Trong Thanh Ngô cư, một người một hồ đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Trước mặt Yêu vương bày các đĩa thức ăn khác nhau, sương sớm, măng, hoa quả
theo mùa, các món ăn điểm tâm, các món ăn mặn nhiều màu sắc… cái gì cũng đều có. Bên phía đối diện là tuấn dung nhăn nhó, sầu mi khổ kiểm đại
thiếu gia Tuấn Ngạn.
Tuấn Ngạn đau khổ nhìn chằm chằm Yêu vương ngay
cả nửa con mắt cũng không nâng lên được một chút, vô cùng ai oán nói:
“Tiểu Thập, ba ngày nay ngươi đều không ăn cái gì. Ai cũng nói phượng
hoàng chúng ta không hề dễ nuôi, tại sao hồ ly các ngươi so với chúng ta còn khó nuôi hơn… Tiểu Thập, ngươi muốn ăn cái gì ngươi nói thật ra đi, bổn thiếu gia cam đoan, cho dù lên trời xuống đất cũng tìm cho ngươi,
được không?”
Yêu vương không thèm nhìn Tuấn Ngạn lúc ẩn lúc hiện
trước mắt, liếm sạch sẽ móng vuốt, tiếp tục cuộn tròn đuôi lại bắt đầu
ngủ trưa. Ba ngày trước, vì có thể đi vào Vô Khích Bích Thụ tìm vài thứ, Yêu vương không thể không lợi dụng vị Phượng tộc đại công tử này. Nhưng Hồ vương anh minh thần võ ngàn tính vạn tính cũng không thể tính được
rằng Phượng tộc đại công tử đúng là đáng khinh đến cực điểm, đem hắn…
nhìn hoàn toàn sạch sẽ.
Nếu là ngày xưa, Yêu vương mà biết mình đã bị thiệt thì nếu không đánh Tuấn Ngạn một trảo chết tươi, thì ít nhất cũng cho y biết cái gì gọi là sống dở chết dở. Nhưng cố tình giờ phút này
bởi hắn lại đang đóng vai linh hồ chỉ vừa mới thông hiểu nhân gian thế
tục tình lý, nên cho dù muốn đến thế nào cũng không thể lập tức xử lí
Tuấn Ngạn. Tiểu bất nhẫn, tắc loạn đại mưu (việc nhỏ mà chẳng nhịn thì
việc lớn ắt phải hỏng), Yêu vương nghiến răng nghiến lợi, đành phải nhẫn nhịn đi theo Tuấn Ngạn vào Vô Khích Bích Thụ.
Vốn định buổi tối sẽ
thừa dịp đêm khuya gió vắng sẽ đi tìm cái vật kia, ai ngờ, tình huống
lại trở nên như thế này, đương nhiên lại là kiệt tác của vị đại công tử
Phượng tộc này.
Sau khi bị mang về Phượng tộc, Tuấn Ngạn liền đem Yêu vương giấu ở Thanh Ngô cư của mình. Đúng vậy, ánh mắt quan sát của các
vị không hề nhìn lầm, là giấu ~ Phượng Thần mặc dù thê tử đã mất đi
nhiều năm, lại càng thêm yêu thương hai đứa con trai mình, nhưng vẫn
thường giận trưởng tử tính tình không thích tranh đấu, tâm tính thoải
mái tùy ý, không làm việc đàng hoàng, vài năm này nhìn Tuấn Ngạn thế nào cũng không thể vừa mắt.
Tuấn Ngạn bị lão cha la hét chửi mắng, mặt
ngoài thì cư xử nhu thuận, nhưng vừa xoay người lại liền quên mất lời
lão cha dạy bảo, vẫn một bộ dạng đại thiếu gia lãng tử đi dạo chơi xung
quanh như trước, mê muội đến mất cả ý chí. Mà hồ ly này… cái gọi là nuôi dưỡng sủng vật, tự nhiên cũng coi trò này như một loại mê muội mất cả ý chí.
Tuấn Ngạn đem Yêu vương giấu vào trong nhà, liền lải nhải lẩm
bẩm nói: “Tiểu Thập ta biết ngươi ngoan nhất nghe lời nhất, tuy rằng
ngươi là giống đực, nhưng nếu bổn thiếu gia nói sẽ nuôi ngươi thì nhất
định chịu trách nhiệm với ngươi. Chẳng qua lão cha của ta rất khó chịu,
thấy ngươi không vừa mắt thì sẽ bóp chết ngươi hay ít nhất cũng chỉ còn
nửa mạng nha, cho nên nếu không muốn nửa sống nửa chết thì ngươi nhất
định phải ngoan ngoãn ở trong phòng đừng đi ra ngoài. Ta ra ngoài ngắm
phong cảnh một chút, chờ thêm mấy ngày sẽ lại mang ngươi đi chơi.”
Yêu vương nghe Tuấn Ngạn lảm nhảm không ngừng, không khỏi hơi hơi nhíu mi,
trong lòng thầm nghĩ đại thiếu gia Phượng tộc này đường đường là một nam nhi mặt mày sáng sủa như thế lại lải nhải nhiều như vậy, đang do dự có
nên hóa nguyên hình rồi trực tiếp đánh xỉu hắn để dễ đi làm việc hay
không, Yêu vương liền cảm thấy tự nhiên hoảng hốt, giương mắt lên đã
thấy Phượng Thần đã đến trước cửa Thanh Ngô cư.
Thì ra có một tiểu
nha đầu mật báo, bán đứng vị đại thiếu gia Phượng tộc này. Phượng Thần
thấy trong phòng cũng không biết tại sao lại xuất hiện thêm một con hồ
ly hoang, tức giận đến nỗi không phát tiết được, làm động tác như muốn
cướp đi Yêu vương, lại bị Tuấn Ngạn bất chấp sống chết ôm lấy đùi,
chuyện tiếp theo đương nhiên là phải hướng lão cha cầu xin dùm cho yêu
ma .
Tuấn Ngạn thấy lão cha muốn cướp Tiểu Thập, phù phù một tiếng
quỳ xuống kêu rên nói: “Cha, cha muốn giết Tiểu Thập, trước hết giết
Tuấn Thúc đi!”
Thoáng chốc trong phòng trở nên yên lặng, bao gồm cả
Yêu vương đang ở bên trong cũng nghĩ đến lỗ tai của mình xảy ra vấn đề,
cho dù muốn lôi lời kịch của con người ra dùng thì hình như phải là “Nếu cha muốn giết Tiểu Thập, trước hết giết con đi” mới đúng chứ? Tại sao
vô duyên vô cớ đụng đến tiểu phượng hoàng Tuấn Thúc?
Hiển nhiên Phượng Thần cùng Yêu vương có cùng ý kiến, nghe vậy liền giật mình nói: “Chuyện này liên quan gì đến đệ đệ ngươi?”
Tuấn Ngạn liếc nhìn khuôn mặt lão cha, một bộ dạng muốn nói lại thôi, vừa mở miệng thì âm thanh đã nghẹn nghẹn ngào ngào: “Cha, nương đã đi nhiều
năm như vậy rồi, người luôn bận rộn việc chính sự, đối với huynh đệ
chúng con ít nhiều gì cũng có sai sót. Tính tình của con tùy hứng, vô
tâm vô dụng cũng được thôi, nhưng đệ đệ hắn…”
Tuấn Ngạn dừng một
chút, đôi mắt trong suốt lòe lòe, vẻ mặt ai oán, so với bộ dáng vừa rồi ở cửa khẩu Vô Khích Bích Thụ lúc cùng đệ đệ vui cười đánh chửi thì hoàn
toàn tương phản. “Đệ đệ giống hệt cha, chuyện gì cũng đều để ở trong
lòng, ngày xưa con hỏi hắn, hắn đều nghẹn ngào không mở miệng được, cho
tới vài ngày trước đây gặp được Tiểu Thập ở trần gian. Tiểu Thập tuy
rằng còn chưa thành yêu nhưng dường như có tâm linh tương thích cùng với đệ đệ, bọn họ —— “
Rõ ràng khi nói đến điểm mấu chốt Tuấn Ngạn liền
ngẩng đầu lên, khi đến chỗ này, không nói tiếng nào. Mái tóc rũ xuống,
che khuất hơn phân nửa khuôn mặt tuấn tú của Tuấn Ngạn, thanh âm trầm
thấp ngập ngừng vang lên trong Thanh Ngô cư. “Cha, cha đừng hỏi, con cái gì cũng sẽ không nói, con đáp ứng đệ đệ rồi, giúp hắn chăm sóc Tiểu
Thập.”
Cha đừng hỏi…
Đừng hỏi …
Đừng hỏi …
Lúc đó Yêu vương ở bên nhìn xem cũng nghiến răng nghiến lợi, nhưng cổ họng lại nhịn không
được cười lên tiếng. Khá lắm, vô chiêu thắng hữu chiêu, khá lắm, xảo
quyệt âm trầm, khá lắm…tiểu phượng hoàng vô cùng gian trá ! Đầu tiên là
lấy đệ đệ làm lá chắn, lại đánh lá bài tình cảm khi đưa lão nương ra,
cuối cùng lại tạo một chuyện ái muội, làm cho Phượng Thần á khẩu không
trả lời được, muốn hỏi cũng không mở miệng được.
Cái gì kêu là Tiểu Thập cùng đệ đệ tâm linh tương thích?
Cái gì kêu là đáp ứng đệ đệ chăm sóc Tiểu Thập?
Mỗi lời như vàng bạc đá quý!
Mỗi câu đều xao động lòng người!
Dù chưa nói rõ, nhưng kẻ dối trá như tiểu phượng hoàng lại tự mình khẳng
định rằng hắn cùng Tuấn Thúc có gian – tình! Yêu vương tức giận đến nỗi
muốn giơ chân lên, không thể phát tiết được, chỉ đành phải đè nén cơn
giận nhìn theo Phượng Thần lại mang theo cung nữ Bích Nữ rời đi. Thấy
Tuấn Ngạn thần thái vui sướng xoa đầu mình vẻ rất đắc ý, trong đầu Yêu
vương liền xuất hiện một tràng ý niệm:
Thật sự là một tiểu phượng hoàng thú vị.
Kết quả là, không cần nói cũng biết. Tuấn Ngạn bằng vào sử dụng chiêu “ba
phải” cái nào cũng được tạm thời dụ dỗ được lão cha, Yêu vương thành
công được ngầm đồng ý cho ở lại Thanh Ngô cư, nhưng cùng lúc đó, cư
nhiên trên cao Thanh Ngô cư lại có thêm một tầng kết giới. Trò tiểu xiếc như vậy, Yêu vương đương nhiên không để vào mắt, nhưng kết giới này rõ
ràng là do Phượng Thần tự mình thiết kế, đại để là vì muốn điều tra rõ
“Tiểu Thập” cùng chuyện tình yêu với con trai mình, nếu giờ phút này hắn mạnh mẽ xông ra ngoài, thì hoặc sẽ bị người khác phát hiện chân thân,
mặc dù không phải là không có cơ hội chiến thắng, nhưng hình như kế
hoạch nên được xem xét chu đáo hơn; hoặc có thể sẽ bị “tình nhân Tuấn
Thúc” bắt lấy, cũng đồng nghĩa là không thoát được.
Như vậy ngày qua
ngày, ba ngày trôi qua, Yêu vương cùng Tuấn Ngạn đều bị vây ở Thanh Ngô
cư không được ra ngoài. Từ trí nhớ dài dòng hồi phục tinh thần lại, Yêu
vương chợt nghe tiếng Tuấn Ngạn vô cùng ầm ĩ đang dụ dỗ ăn cơm: “Tiểu
Thập, ngươi không ăn cơm có phải sợ lão cha ta đối xử với ngươi không
tốt hay không? Ngươi yên tâm đi, một ngày có bổn thiếu gia ở đây ngươi
sẽ an toàn, chờ vài ngày ta đem chuyện trong tộc xử lí xong liền mang
ngươi rời đi, đến lúc đó chúng ta muốn đi đến đâu thì đến đó.”
Nói
chưa xong, Yêu vương liền nghe tường bên kia hình như truyền đến một
tiếng cười khẽ, đầu chưa kịp quay lại đã thấy trên tường dần dần xuất
hiện thân ảnh của một nữ tử, tiên không ra tiên, quỷ không ra quỷ, nhưng trên người nữ tử này lại không có một tia hơi thở, không biết là thần
thánh phương nào. Nữ tử nhận thấy được Yêu vương nhìn chăm chú vào nàng, cũng thoải mái nhìn lại.
Tuấn Ngạn thấy thế, đĩnh đạc chạy qua cười
vui: “Ai nha nha, Bích Nữ tỷ tỷ, ngươi đến đúng lúc lắm. Lão nhân gia
ngài kiến thức rộng rãi, mau giúp ta nghĩ đi, hồ ly là thích ăn gì, tại
sao ta đút Tiểu Thập cái gì nó cũng không muốn ăn?”
Nữ tử gọi là Bích Nữ khóe miệng thản nhiên cong lên, kéo vài sợi tóc trước ngực nói: “Hồ
ly ăn cái gì ta không biết, có điều nhìn tình hình của hắn như vậy đại
khái là do buồn đó.”
Tuấn Ngạn vuốt cằm, “Nói cũng đúng, hồ ly đều là thả hoang. Có lẽ Tiểu Thập thích bản thân tự kiếm mồi mà ăn, không
thích ăn đồ nấu sẵn.”
Bích Nữ đưa tay áo lên cười khẽ, “Đúng vậy, cho nên thả nó đi.”
Nghe xong lời này, Tuấn Ngạn trừng mắt nhìn, có vẻ có chút khó xử, “Nhưng mà chuyện của ta còn chưa có hoàn thành, nếu ta cùng Tiểu Thập rời khỏi Vô Khích Bích Thụ thì không tốt.”
Bích Nữ nói, “Ngươi đang nhắc chuyện
của ba tháng sau, chuyện Phượng tộc phải tỷ thí cùng với Long tộc đó
hả?” Yêu vương nghe xong lời này, khóe mắt chợt nheo lên. Nhắc đến mới
nói, chính mình cũng là vì sự việc này mà đến đây, lần này hai tộc Long
Phượng tỷ thí với nhau là chuyện rất lớn, Phượng Thần lại rất tự tin đưa ra điều kiện con trai nhà mình sẽ tỷ thí với Nhai Xải.
Ai chẳng biết Nhai Xải đã bị biến thành người phàm, một thân thần lực (sức mạnh) đã
theo gió tan thành mây khói từ trước. Phượng Thần lại không hề bỏ qua cơ hội làm nhục Long tộc, mà ngay cả Ngọc Đế cũng không làm sao can thiệp
được. Vì thấy được sự việc chênh lệch bất lợi như vậy, người ngoài cuộc
như Yêu vương mới quyết định giúp đỡ Nhai Xải một tay.
Tuấn Ngạn thở
dài nói: “Mấy ngày trước cha tìm ta nói chuyện, nói… kêu ta đi tỷ thí
với Nhai Xải. Như vậy chẳng phải là muốn kêu ta kế thừa phượng vị, ký
khế huyết cùng ngươi sao?” Dứt lời, Tuấn Ngạn nghĩ nghĩ rồi lẻn đến bên
cạnh Bích Nữ, nhe răng cười nói: “Bích Nữ tỷ tỷ, đệ đệ của ta so với ta
thì ngọc thụ lâm phong hơn cũng tuấn tú hơn, nếu bản thân tỷ muốn tuyển
người sẽ ký khế huyết cùng tỷ, tỷ nhất định sẽ không chọn ta chứ?”
Bích Nữ cười vui, “Lời ta nói không thể tính, ta đáp ứng Phượng Thần bảo hộ
bộ tộc của ngươi, đương nhiên Phượng Thần muốn ta ký khế huyết với ai ta liền ký khế huyết cùng người đó. Ngươi đã nghĩ ra nhiều biện pháp như
vậy, mấy ngày trước đây ngay cả lão cha ngươi mà ngươi còn dám dụ dỗ,
sao không dành nhiều thời gian dụ dỗ thêm một lần nữa, lừa đệ đệ ngươi
làm Phượng Quân?”
Tuấn Ngạn vừa nghe liền biết là Bích Nữ đang châm
chọc chuyện mấy ngày hôm trước hắn lấy đệ đệ ra làm tấm khiên che thân,
cũng mặt dày cười đến dị thường vui vẻ, “Tỷ tỷ, tỷ là người tốt tâm tính thiện lương, nói quả thực rất đúng. Một khi đã như vậy, ta đem Tiểu
Thập ra ngoài trước, qua mấy ngày thì sẽ cùng hắn hội hợp.”
Dứt lời
liền sờ sờ lông hồ ly của Yêu vương, ôm nó đi ra ngoài. Yêu vương vẻ mặt nghi ngờ dò xét nhìn Tuấn Ngạn, đã thấy Tuấn Ngạn bộ dạng như không có
việc gì lắc lắc ống tay áo, kết giới kia liền tự động mở ra một lỗ nhỏ,
sau khi hai người ra ngoài Thanh Ngô cư thì lỗ nhỏ kia tự động đóng lại.
Không hề làm kết giới bị thủng rách mà vẫn có thể tự do ra vào, tiểu phượng
hoàng này so với trong tưởng tượng thật ra cũng có vài phần năng lực.
Tuấn Ngạn thấy Yêu vương nhìn chằm chằm vào mình, tự động xem đó là ánh
mắt “khen ngợi”, dào dạt đắc ý quay đầu nói: “Đấu pháp đánh nhau ta
không giỏi, nhưng mà mưu mẹo bắt kẻ thông dâm hay kỹ thuật chạy trốn của ta so với đệ đệ khúc gỗ kia lợi hại gấp trăm lần. Loại kết giới này của lão cha cả trăm năm trước đã không làm khó được ta, thật đáng thương
cho lão nhân gia, cứ mỗi lần cha phạt ta không cho ra ngoài chắc đã thực sự nghĩ rằng ta luôn ngoan ngoãn ở Thanh Ngô cư tám tháng trong một năm đó, ha ha!”
Bích Nữ từ trong tường xuất hiện ra, bám vào bên cửa
cười như hoa, thuận tay ném một cái túi gấm về phía Yêu vương, Yêu vương đưa thân tiếp lấy, cúi đầu nhìn thì thấy —— bên trong túi gấm ngân
quang lóe ra, trong suốt lưu chuyển, đúng là thứ mà hắn muốn vào Vô
Khích Bích Thụ để lấy : Thanh Ngô tiên lộ của Phượng tộc.
Yêu vương
ngước mắt nhìn, ba phần cảnh giác nhìn thẳng Bích Nữ, Bích Nữ yên lặng
gật gật đầu, chỉ nói với Tuấn Ngạn: “Trước đó vài ngày cha ngươi đến gặp ta, lại tặng cho ta một ít tiên lộ. Ta không có sử dụng hết, giờ đưa
cho Tiểu Thập một chút. Có lẽ…” Bích Nữ dừng một chút, cố ý kéo dài âm
cười như hoa:
“Có lẽ có thể sử dụng được.”
Thanh Ngô tiên lộ không chỉ có công dụng chữa bệnh dưỡng nhan sắc, mà còn có thể điều hòa khí
tức hỗn loạn trong cơ thể. Yêu vương đáp ứng dùng yêu lực để trợ giúp
Nhai Xải, làm cho hắn thần lực tăng lên nhiều chỉ trong một khoảng thời
gian ngắn, nhưng dù sao thân thể hiện tại của Nhai Xải là người phàm
không thể tiếp nhận được yêu lực của hắn, bởi thế hắn mới phải đến Vô
Khích Bích Thụ để lấy Thanh Ngô tiên lộ.
Người nào sáng suốt khi nhìn thấy Bích Nữ đưa thứ đặc biệt này cho Yêu vương tự nhiên sẽ có nghi
hoặc, còn Tuấn Ngạn thì xem như việc đương nhiên bình thản gật đầu,
không cần nhiều lời nữa: “Cũng đúng, tỷ tỷ luôn suy nghĩ chu toàn. Sau
khi ta đưa Tiểu Thập đi xong sẽ trở về đẩy cho đệ đệ của ta làm Phượng
Quân, Thanh Ngô cư này…”
Tuấn Ngạn dừng một chút, ngẩng đầu lên liền
nhìn thấy rõ bảng tên Ngô cư, còn tiếp tục nở nụ cười: “Thanh Ngô cư là
chỗ ngươi ở, cũng là chỗ ở của Phượng Quân, có lẽ lần này ta trở về, sẽ
không có thể tiếp tục cùng ngươi nói chuyện thoải mái như vậy. Sau này
giúp ta chiếu cố đệ đệ khúc gỗ nhiều một chút.”
Dứt lời, quả thực
mang theo Yêu vương đi xa. Bích Nữ thấy thân ảnh một người một hồ dần
dần đi xa, vẫn như trước đứng ở ngoài cửa không chịu đi vào, thật lâu
sau mới khẽ lắc đầu lẩm bẩm: “Lãng tử chi hình, tấm lòng son, Tuấn Ngạn
ngươi có tội tình gì chứ? Cái gì tự do ham chơi, ngươi chân chính là vì
không muốn kế thừa ngôi vị Phượng Quân, là muốn để cho ta cùng với Tuấn
Thúc ký khế huyết, nếu có một ngày gặp nạn, hắn còn có Phượng Hoàng niết bàn (cơ hội được tái sinh), còn có cơ hội khởi tử hồi sinh?” (HL: Ôi
anh Tuấn Ngạn…*mắt long lanh*)
“Nói đến rối loạn đệ đệ, Tuấn Ngạn
ngươi thật sự là không phải người bình thường.” Tấm lòng yêu thương đệ
đệ của ngươi, cũng coi như có trời đất chứng giám đi.
… … …
Xa xa, Tuấn Ngạn ôm Tiểu Thập nhà mình, đã khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất
phơ, âm thanh náo nhiệt lại vang lên: “Tiểu Thập, ngươi đi ra ngoài muốn bắt mồi gì? Con thỏ? Con chuột? Hay là trâu đây?”
“Tiểu Thập, chờ
thêm mấy ngày nữa ta sẽ thoát khỏi lão cha cùng với cái vị trí Phượng
Quân gì đó sẽ tới tìm ngươi tức khắc, ừm, vậy giờ ước định là một tháng
sau đi, ta chờ ngươi ở địa điểm mà chúng ta gặp nhau lần đầu.”
“Tiểu
Thập, ngươi trong tháng này không cần quá tưởng nhớ ta. Đúng rồi! Ta là
chủ nhân của ngươi, đợi đến lúc đó gặp lại, ngươi nhớ rõ là không cần
khách khí đâu nha, trăm ngàn không cần đưa thỏ nướng cho ta. Đúng, trăm
ngàn không cần nha!”
“Tiểu Thập… Ôi a, tốt lắm tốt lắm! Ngươi không
thích ta hay không muốn nói chuyện với ta cũng được, nhưng ngươi đừng
cắn ta a. Kỳ thật ta cũng không phải thích nói nhiều, chỉ là nếu không
nói lời nào thì ta sợ không khí sẽ đâm ra có áp lực thôi, cũng không
biết khi nào thì ngươi có thể hóa thành hình người có thể nói tiếng
người nhỉ.”
#¥&*(! ! @#@! ¥
Yêu vương ngồi ngay ngắn ở trên
đầu vai Tuấn Ngạn, nhắm mắt tự thôi miên nói: Ta không nghe thấy, không
nghe thấy, thật sự không nghe thấy tên ngu ngốc này đang nói cái gì.
Nhưng mà, đã nghe thấy được chút gì rồi thì là sao có thể làm bộ như
không biết gì được.
Một tháng sau, phía trước Vô Khích Bích Thụ, một
nam tử áo trắng thanh tú tuấn dật tay mang theo một con thỏ hoang cực kỳ không phù hợp với hình tượng của mình một chút nào đứng dưới tàng cây
đợi một ngày.
Nhưng suốt một ngày hôm đó, hắn chung quy không đợi được chủ nhân muốn nuôi dưỡng chính mình cả đời kia.
Tuấn Ngạn, có một số điều, nếu nói ra khỏi miệng thì không thể thu trở về
được. Luôn luôn có một ngày, ta sẽ tiếp tục đến tìm ngươi.