Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chương 24:




Tiểu hồ ly còn chưa nghĩ thông suốt vì sao phượng hoàng xấu xa lại không được tự nhiên thì lại xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Sáng sớm hôm nay, Tang Chỉ vừa tỉnh ngủ đã không thấy tiểu ngốc long đâu. Tiểu ngốc long hiện tại đã hiểu biết hơn một chút, đương nhiên tâm tính sẽ giống như con nít ham chơi chạy ra ngoài bắt cá hái hoa, nên mới đầu Tang Chỉ cũng không hề chú ý đến việc vắng mặt này. Nhưng đến giữa trưa sau khi làm xong công việc trở về lại vẫn không thấy tiểu ngốc long thì tinh thần mới hoảng lên một chút.
Tiểu ngu ngốc tuy rằng tâm tính giống trẻ con nhưng mỗi ngày đến giờ cơm tuyệt đối sẽ trở về nhà, ngoan ngoãn chờ ăn cơm. Nhưng sao hôm nay đến giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng? Tang Chỉ càng nghĩ càng thấy không đúng mới cùng Khế Nhạc chạy xung quanh tìm kiếm, nhất là đến những nơi mà tiểu ngốc long thường chạy đến chơi, nhưng cũng không thấy bóng dáng.
Tang Chỉ tim đập thình thịch hoảng sợ, dậm chân khoa tay rồi liền chạy tới Thanh Ngô cư xin giúp đỡ, cũng không ngờ lại thấy được cảnh tượng giằng co giữa Tuấn Thúc với tiểu ngốc long –
Thì ra, hơn nửa tháng nay phượng hoàng xấu xa hờ hững đối với Tang Chỉ cộng thêm công việc Thổ Thần bận rộn, tiểu hồ ly còn phải chăm sóc tiểu ngốc long vừa mệt đến chết vừa thiếu thời gian nên Tang Chỉ luôn luôn rầu rĩ không vui. Mỗi ngày phải qua lại Thanh Ngô cư, Tang Chỉ đều phải bồi hồi do dự một phen mới có thể hạ quyết tâm đi sang.
Nàng cảm thấy quyết định lưu lại tiểu ngốc long không hề sai, vì thế Tuấn Thúc giận dỗi tiểu hồ ly thật là keo kiệt ích kỷ. Nhưng mặt khác, Tang Chỉ lại cảm thấy mỗi ngày không có cùng phượng hoàng xấu xa đấu võ mồm cũng là lạ sao ấy, ách ~~ giống như có điểm thiếu thiếu?
Bởi như thế, mỗi lần tiểu hồ ly không có việc gì làm thì thường nhíu mi ngơ ngẩn đến xuất thần hoặc là nhìn trời thở dài. Cuối cùng có một ngày, tiểu kim long ngờ nghệch khi cùng Khế Nhạc trở về miếu thổ thần, phát hiện căn nhà nhỏ bên cạnh mới chỉ vào hỏi: “Đây là nơi nào?”
Cây đào tinh kinh ngạc, không thể tưởng được tiểu ngốc long ngoài chú ý Tang Chỉ ra cũng sẽ thấy hứng thú đối với các chuyện tình khác xung quanh, “Thanh Ngô cư a.”
Tiểu kim long lại chậm rãi hỏi: “Vì sao mỗi lần Tang Chỉ đi đến nơi này đều phải thở dài?”
Đối mặt với vấn đề có yêu cầu cao như thế, cây đào tinh trầm ngâm một hồi rồi mới vuốt cằm nói: “Ách ~~ nói với ngươi như vầy đi, trong căn nhà này có một người đối với Tang Chỉ nhà ngươi rất, rất quan trọng, nhưng hiện tại người quan trọng này lại đang giận dỗi Tang Chỉ. Tiểu cô nương da mặt lại mỏng không chịu đi xin lỗi, cho nên sự việc mới biến thành như hôm nay.”
Tiểu ngốc long cái hiểu cái không gật đầu, người rất quan trọng? Chẳng trách Tang Chỉ không vui, nếu nàng da mặt mỏng không muốn đi xin lỗi, thì mình cũng có thể đại diện nàng đi xin lỗi người rất quan trọng này chứ? Vì thế hôm sau, tiểu ngốc long đẩy cửa tiến vào Thanh Ngô cư, từ đó câu chuyện mới xảy ra…
Lúc đó bản thân Tuấn Thúc đang xem công văn, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng động liền biết đã có khách không mời mà đến nhưng vẫn dương dương tự đắc xem tiếp công văn gì đó như trước, đợi đến khi người kia đã bước vào trong sảnh trước mới trầm giọng nói: “Nếu đã đến đây thì không cần lén lút.”
Âm thanh dừng lại thì bên ngoài tấm bình phong quả nhiên xuất hiện một bóng người.
Tuấn Thúc hạ công văn xuống, đôi mắt híp lại xem xét kỹ lưỡng người đang tới, hừ lạnh: “Sao vậy, không nhịn được muốn hành động phải không?” Dứt lời, ánh mắt sát khí sắc bén, ngữ khí cũng lạnh xuống ba phần, “Nói mau, ngươi tới Bình Nhạc trấn rốt cuộc có mục đích gì?”
Bên này tiểu ngốc long nghe vậy vẫn ngây ngốc ngơ ngác như trước, gãi gãi đầu điệu bộ nghe không hiểu Tuấn Thúc đang nói cái gì, đang muốn mở miệng liền lại bị Tuấn Thúc ngắt lời nói: “Nơi ngày chỉ có ngươi và ta, cần gì phải giả bộ?”
“… …” Tiểu ngốc long không nói lời nào, nhìn trời tiếp tục tỏ vẻ khó hiểu.
Tuấn Thúc thưởng thức những ngón tay ngọc của mình, “Hoặc là, ta đổi cách nói chuyện. Ngươi ngàn dặm xa xôi đến Bình Nhạc trấn là có chuyện gì vội vàng, Ly Vẫn?”
Nghe hai chữ “Ly Vẫn”, cuối cùng tiểu ngốc long cũng có chút phản ứng, giật mình đôi mắt sáng lên tựa hồ nhớ tới cái gì, lắp bắp lặp lại: “Ly…hôn…”
Tuấn Thúc ý cười rã rời: “Đừng nói với ta ngươi khờ thật đó nha, bản Phượng Quân không tin đâu.” Dứt lời liền quát lên một tiếng, ống tay áo đã phất lên, tiểu ngốc long sợ hãi kêu lên, theo bản năng lui về phía sau hai bước tránh được tập kích.
Tuấn Thúc khịt mũi, chung quanh đã tràn đầy hắc ám lệ khí, “Không phải choáng váng sao? Choáng váng làm sao còn có thể trốn được vậy?”
Tiểu ngốc long lảo đảo, thiên tính của động vật nói cho hắn biết “Người rất quan trọng” này không phải đang có ý tốt lành gì, giờ phút này, ý định xin lỗi đều theo gió mây bay mất, quan trọng là chạy!
Nghĩ vậy, tiểu ngốc long quay người chạy ra bên ngoài Thanh Ngô cư, ra đến cửa còn chưa kịp thấy rõ cảnh tượng liền thấy trước mắt nhoáng lên một cái, “Người rất quan trọng” đã lập tức hiện ra trước mắt.
Tuấn Thúc lớn tiếng: “Ly Vẫn, còn muốn giả vờ đến khi nào? Nói, vì sao long tộc các ngươi muốn tới Bình Nhạc trấn, có phải gần đây Ma tộc lại bắt đầu rục rịch tại vùng phụ cận núi Thúy Bình không, đã có chuyện xảy ra?”
Tiểu ngốc long thấy Tuấn Thúc chắn đường đi thì biết hôm nay trốn không thoát mà chỉ có thể chiến đấu tới chết. Nghĩ một cái như vậy, ngực không biết vì sao lại cháy sạch không khí, lục phủ ngũ tạng giống như bị lửa thiêu nóng lên, mặc dù nóng những cũng không hề đốt cháy, mặc dù muốn phát tiết nhưng lại không thấy lối ra.
Tiểu ngốc long khó khăn che ngực lại, mắt thấy Tuấn Thúc tiến đến gần, trong nháy mắt hét lên một tiếng lớn rồi lăn sang một bên, khi đứng thẳng lại thì toàn thân cũng đã được bao bởi một tầng chân khí tức giận giống như Tuấn Thúc.
Tuấn Thúc cười khiêu khích: “Đúng rồi, bộ dạng như thế này mới giống –“ Nói được một nửa, Tuấn Thúc đang tự nhẩm xem làm thế nào để vạch trần gốc gác Ly Vẫn, chợt nghe phía sau truyền đến âm thanh quát mắng quen thuộc: “Tuấn – Thúc – “
Vừa quay đầu lại, chưa kịp thấy rõ sự vật trước mắt, Tuấn Thúc chỉ kịp nghe âm thanh vải vóc bị xé rách cùng với âm thanh vật gì đó đâm xuyên vào trong ngực, sau đó là một cơn đau đến tê tâm liệt phế. Miệng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, phượng hoàng xấu xa ôm vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới ở ngực, gian nan ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Tang Chỉ vẻ mặt giận dữ đang nhìn mình chằm chằm.
“Ngươi là tên khốn kiếp! Lại đi bắt nạt tiểu ngốc long!”
Tuấn Thúc lại phát ra một tiếng kêu đau đớn rồi ngay lập tức quỳ xuống mặt đất, vì đau đớn quá độ nên cái trán cũng đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, ủy khuất nghĩ: Con mắt nào của nàng thấy mình bắt nạt tiểu ngốc long? Thần Long Thất hoàng tử Ly Vẫn – Anh dũng thần võ, pháp lực siêu quần, tuổi còn nhỏ đã lập được kỳ công, chính mình còn không phải là đối thủ của hắn? Hắn hao phí tâm cơ giả vờ như thế, nguyên nhân chắc chẳng qua cũng là muốn đến Bình Nhạc trấn để tiếp cận Tang Chỉ mà thôi.
Mình bày ra trăm phương ngàn kế chu toàn cho tiểu hồ ly như thế, trái lại, tiểu hồ ly vì một Ly Vẫn mà lại làm tổn thương mình, thật sự là… thật sự tốt! Thầm rủa, Tuấn Thúc một ngụm oán khí vận lên không được bèn trực tiếp ngất đi.
—————————————- ta là đường phân cách ủy khuất ———————————-
Lúc tỉnh lại, phượng hoàng xấu xa đã nằm ở Thanh Ngô cư, giữa lúc tinh thần vẫn còn đang mông mông lung lung thì chợt nghe âm thanh vạn phần lo lắng của tiểu hồ ly: “Thế nào? Có phải bị thương rất nặng hay không?”
Thanh âm Tang Chỉ vốn mềm nhẹ, âm điệu lo lắng như vậy có vẻ càng phát ra thanh thúy rõ ràng hơn. Tuấn Thúc nằm ở trên giường, khi ý thức dần dần thanh tỉnh thì miệng vết thương cũng truyền đến từng trận đau nhức, tim… không hiểu sao lại nổi lên vị ngọt nhè nhẹ. Ừm ~~ xem ra tiểu hồ ly đã hiểu được dụng ý của mình, cũng không uổng bản Phượng Quân ngày đêm làm việc, ngay cả bệnh nặng mới khỏi cũng chưa kịp dưỡng thương cho thật tốt đã liền đi tìm hiểu lai lịch của tiểu ngốc long. Coi như ngươi có lương tâm, biết thương ta, biết đau lòng.
Khóe miệng Tuấn Thúc hơi mân mê, chợt nghe tiếng cười khiêu khích của Bích Nữ : “Xem ngươi đau lòng kỳa, chẳng phải chỉ là vết thương nhẹ thôi sao, không có việc gì đâu, ta cho hắn một chút thuốc, mấy ngày sau hết bệnh liền.”
Phượng hoàng xấu xa theo bản năng hô hấp chậm lại, cảm thấy chỉ cần hơi dùng lực một chút thì trong ngực liền giống như bị lửa thiêu nóng bỏng xé rách, không khỏi cắn răng thầm rủa: Nữ nhân ngốc nghếch! Bích Nữ chết tiệt này, ta bị thương nặng như vậy mà lại nói vết thương nhẹ thôi? Cho dù vết thương thật sự nhẹ cũng nên dọa tiểu hồ ly để cho nàng lại đến hầu hạ ta mười ngày nửa tháng chứ.
Tuấn Thúc nghĩ vậy, không tự giác lại giật mình, tự hỏi mình rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao lại đúng như lời nói của Thất Thủy, vốn tưởng là chỉ trêu đùa tiểu hồ ly mà thôi, giờ lại muốn… đem nàng ở lại bên người mình? Phượng hoàng xấu xa bị chính ý nghĩ của mình làm cho sợ hãi, còn đang trầm tư thì nghe bên ngoài Tang Chỉ lại nói:
“Cái gì vết thương nhẹ? Ngươi xem, cánh tay, ngực, còn có này, này, ngay cả trên mặt đều là miệng vết thương, Bích Nữ tỷ tỷ, có thể bị hủy dung* hay không a?” (phá hủy khuôn mặt, nhan sắc)
Tuấn Thúc nghe những lời này thì lại nhíu mi, không đúng a, bản Phượng Quân chỉ bị thương ở ngực, cánh tay hai má cũng có miệng vết thương hồi nào?
Bên ngoài Thất Thủy than thở: “Tang Chỉ tỷ tỷ cũng đừng quá ngạc nhiên, bất quá chỉ là một vài miệng vết thương nhỏ làm sao có thể lợi hại như vậy? Ta xem hắn da thô thịt nhiều, căn bản sẽ không có việc gì đâu.”
“Không có việc gì?” Tang Chỉ kêu sợ hãi, “Còn nói không có việc gì, ngươi xem tiểu ngu ngốc sợ muốn chết!” Thất Thủy bị mắng không hó hé tiếng nào nữa, ngược lại Bích Nữ lại cười khanh khách nói: “Thất Thủy ngươi đừng oán thầm, tiểu hồ ly đang biểu lộ tình thương của mẫu thân đó mà ~ “
Bên trong Tuấn Thúc càng nghe càng thấy không thích hợp, bản thân muốn ho khan gọi Thất Thủy vào liền chợt nghe một âm thanh truyền tới, cảm thấy như có một tiếng sét đánh ngang tai, trong đầu trống rỗng. Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nam nhân trẻ con nói: “Tang… Đói —— “
Tiểu hồ ly ôn nhu dỗ nhẹ nói: “Tiểu ngốc long đói hả? Chờ một chút nha, chờ lấy thuốc xong, chúng ta trở về ăn cơm, được không?”
Trong lúc nhất thời, hai tay Tuấn Thúc nắm chặt, cảm thấy ngực bắt đầu phát ra đau đớn càng nhiều, mồ hôi lạnh đổ ra trên lưng, trên cổ, trên trán, người nào đó rốt cục không nhịn được ghen tuông, giận dữ: Thì ra tiểu hồ ly không phải đau lòng vì mình mà là vì tên giả ngu ngốc Ly Vẫn kia. Hắn đánh vài ba cái rồi hét lên té lăn ra đất, chỉ trầy xước vài vết thương nhỏ xíu, so với vết thương nặng đổ máu của mình đáng lẽ phải được chú ý nhiều hơn chứ? Huống chi… Tiểu hồ ly chính là đầu sỏ hại mình bị thương, đúng! Đầu sỏ gây họa đó nha, cho dù không nhớ tình bạn cũ, nàng cũng nên đi vào buồng nhìn hắn một chút chứ?
Phượng hoàng xấu xa ở bên trong đang tốn hơi thừa lời tức tối dâng tràn, bên ngoài Khế Nhạc cũng đã đến đây, vừa vào phòng liền cất cao giọng nói: “Công chúa, cơm nấu xong rồi.”
Tiểu ngốc long nghe vậy lại có một loại cảm giác hưng phấn không giải thích được, “Cơm! Bánh bao!”
Tang Chỉ đáp lại, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Phượng hoàng xấu xa hơi nhếch đôi môi cánh hoa, ngực buồn đau. Đi? Cứ như vậy mà đi sao? Chẳng lẽ tiểu hồ ly đến đây chỉ là để tìm Bích Nữ lấy thuốc rịt thương cho Ly Vẫn? Sẽ không có một chút ý tứ là sẽ vào trong xem mình ra sao?
Thất Thủy tựa hồ cũng có cảm ứng tình cảm giống với chủ nhân mình, thấy Tang Chỉ nắm tay tiểu ngốc long cao bằng ngựa mạnh bằng trâu đi tới cửa, rốt cục nhịn không được lên tiếng: “Ách ~~ Tang Chỉ tỷ tỷ, ngươi… cứ như vậy mà đi sao?”
Tang Chỉ nói: “Không đi chẳng lẽ còn ở lại dùng cơm?”
Thất Thủy vò đầu: “Vậy… Không nghĩ đến chuyện gì khác sao?”
Tiểu hồ ly cười lạnh, “Chuyện khác gì? À, thật ra ta mới đầu muốn sang để nói chuyện với người nào đó một chút, thế nhưng vừa bước vào nhà đã thấy có người bắt nạt tiểu ngốc long. Bất quá, quên đi, bản công chúa đại nhân đại lượng, vì không muốn bất hòa nên ta không so đo.”
Phượng hoàng xấu xa nghe được càng chán nản, Thất Thủy vẫn còn cố gắng nói vào: “Nhưng Tang Chỉ tỷ tỷ, Phượng Quân nhà ta… Phượng Quân còn ngất xỉu ở bên trong, ngươi, ngươi không muốn hỏi thăm một chút thương thế của hắn như thế nào sao?”
“Ừ nhỉ”, tiểu hồ ly cũng đáp ứng, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: “Thương thế như thế nào?”
Bích Nữ đáp lại, “Thủ pháp của tiểu hồ ly ngươi chính xác ghê luôn, một trảo kia đánh xuống liền xé rách vết thương cũ vừa khép miệng của hắn, ha ha, người ta nói vết thương cũ chưa lành đã có thêm vết thương mới, chắc giờ này thật sự ngay cả thịt gân xương cốt gì cũng đều đau đó!”
Dứt lời, bên ngoài thoáng chốc lặng im. Phượng hoàng xấu xa híp mắt lại, trong lòng nở ra vô số đóa hoa nhỏ: Tiểu hồ ly đau lòng áy náy, rốt cục rồi cũng biết bản Phượng Quân so với tiểu ngốc long kia tốt hơn ngàn lần vạn lần…
Bản thân đang suy nghĩ, bên tai Tuấn Thúc lại lập tức truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt: “Rất tốt, rất tốt! Ta ước gì hắn đau chết ở trên giường luôn! Khế Nhạc, tiểu ngốc long, chúng ta đi!”
“……” Lập tức, “vô số đóa hoa trắng nhỏ” trong lòng phượng hoàng xấu xa đều gãy rụng, bắt đầu khô héo. Tang —— Chỉ —— Ngươi điên rồi! Đủ tuyệt tình! Ta khắp nơi bảo vệ ngươi, giúp đỡ ngươi, thế nhưng ngươi lại nguyền rủa ta đau đến chết! ! !
Trong phòng Tuấn Thúc nghiến răng nghiến lợi, bên ngoài Bích Nữ lại như đổ thêm dầu vào lửa, mở miệng đế thêm vào: “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, quân hữu tình, thiếp vô tình a ~~~~~~~~ “
Phượng hoàng xấu xa ôm ngực, nổi trận lôi đình: Tang Chỉ, ngươi được lắm… thật sự được lắm!! Lại hít vào một hơi, mắt Tuấn Thúc bắt đầu nhắm lại, lại ngất đi một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.