ nhỏ này mà trở về thăm nhà. Vì vậy, Bà mới sai Chuỗi Ngọc đến hỗ trợ, mà ngự sử trần gian tổng quản Tuấn Thúc đương nhiên cũng phải ở Bình Nhạc trấn để tránh có điều không hay xảy ra.
Đối với bí mật gì đó của Bình Nhạc trấn mà trăm ngàn năm qua phải tạo kết giới để bảo hộ, tiểu hồ ly không có hứng thú để biết nữa. Điều làm nàng càng lúc càng buồn bực rối rắm đến phát điên chính là cái vị được gọi là “đến giúp đỡ” – Chuỗi Ngọc cô nương kia cùng ngự sử trần gian đại nhân, rốt cuộc ở đây chỉ làm thần mã! ! ! ! (chắc là đứng làm cảnh cho vui mắt chứ chẳng làm nên trò trống gì)
Mấy ngày qua, bởi đang tết của quỷ nên Tang Chỉ, Khế Nhạc cùng với Thất Thủy đều bận đến đầu tắt mặt tối, ngay cả Bích Nữ tỷ tỷ cũng giúp đỡ sửa sang lại danh sách báo danh Quỷ Hồn trở về thăm người thân. Duy chỉ có đôi cẩu nam nữ này nếu không phải ở trong phòng uống trà nói chuyện thì cũng là liếc mắt đưa tình. Khi thời tiết đẹp thì vai kề vai, đầu sát đầu đi ra ngoài trời phơi nắng, chơi cờ, thổi sáo, dạo quanh hồ Đông Thanh giải sầu.
Tiểu hồ ly bấm đầu ngón tay tính toán, thời gian ước hẹn mười ngày cùng Mệnh Cách Tinh Quân chỉ còn một ngày cuối cùng, mà ngày đó cũng chính là tết của quỷ. Vì vậy, Tang Chỉ một lần nữa ẩn nhẫn, ăn nói khép nép, nhắc lại vài lần với thối phượng hoàng về chuyện này. Nhưng Tuấn Thúc cố tình chẳng thèm quan tâm, chỉ suốt ngày cùng Chuỗi Ngọc phong hoa tuyết nguyệt nên khiến Tang Chỉ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay, bởi vì tết của quỷ cần an bài một chút, Tang Chỉ không thể không đến Thanh Ngô cư, thế là liền có một màn mở đầu. Tang Chỉ hai tay nắm chặt, giả bộ làm như không nhìn thấy hai người buồn nôn đang cười hề hề trước mắt này, lạnh như băng nói: “Phượng —— Quân —— Đại —— Nhân —— Ngày kia chính là tết của quỷ, ta đặc biệt đến đây muốn xin chỉ thị chuyên môn của ngài…”
Nói chưa xong, Chuỗi Ngọc đã miệng cười rộng mở: “Người khác đều nói Phượng Quân là người lãnh đạm, khó có thể ở chung, lúc ta ở Thiên cung nhìn xa xa, cũng cảm thấy ngài… Nhưng lần này ở chung lại không giống như bọn họ nói tí nào.”
Tiểu hồ ly ngây ngốc, mặt không chút thay đổi tiếp tục: “Đặc biệt đến đây xin chỉ thị của ngài, nhóm tân vong nhân cùng lão vong nhân chia từng nhóm như thế nào, ai về trước?”
Tuấn Thúc đưa mắt suy nghĩ một chút, cuối cùng nhìn Chuỗi Ngọc nói: “Ta cũng không biết vì sao, giống như nhất kiến như cố với ngươi (mới gặp lần đầu như đã quen từ lâu), có lẽ ông trời đã an bài như vậy.”
“… …” Tiểu hồ ly thở hắt ra một ngụm khí lạnh, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đưa móng vuốt đập mạnh lên bàn, dùng thuật thật chuẩn xác đem cái bàn đánh vỡ thành hai mảnh, không để ý con thỏ tiểu tiên giả bộ kêu lên sợ hãi, tiểu hồ ly nhe răng âm trầm lạnh lùng nói:
“Ngươi rốt cuộc có nghe thấy bản công chúa nói gì hay không!!!!” Không thể nhẫn nhục được nữa, thối phượng hoàng không những hết lần này đến lần khác bắt nạt Tang Chỉ, mà trong thời gian này còn xem nàng như không khí trong suốt, làm cho tiểu hồ ly rất căm tức. Giờ này, Tang Chỉ bất chấp mọi thứ, mắt hiện lên ngọn lửa nhỏ, ở trên hai đầu vai cũng hiện lên hồ lửa phát ra ánh sáng màu lam nguy hiểm.
Chuỗi Ngọc thấy thế, nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng lui về phía sau để giữ mình. Tuy rằng nghe nói con hồ ly Tang Chỉ này không học vấn không nghề nghiệp, không có bản lãnh thật sự gì, nhưng Chuỗi Ngọc cũng nhận thức được hồ hỏa mãnh liệt này. Người ta đồn rằng mỗi linh hồ sinh ra đều tự mình có hai ngọn hồ lửa bảo vệ, mỗi khi gặp nguy hiểm sẽ tự động xuất hiện bảo vệ chủ nhân, uy lực khôn cùng.
Giờ phút này, hiển nhiên là tiểu hồ ly nóng giận đến phát điên, không khống chế được cho nên hồ lửa mới xuất hiện. Tuấn Thúc nhìn nhưng không có một chút sợ hãi, thản nhiên giật nhẹ khóe miệng trách cứ: “Rốt cuộc người làm Thổ thần như thế nào? Tân vong nhân về trước, lão vong nhân về sau, đạo lí đơn giản dễ hiểu như vậy ngay cả con nít ba tuổi cũng biết, mà ngươi lại te te chạy tới hỏi ta?”
Tang Chỉ mắt sáng như đuốc, lạnh lùng nói: “Được, ta không làm tốt chức trách Thổ thần, vậy ngươi thì sao? Xin hỏi Phượng Quân đại nhân, trong khoảng thời gian này ngài làm cái gì?” Ngoại trừ tán tỉnh uống rượu nói đùa, phượng hoàng này đã làm được một công việc chính gì chưa?!
Tuấn Thúc nghe vậy nhưng không cho là đúng, nhíu mày nói: “Chỉ là một Thổ thần nho nhỏ, khi nào thì đến phiên ngươi tới chất vấn ta?”
“Ngươi!” Tiểu hồ ly tức giận, khi ở Thanh Khâu quốc, tiểu công chúa đáng yêu có khi nào bị người khác làm nhục nhã như vậy. Giờ này ngày này, hận mới cộng thù cũ, tiểu hồ ly rốt cục cuối cùng bùng nổ ——
“Ta và ngươi hợp lại ~~~~~~” Tang Chỉ dứt lời, kim quang hiện ra, trong chớp mắt đã hiện nguyên thân thành tiểu hồ ly, mở to mồm xông đến. Tuấn Thúc nhớ lại, bốn trăm năm trước cũng chính là vì chịu một đòn tấn công này mà hắn rơi vào cục diện hiện nay, nên nhanh chóng vung tay áo lên, Tang Chỉ ngay cả động tác đối phương chưa kịp thấy rõ đã bị phản kích ngã xuống, đau nhe răng nhếch miệng.
“Ô ô, đau!” Tang Chỉ vuốt mông hồ ly, khóc. Phượng hoàng chết tiệt, thối phượng hoàng, vậy mà hắn thật sự đánh nàng, đàn ông tốt không đánh nhau với đàn bà, bộ hắn không hiểu điều này sao!
Bên này Tuấn Thúc thấy Tang Chỉ nước mắt lưng tròng, hừ lạnh một tiếng, quay đầu ngay lập tức lại chuyển thành bộ dạng nhu tình như nước, chỉnh chỉnh châu hoa trên đầu Chuỗi Ngọc: “Hơi lệch.”
Lần đầu tiên Chuỗi Ngọc cùng một mỹ nam tiếp xúc gần như vậy, mặt cười đỏ lựng, xoa xoa tay quyên xấu hổ nói: “Tuấn Thúc —— “
Tuấn Thúc nói: “Đã nhiều ngày trời trong nắng ấm, Tử Anh Hoa bên bờ sông nở rất đẹp, ta cùng ngươi đi xem.” Nói xong liền dắt tay Chuỗi Ngọc đi ra ngoài. Tang Chỉ vẫn té rạp trên mặt đất như trước, sửng sốt nhìn hai người đã đi xa, cuối cùng kêu lên:
“Phượng hoàng chết tiệt kia, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!!!!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.