Tuấn Thúc mặc hồng y đứng thẳng đón gió, mặc dù bị kiếm bức trên người
cũng không có một chút sợ hãi nào. Tuấn Thúc mặc áo trắng ở bên này ánh
mắt sáng như sao cũng mang một vẻ mặt lạnh nhạt. Tang Chỉ nhìn hai người có khuôn mặt tuấn tú giống nhau như đúc, lúc thì nhìn người bên này,
lát lại xem người bên kia, chỉ một lúc là đã cảm thấy đầu như biến thành hai cái.
Tuấn Thúc mặc hồng y dù bị giương cung bạt kiếm nhưng con
ngươi lại hiện lên một chút xảo quyệt nhếch môi thở dài: “Ai, ta còn
tưởng rằng ngươi không tới chứ ~” Sau khi dứt lời quả nhiên có chuyển
biến tốt liền buông Tang Chỉ ra.
Tuấn Thúc mặc áo trắng thấy thế cũng thu kiếm lại, âm thanh trầm thấp nói: “Tính tình bất hảo của ngươi vẫn
không một chút thay đổi.”
Tang Chỉ nhờ vào âm thanh này mới nhận ra
được người mặc áo trắng chính là Tuấn Thúc thật sự, hơn nữa còn nhìn
thấy Thất Thủy đi theo bên người Tuấn Thúc mặc áo trắng, vì thế mới yên
tâm mà kéo tiểu ngốc long sang đứng bên cạnh phượng hoàng xấu xa rồi mới nhíu mi lại nói: “Rốt cuộc là sao thế này?”
Tuấn Thúc giả mạo bị
vạch trần bộ mặt vẫn không có một chút hoang mang mà vẫn cười như hoa
tươi rực rỡ như trước: “Ai ~ tiểu hồ ly à, chẳng lẽ ngươi cũng không
biết phượng hoàng xấu xa nhà ngươi còn có một ca ca đồng sinh sao? Chậc
chậc, ngay cả miệng cũng đã hôn mà vẫn không điều tra chi tiết về Tuấn
Thúc sao?”
Lời nói chuyện ái muội đến ngả ngớn khiến cho tai Tang Chỉ phiếm hồng, nhưng ngược lại Tuấn Thúc lại rất bình tĩnh liếc mắt nhìn
Tang Chỉ bên này một cái, giống như đã hoàn toàn quên chuyện hôn môi
ngày đó, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tuấn Ngạn, ta gọi ngươi
tới không phải để đùa, trở về Thanh Ngô cư rồi nói sau!”
Thất Thủy
nhìn thấy Tuấn Ngạn cũng nhe răng nhếch môi một hồi rồi mới mang vẻ mặt
mới đau buồn nói: “Đại công tử, mời đi bên này.”
Tuấn Ngạn nhìn thấy
tiểu oa nhi Thất Thủy đôi mắt liền sáng lên, khom người xoa véo khuôn
mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Thất Thủy vui vẻ nói: “Ai nha, chẳng phải là
Thất Thủy đây sao? Đã lâu không gặp có nhớ bổn thiếu gia không? Ai nha
nha, vẫn sờ thật mềm như vậy, ngươi không có theo gương Tuấn Thúc ăn
chay sao? Sao mà vẫn tròn trịa thế? Hả? Ha ha.”
Nam tử mặc hồng y vừa nói vừa đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Thủy thành các hình dạng kỳ quái làm cho Thất Thủy đau đến đỏ mắt nức nở khóc, bên này Tang Chỉ và tiểu ngốc long nhìn xem đến hai mắt đều sáng lên.
Tang Chỉ:
Phượng hoàng xấu xa quả thật không phải là người, tiểu tiên đồng của
mình bị người khác bắt nạt mà hắn cũng không mở miệng.
Ly Vẫn: Thất Thủy thật đáng thương, bị hắn nhéo như vậy… hẳn là rất đau.
Tang Chỉ & Ly Vẫn: im lặng.
Bên này Tuấn Ngạn đưa tay xoa nắn chơi cho bằng thích rồi mới thỏa mãn
buông Thất Thủy ra. Thất Thủy ôm khuôn mặt đỏ đã biến dạng của mình
không ngừng kêu khóc: “Ta… Ta ghét nhất là bị đại thiếu gia ngươi, ô ô,
ta… mặt của ta… cũng không phải là bột để nặn”
Tiểu hồ ly chống má,
đảo đôi mắt nhìn xung quanh sau đó tự thì thầm nói: “Ca ca đồng sinh?
Thật sự là huynh đệ sinh đôi? Phượng hoàng xấu xa thế mà lại có một ca
ca hoạt bát hiếu động như vậy?” Tính cách khác biệt có phải là điểm thắc mắc lớn hay không?
Vừa suy nghĩ Tang Chỉ vừa hơi hơi nhìn về phía
Tuấn Thúc thì thấy đối phương cũng đang chăm chú nhìn mình. Tang Chỉ vừa nhướn mắt nhìn thì Tuấn Thúc lại giống như bị ánh mắt của nàng dẫn dụ
khiến cho cả người đều đốt nóng lên làm mất tự nhiên, ho khan nói: “Có
chuyện gì trở về Thanh Ngô cư nói sau.”
—————————————— ta là đường phân cách ca ca không có lương tâm ——————————
Bỏ qua không cần đề cập đến chuyện ca ca trước đây không có lương tâm,
Tuấn Ngạn lần này đến Bình Nhạc trấn quả thật là có chuyện quan trọng.
Chả là trước khi Tang Chỉ nhặt được Ly Vẫn, Tuấn Thúc liền cảm thấy có điều gì đó không đúng, bởi vì cảm thấy thắc mắc đành phải nhờ ca ca không có lương tâm điều tra một phen, vô tình lại phát hiện khoảng thời gian này thường có ma vật lén lút lang thang xung quanh núi Thúy Bình, hai huynh đệ liền thương nghị (thương thảo, nghị luận bàn bạc) với nhau rồi quyết định đầu tiên nên thử Ly Vẫn một lần.
Ở bên trong trấn, Tuấn Thúc cố ý thử Ly Vẫn xem có phải là giả ngốc để cố ý tiếp cận Tang Chỉ hay
không; ở bên ngoài, Tuấn Ngạn cho người trong Long tộc trên thiên cung
tỏa ra tìm hiểu tin tức, cuối cùng mới điều tra ra, thì ra lúc trước
Thiên Hồ Đế Quân Thanh Khâu quốc đã từng mời thần long Tử Trạch cùng với Thất hoàng tử Ly Vẫn đến thăm Thanh Khâu quốc.
Thần Long đi trước,
Ly Vẫn sẽ tới sau. Phỏng chừng khi hắn đến gần núi Thúy Bình mới phát
hiện động tĩnh của Ma tộc, bởi vì hai bên ra tay quá nặng nên mới bị
thương nặng được Tang Chỉ nhặt về.
Tang Chỉ nghe xong, một bên quả
thực hối hận vì đã hiểu lầm Tuấn Thúc, một bên thì lại vô cùng kinh
ngạc. “Cha ta?” Tiểu hồ ly chớp chớp mắt liếc sang Ly Vẫn nói: “Chúng ta cùng Long tộc kết giao rất ít, cha ta tại sao lại gọi ngươi cùng cha
ngươi đến Thanh Khâu quốc của chúng ta chứ?”
Tiểu ngốc long vẻ mặt mờ mịt, cũng chỉ có thể lắc đầu không nói.
Tang Chỉ thấy vậy đành thở dài, vỗ vỗ đầu tiểu ngốc long an ủi nói: “Đáng
tiếc hiện tại A Ly cái gì cũng không nhớ rõ, không có cách nào nói cho
chúng ta biết rõ chân tướng.”
Nghe xong lời này, Tuấn Ngạn ôm tay áo
cười duyên: “Không phải như vậy, trên thực tế, thật ra chỉ cần suy đoán
một chút là có thể biết rõ chân tướng mà.”
Tuấn Thúc ngồi ngay ngắn
không nói, hừ lạnh khinh thường liếc lão ca một cái sau đó nói: “Vậy
ngươi nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Tuấn Ngạn làm ra vẻ
thần bí rung đùi đắc ý nói: “Đầu tiên, các ngươi suy nghĩ lại đi, Ly Vẫn ở tại đây cũng đã hơn nửa tháng, sao lại không thấy Thần Long cùng
Thiên Hồ Đế Quân đi tìm người? Hắn vô duyên vô cớ mất tích chẳng lẽ mọi
người đều không cảm thấy lo lắng sao?”
Ly Vẫn nhíu mi lại, cái hiểu
cái không. Tuấn Ngạn tiếp tục nói: “Các ngươi ở Bình Nhạc trấn bị phong
tỏa tin tức nên đại khái không biết, từ khi Tang Chỉ làm thổ thần, công
chúa Họa Thường lại cùng Thiên Hồ Đế Quân làm ầm ĩ một trận lớn, nàng
thề rằng nếu không có biện pháp để cho nữ nhi sớm trở về thì sẽ hưu phu. Thời điểm như vậy mà Thiên Hồ Đế Quân còn cố tình mời Thần Long vốn
chưa bao giờ qua lại cùng với Thất hoàng tử đến chơi quý phủ, như vậy
tượng trưng cho điều gì?”
Nghe thấy thế, sắc mặt Tuấn Thúc liền trắng bệch, môi cũng nhanh chóng mím lại. Tiểu hồ ly vẫn cảm thấy không hiểu, rốt cuộc lại chui vào bẫy của Tuấn Ngạn giăng sẵn, “Tượng trưng cho
điều gì?”
Tuấn Ngạn mặt mày hớn hở, y phục đỏ lửa trên người cũng đắc ý hào hứng bắt đầu vũ đạo của riêng nó: “Nghe nói lần này Thần Long đến Thanh Khâu quốc rất chi là phô trương, ngoài việc dẫn theo ba ngàn cung nữ, thêm ba ngàn người hộ tống, còn mang theo ba mươi trương Thần Minh
Châu Tứ Hải, ba mươi trương vải lụa dạ quang, mười cỗ xe phượng thiên,
mười cây cỏ linh chi như ý…”
Tang Chỉ nghe xong liền cảm thấy khó thở liền quay sang nói với Ly Vẫn: “A Ly, chẳng lẽ cha ngươi cũng bị đuổi
ra khỏi nhà nên mang theo hành lý chuyển đến nhà của ta ở tạm sao?”
Thất Thủy vò đầu đưa khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi sưng ra nói: “Không đúng a,
tặng lễ phô trương như vậy chẳng phải là cầu thân sao?”
“Đúng vậy!”
Tuấn Ngạn vỗ tay, một từ “đúng vậy” liền làm cho những người khác sực
tỉnh khỏi cơn mơ mơ hồ hồ, “Vẫn là tiểu oa nhi Thất Thủy thông minh
nhất. Tang Chỉ,cha của ngươi quả thật cáo già, biết rõ ngươi không thể
thoát khỏi trách nhiệm làm Thổ thần, liền nghĩ đến dùng danh nghĩa thành thân để cho ngươi sớm trở về Thiên cung. Hừ hừ, Thần Long lần này đi ai cũng không mang theo mà chỉ đưa Thất hoàng tử theo, vị hôn phu của
ngươi… hắc hắc, tất nhiên là không cần nói cũng biết.”
Nghe được ba
chữ “vị hôn phu” này, hai má tiểu hồ ly thấu hồng, cúi đầu cắn răng thật lâu sau cũng không nói được nửa lời. Phụ thân này thật là… Nói như vậy, mình với A Ly tự nhiên trở thành… Tang Chỉ khẩn trương giơ bàn tay nhỏ
khua loạn trong không trung để xóa bỏ đi ý nghĩ trong đầu, ngay cả lỗ
tai đều đỏ lên, tự thắc mắc không biết ngu ngốc như A Ly có nghe ra được ý tứ trong lời nói của Tuấn Ngạn hay không.
Phượng hoàng xấu xa cố
gắng làm ra vẻ bình tĩnh, cười nhạo nói: “Ngươi nhất định là nói bậy,
Tang Chỉ đừng nghe hắn nói nhảm. Nếu thật sự là đúng như lời ngươi nói,
từ Long quốc đến Thanh Khâu quốc căn bản sẽ không cần đi ngang qua núi
Thúy Bình, vậy tại sao Ly Vẫn lại xuất hiện ở gần đây rồi lại phát hiện
ra ma vật rồi đâm ra phải đại chiến cùng bọn họ?”
Thất Thủy gật đầu hỗ trợ: “Đúng nha, núi Thúy Bình và Thanh Khâu quốc hướng trái ngược nhau.”
Nói xong, ca ca không có lương tâm còn chưa kịp trả lời thì bà tám Bích Nữ
đã sớm không chịu nổi cô đơn liền từ trong tường trồi lên, thở ra một
hơi dài rồi lạnh lạnh nói: “Cái này gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ
đã tường, tiểu phượng hoàng nhà ngươi là người thông minh nhất thế nhưng lại hồ đồ nhất thời a (cả đời thông minh, một khắc hồ đồ)! Núi Thúy
Bình cùng với Thanh Khâu quốc hướng trái ngược nhau cùng với việc Ly Vẫn mất tích nhiều ngày mà Thiên Hồ Đế Quân cùng với Thần Long cũng không
dám công khai nơi nơi tìm kiếm, không phải vừa vặn trùng hợp sao?”
Tang Chỉ than thở: “Có ý gì chứ?”
Tuấn Ngạn cười quyến rũ: “Công chúa Tang Chỉ, liên hệ hai chuyện này lại với nhau chỉ có thể chứng minh —— Ly Vẫn đào hôn.” Nói xong, mắt Tuấn Ngạn
liền sáng như sao chăm chú nhìn Tang Chỉ, cố ý muốn xem bộ dạng nàng sẽ
ra sao.
Tang Chỉ: -_-|||
Đúng vậy, sao mình lại không nghĩ tới
nhỉ, rõ ràng là muốn hắn đến Thanh Khâu quốc, hắn lại đi hướng ngược lại đến núi Thúy Bình, khả năng cao nhất chính là hắn bỏ trốn… Mà chính bởi vì điểm ấy cho nên sau khi phát hiện con mình mất tích vậy mà Thần Long đại nhân cùng lão cha cũng không dám lộ ra, chỉ lặng lẽ tìm kiếm để
tránh dọa người.
Mặc dù đã biết mình vốn luôn vác nhọc vào thân, thế
nhưng… sao lại có chuyện trùng hợp như vậy lại nhặt được chính vị hôn
phu của mình? Tiểu hồ ly xị mặt như bánh bao chiều, bĩu môi tỏ vẻ vô
cùng tức giận. Cùng lúc đó, Ly Vẫn vẫn chưa hiểu mình đang ở trong tình
thế nguy hiểm chết người ngàn cân treo sợi tóc, vò đầu mờ mịt nói: “Tang Chỉ, cái gì gọi là đào hôn?”
Tiểu hồ ly hai tay nắm chặt lại, nhịn lại nhẫn, rồi cười híp mắt nhìn về phía A Ly…
Bản công chúa giờ sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt cái gì gọi là đào—— hôn